Chương 19

Mùa giải đang tiến đến giai đoạn cuối, mỗi một trận đấu cũng ngày càng kịch liệt hơn.

Thành tích năm nay của đội Minh Châu cũng không tệ lắm, nhưng dù sao cũng đã mất đi một chủ lực, hơn nữa giải Trung Siêu cường thủ như rừng, muốn đoạt giải quán quân, còn cần phải cố gắng hơn nữa.

Nhìn danh sách đội thủ của mấy trận đấu còn lại của màu giải, Từ Táp nhướn cao mày.

Đều là cường đội, đều là mấy cục xương khó gặm, mỗi một trận, đều không dễ ăn.

Thời điểm nghênh chiến với đội Thiên Tân, đã xảy ra một tình huống mà mỗi người đều không ngờ tới cũng không muốn nhìn thấy.

Trong lúc thi đấu, đội trưởng Củng Vĩ của đội Minh Châu cùng đội viên của đối phương va chạm, bị thương ngã xuống đất.

Củng Vĩ té trên mặt đất không có lập tức đứng lên, mà là ôm lấy đùi phải của mình, đau đến quay cuồng trên mặt đất.

Đội y nhanh chóng nhào tới xem, sau đó kêu cáng đến, chuẩn bị nâng Củng Vĩ xuống sân.

Trên sân bỗng nhiên mất đi đội trưởng, rất nhiều đội viên đều lộ biểu tình kinh hoàng

Thời điểm bị cáng nâng lên, Củng Vĩ kéo Từ Táp đang đứng kế bên lại, đem phù hiệu đội trưởng trên tay áo trái của mình lấy xuống, giao cho Từ Táp.

Từ Táp yên lặng tiếp nhận phù hiệu ở tay áo của đội trưởng, nắm chặt tay Củng Vĩ, nhìn hắn được mang ra sân.

Sau khi đem phù hiệu tượng trưng cho vị trí đội trưởng đeo vào tay áo, Từ Táp không nói gì mà lẳng lặng đứng ở giữa sân, nhìn chăm chú vào đối thủ.

Một cổ khí vô hình sắc bén phát tán ra.

Đứng giữa sân kiên cố như một cây phong, mắt xem đại cục, đầy khí thế chỉ huy, khí chất trầm ổn cùng bình tĩnh của hắn cuốn hút các đội viên khác, khí thế vốn đang yếu dần đi, lại chậm rãi trở lại.

Bắt lấy một cơ hội, Từ Táp đoạt bóng, cùng hai tiên phong khác phối hợp truyền bóng một cách xảo diệu, đem bóng trong chân tiến thẳng vào vùng cấm của đối phương, tiên phong Trương Minh Thành canh đúng thời cơ nhấc chân, bóng bay sát thành lưới, vào lưới.

Nhất thời trên sân bóng tiếng hoan hô như sấm dậy.

Từ Táp rất nhanh nắm tay, lớn tiếng hoan hô.

Trận đấu lấy điểm số 1:0 chấm dứt, không để cho đội trưởng thất vọng.

Ngày hôm sau, Từ Táp từ bệnh viện trở về, vừa vào cửa liền vào thư phòng, sắc mặt ngưng trọng.

Lý Xuất Vân cẩn thận đi qua dựa vào, nằm ở trên lưng Từ Táp.

“Táp, thương của Củng đại ca sao rồi?”

“Thực nghiêm trọng.”

“Thật sự?” Lý Xuất Vân lo lắng.

“Hôm nay anh đi thăm ảnh, bị gãy xương, lúc này đây, thương thế của anh ta thật không nhẹ. Nghe bác sĩ nói, phải tĩnh dưỡng một thời gian, hơn nữa không thể làm đùi đội trưởng bị thương nửa, ý bác sĩ là, về sau nếu còn muốn đá, tốt nhất đem thương dưỡng hảo hoàn toàn. Bác sĩ bảo ảnh phải tĩnh dưỡng nửa năm.”

“A, lâu như vậy.” Lý Xuất Vân kinh ngạc.

”Đúng vậy. Anh ta không muốn, bọn anh cũng khuyên ảnh nghe lời bác sĩ hảo hảo tĩnh dưỡng, thi đấu quan trọng nhất là thân thể, thân xác dưỡng hảo mới có thể đấu tiếp. Anh không hy vọng vì mùa giải năm nay, làm cho ảnh ngay cả về sau muốn đá cũng không được.”

Lý Xuất Vân nghĩ, Củng Vĩ không thể tham gia trận đấu kế tiếp, không khỏi có chút thay hắn mất mác, thời điểm trước mắt đúng là rất cần có hắn.

Từ Táp vỗ vỗ tay Lý Xuất Vân.”Không sao, chỉ cần khôi phục tốt, mùa giải năm sau, đội trưởng lại có thể lên sân.”

