Chương 1

Đại đô hội, 2019.

“Từ Táp! Từ Táp! Từ Táp!”

Từng đợt reo hò vang lên như sóng thần, truyền ra từ trong sân thể dục Minh Châu của thành phố Hương Đảo.

Mùa thu, vốn ôn hòa, lại bởi vì cuộc thi thể thao bóng đá này, khiến cho sân thể dục Minh Châu sôi nổi không thôi.

Trận đấu mới vừa xong, toàn bộ sân bóng đều lâm vào sôi trào.

Tám vạn người xem đều đồng loạt đứng dậy, hô to một cái tên —— Từ Táp.

Âm thanh ủng hộ ngôi sao cầu thủ xuất sắc nhất hiện nay của bà con cô các cứ từng đợt vang lên không ngưng, bài sơn đảo hải*.

_bài sơn hải đảo: đời núi lấp biển.

Đây là Từ Táp, ngôi sao cầu thủ đại danh đỉnh đỉnh, có mị lực vang dội toàn bộ Hương Đảo.

Trong một tòa nhà lớn ở khu thương nghiệp TP.Hương Đảo, không khí ra sức công tác, trong phòng làm việc một chút cũng không cảm giác được không khí sôi nổi bên ngoài.

Lý Xuất Vân nhếch môi lên, đem bút đặt ở giữa môi và mũi, sau đó lại lấy xuống dưới, rồi lại rung đùi đắc ý kêu to, “Đại Đông, rốt cuộc có luộc được không?”

“Đợi lát nữa đi, cậu gấp cái gì?”

“Tôi sắp chết đói rồi.”

“Cho cậu chết đói là tốt nhất, tôi độc chiếm một mình.”

“Cậu dám, tôi thành quỷ cũng không buông tha cậu.”

Lưu Đại Đông bưng mì đã luộc mềm đi vào văn phòng, đem một bát đặt ở trước mặt Lý Xuất Vân, “Còn muốn tôi bưng lại, quỷ lười.”

Lý Xuất Vân buông bút, lộ ra vẻ mặt tham ăn, “Đói chết tôi, nhờ chút mà.” Nói xong, liền khò khè khò khè cặm ngụi ăn.

“Nếu đói, sao cậu không tự mình nấu đi chứ?”

Lý Xuất Vân lễ trực khí tráng, “Cậu không sợ tôi đốt nguyên tòa cao ốc này sao?”

Lưu Đại Đông bất đắc dĩ nhìn nhìn người đang vùi đầu miệt mài, cười cười, không nói gì nữa.

Lý Xuất Vân, là nghiên cứu sinh đại học Hóa Chất Học Viện ở Hương Đảo, công việc làm thêm là do một vị học trưởng giới thiệu, ở sau khi học xong thì đến một tòa nhà khiêm trang web tên là “Bát quái tuyến thượng” làm chức biên tập.

Lý Xuất Vân cũng không bát quái*, bất quá, vì chức trách, đành phải bát quái lên. Mặt nổi trội số một của cậu là phát biểu những gì mình hiểu biết về du lịch, về phương diện khác, là ở trong diễn đàn giả ma giả quỷ, gây sóng gió.

_bát quái: cổ quái, kỳ dị nhưng ở đây có nghĩa là nhiều chuyện, tám nhảm.

Chính cậu cũng không phải thực thích chuyện như vậy, nhưng nếu đã làm, thì phải biểu hiện thiệt chuyên nghiệp, thái độ chuyên nghiệp, chính là hy vọng của Lý Xuất Vân, sau khi làm hết một năm liền rời đi.

“Ai, cuối tuần này có trận bóng, coi không?” Một trong những nhân viên kỹ thuật của trang web, Lưu Đại Đông vừa ăn vừa hỏi.

Lý Xuất Vân lắc đầu, “Không được. Tôi đối với bóng đá không có hứng thú.”

Lưu Đại Đông hút một cọng mì, nói mập mờ: “Tôi thấy, cậu là sợ đi?”

“Tôi sợ cái gì?”

“Cậu đã từng ở trên forum thể thao “Chém*” loạn về bóng đá một lần, nếu ở trên sân bóng bị fan của Từ Táp trong Minh Châu đội nhận ra, chắc chắn sẽ lột da cậu.”