”Đúng vậy a.”

Đột nhiên, Lý Xuất Vân lại muốn đến một sự kiện.”Vậy trận kế tiếp của bọn anh, chẳng phải không có đội trưởng?”

Từ Táp lắc đầu.

“A, em biết, anh sẽ lên thay thế.”

Từ Táp biểu tình thâm trầm gật gật đầu.

Lúc này, người có thể đảm trọng trách này, chỉ có Từ Táp.

“Nha.” Lý Xuất Vân nhỏ giọng kêu lên: “Táp, đội Minh Châu vừa mới đi một tiên phong cực mạnh, hiện tại lại mất đi một hậu vệ chủ lực, anh…”

“Không đến cuối cùng một khắc, anh sẽ không bỏ cuộc!”

Lý Xuất Vân nắm ở trên người Từ Táp.” Đúng vậy, Táp của em là giỏi nhất! Táp nhất định có thể thắng!”

Trong trận đấu mới, Từ Táp đội phù hiệu đội trưởng trên tay áo, trở thành đội trưởng mới của đội Minh Châu.

Một trận đấu quan trọng đã đến.

Đội Minh Châu sân nhà nghênh chiến đội Bắc Kinh tới khiêu chiến.

Trước mắt đội Minh Châu xếp hạng ba trên bản, nếu muốn tranh giải á quân, thì phải thắng trận này, đồng thời, phải thắng 2 trái.

Áp lực thật mạnh.

Lý Xuất Vân vào sân xem đấu, cậu hy vọng ở thời điểm quan trọng này, mình có thể ở bên cạnh Từ Táp.

Trong sân thể dục Tân Minh Châu, đã đông nghẹt.

Giữa tám vạn người xem đấu, Lý Xuất Vân có vẻ rất nhỏ bé, nhưng Lý Xuất Vân biết, dù cậu ngồi ỡ nơi khuất cỡ nào, Từ Táp cũng nhất định có thể cảm nhận được mình.

Trận đấu vẫn tiến hành thực kịch liệt, đối phương cũng cần lấy được ba phần, đối phương cũng hy vọng có thể tiến vào trận chung kết, ai cũng không chịu cùng làm cho.

Lúc hiệp đầu tiên được khoảng 15 phút, đội Bắc Kinh khai trương bản ghi chép, đá được trái đầu tiên.

Ở cục diện bất lợi, đội Minh Châu chọn dùng chiến thuật phòng thủ phản kích, lần lượt nắm lấy sai lầm của đối thủ, triển khai tiến công.

Lúc hiệp một kết thúc, đội Minh Châu rốt cục cũng có một cơ hội, đá vào một trái.

Hiệp một, thế hoà.

Ít phút giải lao, Lý Xuất Vân ngồi trên ghế mà lòng khẩn trương không thôi.

Ở một bên xem cuộc, đã muốn khẩn trương như vậy, không biết người đá ở trên sâm, là dạng cảm thụ gì?

Hiệp hai bắt đầu rồi, song phương chạy lại tuyến xuất phát ngăn giữa hai sân.

Trận đấu càng ngày càng kịch liệt, người xem cũng cảm thấy kinh tâm động phách.

Lúc đội Bắc Kinh vào sân được hơn nửa thời gian, có thêm một cơ hội, sút bóng lại bị đội Minh Châu cản thành công, nhưng lại bị đội viên đội Bắc Kinh ở trong vùng cấm chiếm được cầu.

Trước cầu môn đội Minh Châu triển khai một mảnh hỗn chiến.

Cuối cùng vẫn là không thể cản được, trong hỗn chiến, đội viên đội Bắc Kinh dùng đầu đội bóng, đánh vào.

Trên sân là một mảnh tiếng động tiếc hận.

Lý Xuất Vân ngốc tòa ở ghế trên, chẳng lẽ, cứ như vậy chấm dứt?

Không, nhất định sẽ không, Từ Táp nhất định sẽ không bỏ cuộc!

Từ Táp ở dưới tình huống tạm thời thất lợi, vẫn duy trì sự bình tĩnh tuyệt đối. Sự bình tĩnh của hắn ảnh hưởng đến đội hữu khác, tâm tình mọi người chậm rãi bình yên tĩnh trở lại.

Đội Minh Châu tổ chức tiến công, trong lúc truyền đón, chậm rãi đem cầu tiến về phía trước, vài đội viên tiến nhập vùng cấm đối phương.

Đội Bắc Kinh tất nhiên phái người phòng thủ, ngươi tranh ta đoạt một hồi, đội Bắc Kinh có đội viên ở vùng cấm phạm quy.

Đá phạt!

Ai sẽ là người đá phạt vào thời điểm chủ chốt này?

Từ Táp.