_chém: từ này trong văn là tám, mạo muội sửa thành chém cho thuộc vs dân mạng việt.

Vẻ mặt Lý Xuất Vân ủy khuất, “Tôi có biện pháp nào, tôi chẳng qua là muốn đổi không khí trong forum hot lên chút thôi.”

“Hắc, cái của cậu mà cũng kêu là hot sao, căn bản là nói lung tung.” Lưu Đại Đông lắc đầu, “Cậu chờ xem, cậu ở trên mạng phê bình Từ Táp ác như vậy, còn nói hưu nói vượn, ngày nào đó nếu để hắn biết được, cậu chính là Xuất Vân, cậu thảm bạo.”

Vẻ mặt Lý Xuất Vân lơ đểnh, “Dùng chút đầu óc được không a, Từ Táp là ai, hắn làm sao có thể quen được tôi. Huống chi hắn luyện banh cũng không kịp … Lại nói, người ta là ngôi sao cầu thủ lớn, danh khắp thiên hạ, sẽ không so đo với tôi.”

Đội Minh Châu của Hương Đảo mỗi năm đều thi đấu một trận Trung Siêu, nếu được thành tích tốt đều có thể lấy được tiền cùng danh tiến, trong đội bóng, có vài vị đại bài cầu tinh, Từ Táp, là một trong những cầu tinh được chú ý nhất.

Trừ bỏ cầu kỹ xuất chúng ở ngoài, diện mạo anh tuấn của Từ Táp cũng làm hắn tăng thêm không ít phân lượng.

Thân cao 1m87, dáng người mẫu, vai rộng chân dài eo nhỏ, một đầu tóc đen, khi hắn ở trên sân bóng trượt đuổi, mái tóc vũ động trong gió, đừng nói mặt, chỉ cần cái đầu này cũng đủ đi làm quảng cáo tóc đen, liền hấp dẫn vô số tâm hồn thiếu nữ.

Cá tính Từ Táp thực ôn hòa, lực tương tác mười phần, đối với yêu cầu kí tên chụp ảnh chung thì ai đến cũng không – cự tuyệt… Hắn cũng không thích tuyên truyền, toàn bộ thời gian gần như dùng để luyện cầu, âm thanh trầm tình, tác phong bình dân hóa, càng thêm được mọi người hoan nghênh.

Làm fans bóng mà nói, đương nhiên càng hy vọng cầu thủ mình yêu thích, có thể ở trận đấu có biểu hiện tốt nhất, mà không phải là các tin tức hoa hòe trên các trang báo tin tức.

Từ Táp có tiếng tăm rất lớn, lại gần như không có scandal nào, nhân phẩm đoan chính thanh minh, nhưng vẫn không thể tránh được vận mệnh bị người ta ở trên mạng loạn “chém”, Từ Táp nhớ tới điều này, tuy rằng biết là lời nói vô căn cứ, nhưng mình vẫn có chút canh cánh trong lòng.

Mình là có phải quá ngây thơ không? Từ Táp tự hỏi, hắn nghĩ, chuyện này mình là không phải chưa từng biết qua, phải nên cười trừ mới đúng.

Chính là không biết tại sao, Từ Táp đối với cái tên “Xuất Vân” trên diễn dàn web không thể bỏ qua.

Làm cho Từ Táp cảm thấy kinh ngạc chính là, cùng một trang web, có tới hai cái “Xuất Vân”.

Một cái, writter trong diễn dàng thể dục, thường thường tuôn ra một ít cái gọi là “Tin tức “, phát biểu một ít bình luận, tựa hồ là đề tài ”vì sao mà có thật”; một người, ở diễn đàn “Túc hành thiên hạ”, phát biểu về những chuyến du lịch mình hiểu biết, up những ảnh chụp khi đi du lịch.

Tuy rằng ảnh chụp này không có kỹ thuật gì đáng nói, nhưng lại thể hiện cái phong tình của sơn sơn thủy thủy rất chân thật, rất chất phác, rất thanh nhã, rất nhiều thứ nhỏ bé làm người ta cảm động.

Từ Táp cũng thích du lịch, cũng thích chụp ảnh, bởi vì do nghề nghiệp, hắn thường thường đi đến các thành thị khác, nhưng không có thời gian cùng tâm tình có thể hảo hảo ngắm phong cảnh, bởi vậy, hắn thực thích phong thổ của mỗi thành thị được thể hiện dưới ngòi bút của “Xuất Vân”, cũng thích ảnh “Xuất Vân” chụp.

Không biết hai cái “Xuất Vân ” này, có phải cùng một người hay không? Không biết mình có cơ hội chân chính đối mặt “Xuất Vân” không, rốt cuộc là chán ghét hay là thích, cô ấy chính là một cô gái giống như mây

(vân)

sao? Đôi lúc hắn thường hay ảo tưởng như thế ở trong lòng.

“Tiểu Vân đã trở lại!” Vừa thấy được đứa con, Lý phụ lập tức hướng vào phòng bếp lớn tiếng kêu to.

Lý mụ mụ qua loa chùi tay vào tạp đề rồi đi ra, vừa thấy đứa con liền ôm chặt lấy, “Tiểu Vân, mau để mẹ nhìn xem, tại sao lâu như thế không về.”

Lý Xuất Vân ở trong lòng Lý mụ mụ giãy giụa, “Mẹ, buông tay, không cần ôm đến ôm đi.”

Lý mụ mụ không khách khí gõ gõ cái trán Lý Xuất Vân, “Tôi ôm con tôi thì làm sao, mẹ nhớ con không được a?”

Lý Xuất Vân nhíu mày, “Ân” một tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Buông đứa con ra, Lý mụ mụ vội hỏi: “Tiểu Vân muốn ăn cái gì?”

“Thịt kho tàu sư tử đầu, kiền biên thiểu đường thái, canh cải trắng đậu hủ.” Lý Xuất Vân lập tức gọi món ăn, hai mắt phát ra ánh sáng, chỉ kém không chảy xuống nước miếng.

Biết cá tính của đứa con đối với thức ăn dị thường chấp nhất, Lý mụ mụ gật đầu, trở lại phòng bếp bận bịu.

Lý phụ ở một bên, nhìn quần áo của đứa con thật bẩn, thở dài, “Tiểu Vân, tắm rửa thay quần áo đi.”

“Nga.”

Nhìn bóng dáng đứa con, lý phụ thẳng lắc đầu.

Lý Xuất Vân là một người ít chú ý ăn mặc, tóc thường thường quên chảy, cũng không chải quá đều, hơi tóc dài luôn vểnh lung tung, cậu bị cận thị thấp, mang một cái mắt kính tròn thô màu đen trông rất già, quanh năm suốt tháng mặc cái áo T-shirt vẽ nguệch ngoạc cùng quần bò, đi chân trần mặc giày chơi bóng. Xem bộ dáng ăn mặc kia, hơn nữa mặt của Lý Xuất Vân cũng nhỏ, ai cũng không nghĩ cậu cao 1m75, thanh niên gầy teo này, là học sinh nhân tài của đại học Hóa Chất Học Viện Hương Đảo.

Lý Xuất Vân tắm xong, lấy khăn mặt lau mái tóc ngắn của cậu, Lý phụ ở một bên đem áo T-Shirt bẩn mà cậu thay ra cầm trong tay: “Tiểu vân, con xem con, cứ mặc quần áo lung tung như vậy.”

“Tại nó bẩn thôi.”

“Ai, trường học cũng không quản.”

“Đại học còn quản cũng quá khoa trương!”

“Hẳn là phải có đồng phục, tránh bọn nhỏ mặc lung tung, hơn nữa cũng đừng để con gái ngày nào cũng tốn tâm vào quần áo, nên dùng nhiều tâm tư chút trên bài vở và bài tập.”

Lý Xuất Vân nghe xong bĩu môi, “Kính nhờ, cha, sinh viên nếu lại không có sự riêng biệt nữa, vậy rất thảm.”

“Con đứa nhỏ này luôn muốn làm mấy chuyện kì quái.”