Từ Táp bình tĩnh tiêu sái đến đốt phạt bóng, sân bóng nguyên bản ồn ào thoáng chốc yên tĩnh trở lại, toàn bộ ánh mắt đều tập trung ở trên người Từ Táp.

Cất kỹ bóng, Từ Táp thẳng đứng dậy, nhìn cầu môn trước mắt, còn có thủ môn đối phương.

Phía sau cách đó không xa, là đội hữu Từ Táp, hai tay Cát Ân ôm ở trước ngực, hai chân hơi hơi tách ra, đứng lại bất động, Hầu Dũng hiển nhiên so với Cát Ân càng khẩn trương, hắn đứng ở phía sau Cát Ân, tay trái vòng qua đầu vai Cát Ân, bám vào Cát Ân, tựa vào trên người Cát Ân, Lôi Quân đứng ở bên cạnh Hầu Dũng, một bàn tay nắm tay phải Hầu Dũng.

Từ Táp nhẹ nhàng nhảy vài cái, sau đó chạy lấy đà một đoạn nhỏ.

Nhấc chân!

Ở phút chốc nhấc chân, thân thể Từ Táp hướng bên trái lay động một chút, thủ môn đối phương phán đoán, cũng bất quá là một chốc, hắn đánh về phía bên trái của mình.

Từ Táp là thuận tay trái.

Chính là, hướng bóng đá ra, là từ chân phải Từ Táp.

Bóng mang theo cường lực xoay tròn, bay về phía cầu môn bên phải.

Hết thảy, chỉ trong một giây đồng hồ.

Cầu vào!

Ngang tay!

Toàn trường tiếng hoan hô, tiếng còi, tiếng trống, vang thành một mảnh.

Trong khu nghỉ ngơi của đội Minh Châu, huấn luyện viên, dẫn đầu, thay thế bổ sung các đội viên, mọi người nhảy dựng lên ôm nhau hoan hô.

Từ Táp đá vào vui vẻ nhảy dựng lên, sau đó chạy ra, hướng các fans bóng ở thăm hỏi.

Một bên chạy, Từ Táp một bên giơ lên tay trái, hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Người chung quanh đều cao hứng nhảy dựng lên, chỉ có Lý Xuất Vân không có, cậu vẫn ngồi ở ghế trên, khẩn trương nắm nắm tay, nhất thời không buông ra được.

Thật khẩn trương, vừa rồi thật sự là thật khẩn trương! Thời gian một chốc kia phảng phất như đang cô đọng lại.

Còn có, Lý Xuất Vân thấy được, sau khi Từ Táp đá vào, hôn chiếc nhẫn trên tay hắn.

Trận đấu vẫn còn tiếp tục.

Lý Xuất Vân xem đồng hồ, cách kết thúc, còn có năm phút đồng hồ, có thể thắng sao?

Không chỉ có muốn thắng, còn phải thắng hai trái mới được, quá khó khăn, quá khó khăn.

Đội Bắc Kinh phòng thủ phi thường vững chắc, hai đội bóng này trình độ không kém nhau bao nhiêu, mọi người lại đều ở giải Trung Siêu nhiều năm, hiểu biết đối phương, bọn họ đồng dạng sẽ nhằm vào đặc điểm quy định nghiêm túc trong kế hoạch tác chiến của đội Minh Châu.

Vài lần tiến công, đội Minh Châu đều không có công phá đại môn đối phương.

Đồng dạng, đối phương cũng không thể hóa giải phòng thủ đội Minh Châu.

Đánh giằng co, trên sân vẫn bị trạng thái vây giằng co.

Lúc này, Từ Táp lại chiếm được một cái cơ hội, hắn mang cầu đột phá phòng thủ đối phương, thẳng vào vùng cấm.

Hai gã đội viên đối phương tới bao vây, Từ Táp mang theo cầu, nghiêng trái, lại nhoáng lên một cái, thân mình vừa chuyển, cả người lẫn cầu tách ra, đem một gã đội viên của đối phương loá mắt ngã xuống đất, xuyên qua một đội viên khác, mang theo cầu tiến về phái trước.

Cơ hội, thật là một cơ hội tuyệt hảo.

Lúc này tiên phong Trương Minh Thành của đội Minh Châu cũng chạy tới.

Từ Táp đem cầu truyền cho Trương Minh Thành.

Trương Minh Thành xoay người chặn bóng, nhấc chân, trái này đá ở góc độ thực xảo quyệt.

Các fans bóng thấy cầu môn giật đều cao hứng đứng lên.

Bóng đá xoay tròn, đánh vào trên trụ, lại bị bắn ngược trở về.

Thủ môn đội Bắc Kinh lúc này mới bổ nhào vào, nhào lên ôm lấy bóng đá.

Trương Minh Thành hối hận nắm tóc quỳ gối trên cỏ.