Trên bàn cơm, Lý Xuất Vân ăn thập phần no say, Lý mụ mụ xem ở trong mắt, nhịn không được đi sờ sờ mái tóc chưa khô của đứa con, “Tiểu Vân, đừng ở bên ngoài, về nhà ở là tốt rồi.”

Lý Xuất Vân lắc đầu, “Ở bên ngoài tiện làm bài tập, muốn làm cái gì cũng có thể trực tiếp đi đến phòng thí nghiệm.”

“Đọc sách thì đọc sách, phải chú ý thân thể.”

Lý phụ ở một bên nói: “Yên tâm, tiểu Vân qua một thời gian ngắn sẽ trở về ăn đồ ăn em làm.”

“Đứa nhỏ này có thể ăn nhiều như vậy, sao nhiều … năm thế này cũng không đem nó dưỡng béo được.”

“Công khóa* nặng, muốn béo cũng không được.” Lý Xuất Vân cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

_công khóa: bài tập được giao mỗi khóa trên đại học.

Người một nhà ăn cơm, Lý phụ xem tv, Lý mẫu ngồi ở trên ghế sa lon, cùng Lý Xuất Vân nói chuyện phiếm.

“Vì cái gì lại không muốn ở lại đó ngủ chứ?” Biết Lý Xuất Vân chọn ra ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh, Lý mụ mụ hỏi.

“Cũng là vì công khóa, ở ký túc xá, nhất định phải ở cùng bạn học, còn phải lo lắng cho đối phương, còn hiện tại ở phòng cho thuê, suốt đêm đọc sách hay ngủ, đều tự do tự tại.”

“Còn ăn cơm thì sao?”

“Ăn ở trường a. Phòng thuê ở trên con đường rất yên tĩnh, cách trường học rất gần, không thành vấn đề, nơi đó có hai cái phòng, nơi ở rất rộng rãi.”

“Ba bây giờ còn quay về nhà xưởng đi làm sao?” Lý Xuất Vân hỏi.

Lý mụ mụ cười trả lời, “Ba của con ổng không chịu ngồi yên, trong nhà máy thỉnh ổng trở về làm cố vấn, đi ba ngày cuối tuần.”

Lý mụ mụ sớm ở nhà trông nom việc nhà, Lý phụ là nhân viên kỹ thuật của một nhà máy sửa chữa ô tô lớn, năm trước cũng về hưu, bất quá lý phụ không chịu ngồi yên, lại trở lại xưởng đảm nhiệm cố vấn kỹ thuật.

“Ba vẫn mê bóng đá như vậy.” Chú ý tới ba luôn luôn xem kênh thể dục, Lý Xuất Vân nói.

Lý phụ là một người siêu cấp mê bóng, ông là siêu cấp đại phấn ti* của đội bóng Hương Đảo.

_đại phấn ti: không biết, có lẽ là fan.

Trên TV, đang quay trận đấu của đội bóng Minh Châu.

Lý Xuất Vân thấy được thân ảnh đang chạy qua chạy lại của Từ Táp.

Đúng, cậu biết hắn. Trong cái thành phố này, ai không biết Từ Táp? Nghĩ đến vài thứ mình bát quái ở trong diễn đàn Lý Xuất Vân có điểm chột dạ.

Từ Táp vừa vào cửa, muội muội Thiệu Hiểu Mạn liền cao hứng kêu đứng lên, “Mẹ, anh đã trở về!”

Từ mẫu đi ra nghênh đón, ôm lấy vai Từ Táp đánh giá, “A Táp.”

“Mẹ.” Từ Táp buông túi du lịch trong tay, ôm mẫu thân.

Thân Từ Táp là chức nghiệp cầu thủ, thường thường phải bay đến vùng khác thi đấu, hiện tại tuy rằng đã không còn ở nhà, có rảnh cũng thường xuyên về nhà nhìn xem, trận đấu hôm nay vừa xong, bay trở về Hương Đảo liền trực tiếp về đến nhà.

Lúc ăn cơm, Thiệu Hiểu Mạn bính bính cánh tay Từ Táp, nói với hắn: “Anh, khi anh ra ngoài thi đấu, căn nhà bên đường Trữ Tĩnh kia có chút chuyện.”

“Cái gì?”

Từ mẫu nói: “Lúc hàng xóm trên lầu con sữa nhà, ống nước có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, kết quả ảnh hưởng đến phòng của con, nước từ trong cửa chảy ào ra ngoài, toàn bộ sàn gỗ bị hủy, gia cụ cũng dính nước. Không có biện pháp, cần sửa chữa.”

“A!” Từ Táp há to miệng, biểu tình kinh ngạc.

Thiệu Hiểu Mạn an ủi vỗ vỗ cánh tay Từ Táp, “Em cùng mẹ đã đem vật của anh đến công ty chuyển nhà rồi, tạm thời mượn để ở nhà của vài người bạn của em, sàn nhà kia phải làm lại. Em và em tìm công ty trang hoàng, đều giao cho bọn hắn thì tốt rồi, bất quá, anh, trong một thời gian ngắn anh không thể trở về ở.”

Từ Táp nhíu mày “Thật sự là không nghĩ tới.”

“A Táp, muốn trở về nhà ở vài ngày không?” Từ mẫu đề nghị.

Từ Táp lắc đầu.

Nơi mẹ đang ở hiện tại là nhà cũ của Từ gia, cách căn cứ huấn luyện của đội Minh châu đội cùng sân thi đấu thể thao đều rất xa, ở trong nhà còn không bằng ở ký túc xá của đội bóng.

Thiệu Hiểu Mạn lắc lắc cánh tay của mẫu thân, “Mẹ, anh nếu trở về ở, mỗi ngày đều sẽ bị người nhìn chằm chằm xem, phóng viên cũng sẽ chạy tới, trong xã khu có thể không yên tĩnh.” Cô biết anh trai đối với việc trở về rất băn khoăn.

Từ mẫu nở nụ cười, con gái nói cũng đúng thật.

“Anh ở trong ký túc xá của đội bóng là được.”

“Anh không phải không thích cảm giác ở trong ký túc xá sao?” Thiệu Hiểu Mạn hỏi.

Từ Táp ở trong đội bóng vẫn là thông cần*, hắn thuở nhỏ đã ở trường học bóng đá, đối với ký túc xá quá quen thuộc, bất quá, cũng bởi vì như thế, Từ Táp hiện tại càng hy vọng có thể có một không gian cá nhân thuộc về mình.

_thông cần: am hiểu và siêng năng.

Đó cũng là nguyên nhân Từ Táp mua một căn phòng ở đường Trữ Tĩnh sống một mình.

“Khi nào thì phòng ở mới sửa xong a?” Từ Táp hỏi.

“Nhanh nhất cũng phải hơn một tháng. Sau khi sàn nhà làm xong, còn phải đem gia cụ xếp lại, đồ dùng toàn bộ sắp về vị trí cũ, nói thì dễ dàng làm thì rất phiền toái.”

“Quên đi, ký túc xá tốt lắm.”

Một bên, Thiệu Hiểu Mạn lại có khác tính toán.

Hôm nay, Thiệu Hiểu Mạn đã đi tìm bạn tốt của mình —— Tạ Uyển Đình.

Tạ Uyển Đình vừa thấy Thiệu Hiểu Mạn, liền cười nói: “Lão bạn, có chuyện gì?”

Thiệu Hiểu Mạn cũng cười, “Đình Đình, thật là có chuyện phải làm phiền cậu.”

Tạ Uyển Đình cùng Thiệu Hiểu Mạn là bạn trung học, tình như tỷ muội, sau khi tốt nghiệp trung học, Thiệu Hiểu Mạn thi đậu vào ngành mẫu giáo, hiện tại ở một vườn trẻ tư nhân thực tập, Tạ Uyển Đình cũng thi lên đại học, hai người năm nay đều là năm tư.

Cùng Tạ Uyển Đình ở một phòng trà ngồi xuống, Thiệu Hiểu Mạn đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cậu có bạn học nào thuê nhà trên đường Trữ Tĩnh hay không?”

“Để làm chi?”

“Còn không phải anh của tôi, phòng ở của anh ấy có chút chuyện ngoài ý muốn, đến nổi phải đi sửa sàn nhà, cậu cũng biết anh tôi không thích ký túc xá, cho nên tôi muốn giúp ổng tạm thời tìm một chỗ trên Trữ Tỉnh Lộ ở. Thời gian đại khái là hơn một tháng.”