Từ Táp chạy qua đi, thân thủ kéo hắn đứng lên.

Thời gian từng giây từng phút đích qua đi, đội Bắc Kinh hiển nhiên bắt đầu sử dụng chiến thuật kéo dài.

Trên sân, Từ Táp vẫn không muốn buông tha bất cứ cơ hội nào.

Trên người hắn toàn mồ hôi, đã muốn làm cho cả người hắn đều ướt đẫm.

Thật sự đã muốn không còn thời gian, kỳ tích sẽ xuất hiện sao?

Lý Xuất Vân cơ hồ muốn ôm ngụ đầu, không dám nhìn nữa đi xuống.

Không cam lòng, vẫn là không cam lòng, tiếng còi kết thúc rốt cục vang lên.

Lấy được kết quả hòa, đội Bắc Kinh xem như vừa lòng, các đội viên cao hứng ôm lấy nhau.

Đội viên đội Minh Châu thì không giống.

Lôi Quân lập tức ngã xuống trên cỏ, thành một từ “Đại”

大, Trương Minh Thành ôm lấy Cát Ân bên người, nhào vào trên bờ vai của hắn khóc như một đứa trẻ.

Thủ môn đội Minh Châu cũng đặt mông ngồi xuống trước cầu môn, cúi đầu.

Từ Táp đứng ở tại chỗ bất động, vọng nhìn điểm số trên màn hình điện tử lớn ở xa bên sân, sau đó, hắn ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại, nắm chặt nắm tay, vẫn không nhúc nhích vẫn duy trì tư thế này.

Nhưng cũng chỉ là qua một khắc ngắn ngủn, sau đó, Từ Táp lại khôi phục bình tĩnh, hắn đi qua đi, từng bước từng bước an ủi đội hữu, sau đó chỉ huy bọn họ xếp thành một đội, đi đến bên sân, hướng fans bóng cúi đầu tạ ơn.

Tuy rằng mùa giải Trung Siêu năm nay còn chưa có chấm dứt, nhưng là đối với đội Minh Châu không thể vào tranh giải á quân mà nói, trận đấu, coi như đã xong.

Từ Táp hướng phòng nghỉ của cầu thủ đi đến, kiên nghị, biểu tình bình tĩnh, thương cảm chỉ là một chốc vừa rồi, Từ Táp không phải cái loại nam nhân chỉ biết hối hận.

Thua, chính là thua.

Bất quá không có vấn đề gì, sang năm còn có thể lại đến.

Nửa đêm, Từ Táp đã trở lại.

Lý Xuất Vân ra nghênh đón.

Hai người cái gì cũng không có nói, lẳng lặng ôm nhau.

Lúc này, đã không cần dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt nửa, cậu hiểu hắn, mà hắn cũng hiểu rõ cậu.

Ở bên trong khuỷu tay Từ Táp, Lý Xuất Vân mông lung nghĩ, nếu như mình bị thất bại, mà có thể được Từ Táp ôn nhu an ủi, đau xót nhất định sẽ giảm bớt.

Qua vài ngày, Lý Xuất Vân mới nghe được Từ Táp nói một câu: “Sang năm, lại đến.”

Mùa giải năm nay, đã xong.

Tính tính, Lý Xuất Vân phát hiện, cậu đã quen Từ Táp một năm linh ba tháng.

Trước đây, Từ Táp chỉ là một cái tên mà mình biết, hắn là siêu sao cầu thủ của Hương Đảo.

Chính là hiện tại, hắn đang ngủ bên người mình.

Đội bóng tiến hành đợt huấn luyện vào mùa đông, Từ Táp cũng đang vì mùa giải năm sau mà chuẩn bị.

Lý Xuất Vân đi theo Từ Táp vào thăm Củng Vĩ đang trị liệu tại bệnh viện, hắn khôi phục tương đương không tồi, qua năm, là có thể trở lại đội tham gia tập huấn. Năm sau, hắn có thể trở lại đội Minh Châu.

“Củng ca nói, hắn không muốn làm đội trưởng.” Trên đường từ bệnh viện trở về, Từ Táp nói với Lý Xuất Vân.

“Cái gì?”

“Ảnh nói như vậy. Anh nói ảnh là nghĩ muốn làm biếng, anh ta lại không để ý tới anh.”

“Sau đó thì sao?” Lý Xuất Vân hỏi.

Từ Táp nghĩ nghĩ.”Có lẽ lúc trước Củng ca cũng có ý tứ như vậy. Vài năm này mang theo chúng ta, ảnh cũng quá mệt mỏi.”

“Còn ý của anh thì sao?”

“Anh? Anh không có ý kiến. Anh nghĩ, sang năm nhất định phải lấy thành tích thật tốt!”

Lễ Giáng Sinh tới thật nhanh, Từ Táp được nghỉ ngơi vài ngày, cùng Lý Xuất Vân đi chợ hoa.

“Anh có kế hoạch gì không?” Lý Xuất Vân hỏi Từ Táp.

“Còn em?”

Lúc trước, nếu được dịp nghỉ dài hạn, Lý Xuất Vân nhất định sẽ xuất ngoại đi du lịch, mở ra bản đồ tìm một chỗ, đeo ba lô bước đi.

Năm nay không giống với, năm nay là cái tết đầu tiên khi hai người quen nhau, Lý Xuất Vân hy vọng đó sẽ là thế giới của hai người.

“Du lịch, anh muốn đi với em.”

“Anh có thời gian à? Không huấn luyện sao?”

Từ Táp cười.”Huấn luyện cũng phải nghỉ ngơi a.”

Lý Xuất Vân không có hé răng.

Về đến nhà, Từ Táp ngồi ở trên ghế sa lon, vỗ vỗ chân, ý bảo Lý Xuất Vân lại đó ngồi.

Sau khi ôm Lý Xuất Vân, Từ Táp rồi mới lên tiếng: “Anh có việc muốn bàn với em.”

“Cái gì?” Cầm tay Từ Táp, Lý Xuất Vân thưởng thức ngón tay thon dài của hắn, hỏi.

“Lúc tết âm lịch, thường phải cùng người nhà đón giao thừa, ăn bữa cơm đoàn viên, còn phải chúc tết, tóm lại, là cùng các người lớn ở cùng nhau. Hiện tại thì, cũng không cần như vậy, có thể chỉ có hai người chúng ta. Anh nghĩ, nghỉ dài hạn này chúng ta không cần đi ra ngoài, ở nhà, cùng hưởng thế giới của hai người, em thấy sao?”

Lý Xuất Vân cười nhẹ, xem ra hầu tử này có suy nghĩ giống mình.

“Quá tốt.”

Từ Táp cười vui vẻ.

Từ Táp cùng Lý Xuất Vân đã đi thăm cha mẹ hai bên trước rồi, cũng mua rất nhiều lễ vật, kế hoạch của bọn họ trong những ngày nghỉ còn lại chính là tư thủ ở bên nhau.

Đêm an bình, Từ Táp ở nhà xuống bếp, mời Lý Xuất Vân ăn bữa tiệc hải sản lớn.

Ăn cơm xong, hai người cùng nhau ngồi trên ban công.

TP. Hương Đảo ở trên chí tuyến Bắc, thời tiết vào tháng mười hai, cũng không lạnh.

Trong bóng đêm, dưới ánh sao, có thể nhìn thấy nước biển phập phồng cùng ánh sáng phản chiếu từ những ngọn đèn trong thành thị không đêm này, giống như một đóm sáng khủng lồ di động trên mặt nước.

Hai người ôm nhau mà ngồi, ai cũng không nói gì.

Vẫn là Lý Xuất Vân đánh vỡ trầm mặc.

“Táp.”

“Ân?”

“Quà em đâu? Sao bây giờ còn chưa có.”

Từ Táp “A” một tiếng.”Chẳng lẽ, anh không phải món quà tốt nhất sao?”

“Ai muốn anh a.”

Từ Táp đẩy Lý Xuất Vân, nói: “Hàng tự làm mà, đã đưa lên cửa, em còn không muốn.”

Lý Xuất Vân nghĩ: quen biết Từ Táp là bởi vì anh thuê phòng của mình, đích thật là anh tự đến trước cửa mình.

Từ Táp hỏi: “Quà anh đâu? Anh cũng không thấy.”

“Buổi sáng hôm nay lúc rời giường, em không phải hôn anh sao? Còn đòi quà?”

Từ Táp vừa nghe không khỏi đứng dậy.”Uy, tiểu hùng miêu, em cũng quá có lệ.”

Lý Xuất Vân lui vào lòng Từ Táp.”Chúng ta đều như vậy, không cần đưa tới đưa đi. Em cảm thấy, hiện tại mỗi ngày đều là ngày kỷ niệm.”

“Kia cũng phải ”

Sau một lúc lâu, Từ Táp nói: “Bất quá, năm nay là năm đầu tiên của chúng ta, không có quà, hình như không ổn lắm.” Lý Xuất Vân vội nói: “Em đã hôn anh rồi.”

Từ Táp nhẹ giọng cười cười.”Tiểu hùng miêu, hôm nay, đem anh trở thành là ông già Nô-en của em, mặc kệ là yêu cầu bốc đồng cỡ nào, anh cũng có thể đáp ứng em.”

Ngừng một khắc, thấy Lý Xuất Vân không nói gì, Từ Táp hỏi: “Thật không có muốn gì đó sao? Mặc kệ là yêu cầu bốc đồng cỡ nào, cũng có thể đáp ứng em.”

Nghe thanh âm ôn nhu của Từ Táp, Lý Xuất Vân cảm thấy say say, làm sao còn muốn cầu gì nữa.”Thật sự?”

“Ân.”

“Em muốn bay.”

“Bay?” Nghe câu thế, Từ Táp cảm giác có chút ngoài ý muốn.

“Đúng vậy, không được sao?”

“Hiện tại?”

Lý Xuất Vân cười hắc hắc, đầu tựa vào trên vai Từ Táp. ”Là anh nói, yêu cầu bốc đồng cũng có thể mà.”

“Hảo, anh sẽ giúp em thực hiện.”

Vốn tưởng rằng Từ Táp sẽ thuyết phục hoặc chỉ đáp đùa trở lại, ai ngờ ngày hôm sau, Từ Táp liền mang Lý Xuất Vân cùng nhau ngồi xe xuất môn.

Phát hiện con đường trước mắt hoàn toàn xa lạ, Lý Xuất Vân hỏi: “Rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Tới rồi em sẽ biết.”

Cuối cùng xe dừng ở một nơi giống như sân huấn luyện.

Đi thẳng vào một quảng trường nhỏ, Lý Xuất Vân mới phát hiện, nơi này là một sân bay.

Lý Xuất Vân không rõ ý tưởng hỏi: “Tới nơi này làm gì?”

“Em không phải muốn bay sao?”

“A?”

Từ Táp chỉ vào một chiếc trực thăng cách đó không xa nói: “Hôm nay, anh liền cùng em bay.”

Thẳng đến khi ngồi trên trực thăng, Lý Xuất Vân mới hiểu được, Từ Táp thế nhưng thuê chiếc phi cơ này, muốn dẫn cậu, cùng thưởng thức toàn bộ cảnh sắc TP. Hương Đảo từ không trung.

Phi cơ chậm rãi bay lên, càng bay càng cao.

Toàn bộ TP. Hương Đảo đập vào mắt.

Cái thành phố này giống như một viên minh châu, được khảm ở biển Nam Hải.

Lý Xuất Vân lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy thành phố mình sinh sống hơn hai mươi năm từ một nơi cao như vậy.

“A!” Trừ bỏ cảm thán, đã còn lời nào để nói.

Thật sự bay lên!

Phi cơ trên không trung chậm rãi xoay quanh, có thể tận tình thưởng thức cảnh sắc, theo cầu Thanh Mã, đến cảng Victoria, trung tâm triển lãm, công viên hải dương, công viên Disneyland, đại lộ Tinh Quang, còn có Phượng Hoàng sơn, đảo nhỏ.

Mặt Lý Xuất Vân cơ hồ đều ở dán tại trên cửa sổ thủy tinh.

Dưới ánh dương quang, toàn bộ thành thị là an tường xinh đẹp như thế.

Phong cảnh từ trên phi cơ nhìn đến, cùng bình thường nhìn lên, cảm thụ hoàn toàn bất đồng.

Quay sang nhìn Từ Táp bên cạnh, Lý Xuất Vân hỏi: “Anh không phải là đã an bài tốt hết trước rồi chứ?”

Nhưng, sao Từ Táp lại biết mình muốn “Bay” chứ?

“Như thế nào? Đừng xem thường năng lực làm việc của anh.”

Sau khi tận tình thưởng thức cảnh đẹp TP. Hương Đảo từ không trung, mang theo cơn say rất nhỏ, Lý Xuất Vân đi xuống phi cơ.

“Vui vẻ chứ?” Từ Táp nắm vai Lý Xuất Vân, hỏi.

“Ân.” Lúc nắm tay Từ Táp cùng rời đi, Lý Xuất Vân nghĩ, mình nhất định sẽ nhớ kỹ lễ Giáng Sinh vượt qua trên không trung này.

Thu quà tặng của Từ Táp, Lý Xuất Vân tính toán quà đáp lại, chính là Từ Táp cũng không thiếu cái gì, mình lại không thể lên sân khấu giúp anh đá cầu.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Xuất Vân quyết định làm bữa sáng cho hắn ăn.

Sau khi ở chung, vẫn là Từ Táp làm bữa sáng cho hai người, Lý Xuất Vân muốn tự nấu một số thứ cho Từ Táp ăn.

Sáng sớm tỉnh lại, Từ Táp ngoài ý muốn phát hiện, tiểu hùng miêu luôn luôn ngủ trễ đã không ở bên người.

Đi đâu rồi? Xoa mắt đi ra phòng ngủ, Từ Táp nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, bước qua xem.

Lý Xuất Vân đang lay hoay dưới bếp.”A, anh đi lên.”

“Em đang làm gì đó?” Từ Táp tựa vào cửa phòng bếp hỏi, trong âm thanh, còn mang theo giọng điệu chưa tỉnh ngủ.

“Làm bữa sáng.”

Từ Táp khép hờ con ngươi nhìn nhìn, Lý Xuất Vân một tay cầm muỗng, một tay cầm nồi, bên ngoài cái quần sóc cùng áo sơ mi T là tạp đề.

Không nghĩ tới, bộ dáng tiểu hùng miêu mang tạp đề, lại đáng yêu như thế.

“Em… Làm bữa sáng?”

“Em muốn làm bữa sáng cho anh ăn.” Lý Xuất Vân nói xong, xoay người, dùng thìa quấy cháo trong nồi.

Từ Táp đi từ từ lại, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Lý Xuất Vân, hơi hơi cuối người, cằm các ở trên đầu Lý Xuất Vân, “Sao lại đột nhiên muốn làm bữa sáng?”

“Vì muốn cho anh ăn a.”

Nghiêng mặt đi, ánh mắt Từ Táp nghiêng về phía trước, ngắm Lý Xuất Vân. Vừa mới tắm xong, trên mặt không có mang kính mắt, hai mí to chớp động, lông mi rất dài.

Nhìn hàng lông mi chớp động của Lý Xuất Vân, Từ Táp cảm thấy trong đáy lòng như đang bị cái gì đó nhẹ nhàng phất qua.

“Đem lửa tắt đi.”

“Làm chi?” Lý Xuất Vân trừng Từ Táp.”Anh không muốn ăn? Đây chính là em hy sinh giấc ngủ làm cho anh a.”

Từ Táp từ phía sau bắt lấy tay Lý Xuất Vân, đem thứ trên tay cậu buông ra.”So với bữa sáng, hiện tại anh càng muốn ăn em.”

Lý Xuất Vân “Phụt” một cái mặt đỏ lên, nhìn nhìn nồi, lại nhìn xem Từ Táp, trong ánh mắt Từ Táp, có ánh lửa lay động.

Lý Xuất Vân do dự mà nói: “Cái kia, ăn xong bữa sáng, tái…”

“Không được.” Hắn chính là quả quyết cự tuyệt.

“Vì cái gì?”

“Bởi vì anh đang hưng phấn.”

Lý Xuất Vân bị ôm chặt nhanh chóng cảm giác được thân thể đang áp lên mình của Từ Táp đang dâng trào, cậu tránh ra, nhưng lại bị đè lại.

“Không cần…”

“Ai kêu em ăn mặc như vậy, em ngoan ngoãn cho anh …”

Lý Xuất Vân còn muốn chống cự, Từ Táp ghé vào lỗ tai cậu, nhẹ nhàng cắn vành tai Lý Xuất Vân, thì thào nói: “Em chẳng lẽ không muốn cho anh ăn sao?”

“Không phải như vậy…” Lý Xuất Vân không kịp phản kháng, đã bị ấn ngã trên bàn bếp.

Một bàn tay ngăn Lý Xuất Vân giãy giụa vặn vẹo, Từ Táp tắt lò lửa, đậy nắp nồi lại.

Lý Xuất Vân ghé vào trên mặt bàn, sơ mi T bị nhấc lên, lòng ngực tiếp giáp với mặt bàn lạnh như băng, làm cậu không khỏi run rẩy.

“Không, không cần, Táp, không nên ở chỗ này…”

Từ Táp hoàn toàn không để ý cầu xin cùng giãy giụa của Lý Xuất Vân, ngón tay thuần thục lướt lên l*иg ngực của cậu.

đầu v* mẫn cảm bị ngón tay vuốt ve, Lý Xuất Vân phát ra tiếng rêи ɾỉ ngô ngô, lực lượng của thân thể cũng nhanh chóng xói mòn, trở nên một chút sức chống cự cũng không có.

Quần sóc bị kéo xuống, nửa người dưới bại lộ ở trong không khí. Lý Xuất Vân nghĩ muốn khép hai chân lại, nhưng lại làm không được.

Đầu lưỡi nóng rực Từ Táp xui theo đường cong của mông mà trợt xuống, xuống dần dần, đầu lưỡi quấn lấy một nơi nào đó mà say mê âu yếm, làm Lý Xuất Vân cảm thấy thẹn vặn vẹo phần eo.

“Táp, không cần…” Bị xoay người lại, áo sơ mi chữ T cũng bị cởi bỏ, trừ bỏ ở phòng tắm cùng phòng ngủ, Lý Xuất Vân chưa từng lõa thể đi lại bất cứ chỗ nào khác trong nhà vì thế mà cậu cảm thấy thật thẹn, dứt khoát nhắm hai mắt lại.”Táp, không nên ở chỗ này…”

Cái tay kia của Từ Táp hướng về phía nụ hoa, chậm rãi âu yếm vẽ vời.

“A… Ân…” Ở trong tay Từ Táp, Lý Xuất Vân không ngừng vặn vẹo.

Từ Táp một mặt tiếp tục động tác trên ngón tay, một mặt đem môi tới gần phân thân đã đứng lên của Lý Xuất Vân.

Lý Xuất Vân bởi vì phía sau được âu yếm kɧoáı ©ảʍ mà vặn vẹo thân thể, toàn bộ thân thể đều chờ mong một sự kí©h thí©ɧ càng mãnh liệt hơn.

Hơi thở nóng rực phả lên, đầu lưỡi ẩm ướt, tiếp xúc với phân thân đang lộ ra phía trước… Nhẹ nhàng liếʍ, sau đó ngậm vào toàn bộ…

“A! A a…” Lý Xuất Vân phát ra tiếng hét chói tai xen lẫn giữa tiếng rên rĩ thõa mãn.

Kí©h thí©ɧ quá mạnh mẽ, làm cho Lý Xuất Vân mới có chút xíu đã phóng thích.

“Ô, không cần… Không cần…” Lý Xuất Vân nâng hai tay lên che mắt lại, trong ánh nắng sáng ngời của buổi sáng, mang đến cảm giác thẹn thùng cùng kí©h thí©ɧ chưa từng có.

Tiếp theo, Lý Xuất Vân nằm ngửa ở trên mặt bàn, chân bị nâng lên, vật thể nóng hổi cứng rắn chen vào lối vào.

“A, Táp…”

Cảm giác thân thể bị tiến vào, chân thật mà mãnh liệt như thế.

Nội vách tường mềm mại ướŧ áŧ, bao vây lấy vật thể cứng rắn. Bị xỏ xuyên mạnh mẽ, tuân theo luật động của Từ Táp, trong đầu Lý Xuất Vân, bạo khai một cái lại một cái hoa hồng lửa*.

_hoa hồng lửa: đóm lửa hình hoa hồng.

Kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt, Lý Xuất Vân thậm chí không thể mở to mắt, bên tai nghe được tiếng thở dốc dồn dập mà lại suyễn khí của Từ Táp. Lý Xuất Vân chỉ có thể dùng thân thể cảm thụ Từ Táp, mở hai chân ra choàng lên eo Từ Táp.

“A a… Táp, em không được… Táp…”

“Mới vừa mới bắt đầu…”

“Ô…”

“Nóng quá… A…”

Hai người giao triền ở bên nhau, đạt lêи đỉиɦ kɧoáı ©ảʍ.

Tiếng rêи ɾỉ thấp dần, Từ Táp gục ở trên người Lý Xuất Vân, ôm lấy cậu.

Cảm giác cơ thể đang chậm rãi dịu lại xuống dưới, hai mắt Lý Xuất Vân đã ươn ướt, thấy không rõ biểu tình lúc này của Từ Táp.

Đem Lý Xuất Vân đang nằm xụi lơ ở trên bàn ôm lấy, Từ Táp mang cậu trở lại trong phòng ngủ. Không đợi Lý Xuất Vân có đủ khí lức phản kháng, thì một vòng tiến công lại bắt đầu.

Đợi đến lúc Lý Xuất Vân từ trên giường đứng lên, đã là giữa trưa.

Nhìn chằm chằm bữa sáng Từ Táp mang vào, nhìn vẻ mặt hắn cười đến thỏa mãn, nhìn nhìn lại bữa sáng vốn do mình chuẩn bị, Lý Xuất Vân cố ý quay mặt đi.

Từ Táp buông chén đĩa, ngồi ở bên giường, đưa tay xoa đầu vai trần của Lý Xuất Vân.”Em không cần giận dỗi.”

Lý Xuất Vân vung cánh tay.”Đó là bởi vì anh quá phận, đã nói không cần, còn dám đem em làm ở chỗ đó!”

“Nhưng không phải anh đã bồi thường em rồi sao?”

“Cái đó mà gọi là bồi thường à? Còn không phải chính anh thích.”

Từ Táp đưa tay nắm cằm Lý Xuất Vân, để cậu quay sang nhìn mình.”Cái người vẫn ôm chặt anh nói



Táp, em còn muốn



là ai?”

Lý Xuất Vân phủi tay Từ Táp.”Sắc lang!”

Từ Táp cười gian, dùng thìa múc cháo, đưa tới bên miệng Lý Xuất Vân: “Tiểu hùng miêu, nói



a

』”.

Lý Xuất Vân nâng lên mi mắt trừng mắt nhìn Từ Táp một cái, hé miệng, ăn luôn cả muỗn cơm.

Qua tết âm lịch, Lý Xuất Vân bắt đầu quay về trường đi học, đi theo đạo sư cùng làm nghiên cứu.