“A anh Táp?” Tạ Đình thường đến Từ gia chơi, cũng biết anh trai của Thiệu Hiểu Mạn là một siêu sao cầu tinh.

“Đúng vậy.”

“Để tôi nghĩ chút.” Tạ Đình đưa tay chống mặt, “Nếu không tôi giúp cậu đến hỏi công ty quản lý phòng ốc?”

Thiệu Hiểu Mạn trực tiếp xua tay, lộ ra biểu tình khó xử, “Không thích hợp, anh tôi chỉ ở hơn một tháng, thời gian quá ngắn, lại nói, tôi cũng không muốn cho người tôi biết là anh tôi ở đâu.”

Tạ Đình gật đầu, “Nói cũng đúng.”

Hai tay Thiệu Hiểu Mạn tạo thành chữ thập, kính nhờ Tạ Uyển Đình, “Đình Đình, phiền cậu, giúp tôi hỏi một chút, trường học các cậu gần đường Trữ Tĩnh, nhất định có người thuê ở Trữ Tỉnh Lộ, tạm mượn một thời gian. Còn có, tốt nhất người kia không mê bóng đá, kính nhờ kính nhờ.”

Tạ Uyển Đình gật đầu, “Không thành vấn đề, tôi sẽ có cách.”

“Cám ơn, cám ơn.”

“Cảm tình anh em hai người thật tốt.”

Thiệu Hiểu Mạn nở nụ cười,:”Ổng là anh của tôi mà.”

Về đến nhà, Tạ Uyển Đình đi trước hỏi anh trai Tạ Khải Minh cũng làm nghiên cứu sinh của mình, “Ca, anh có bạn học, thuê nhà ở đường Trữ Tĩnh hay không?”

“Học viên ở ký túc xá, nào còn có người đi thuê?” Tạ Khải Minh rất kỳ quái vấn đề của em gái.

“Thường thường cũng có người không ở ký túc xá a!”

Tạ Khải Minh nghĩ nghĩ, không nói.

Lúc Tạ Uyển Đình còn cho là không có, đang nghĩ tới ngày mai đến hỏi bạn học của mình, lúc này, Tạ Khải Minh đột nhiên nhấc đầu, “A, có một.”

“Ai?”

“Anh nhớ Lý Xuất Vân đang thuê phòng ở đường Trữ Tĩnh, nghe nói là có một học trưởng xuất ngoại, mà ở đó có tới hai cái phòng, hiện tại cậu ta ở một mình.”

Tạ Đình vừa nghe liền vô cùng vui vẻ, vừa vặn hói.”Giúp em hỏi ảnh, gian phòng trống kia có cho thuê hay không?”

Tạ Minh nhức đầu, “Lý Xuất Vân không nhất định nguyện ý, cậu ta là vì để cho tiện mới thuê ở riêng, có thể không muốn có người quấy rầy.”

Tạ Đình chu miệng, đẩy Tạ Khải Minh một phen, “Đến hỏi hỏi, chỉ thuê hơn một tháng, nhiều nhất hai tháng, người ta cũng là vì quá độ thời kì ngắn, mới tìm bạn hỗ trợ.”

“Bạn nào a?”

“Anh đừng quan tâm, anh ngày mai đến hỏi, đừng quên.” Tạ Uyển Đình đang muốn tránh ra, lại nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi, Lý Xuất Vân kia, ảnh mê bóng đá không?”

Tạ Minh lắc đầu, “Cậu ấy? Mới không. Bất cứ vận động nào cậu ta đều không thích, bình thường liền thích du lịch, thả bom* nơi nơi đi, sau đó chụp chụp phong cảnh và vân vân.”

_thả bom: nói xạo.

“Thật sự không mê? Anh ấy biết Từ Táp không?”

“Chắc không biết, cậu ấy cũng không xem cái này, nhiều nhất nhìn xem thế vận hội Ô-lym-pic và vân vân.”

Tạ Đình vừa lòng cười, “Hảo. Anh, ngày mai, đừng quên hỏi dùm em.”

Giữa trưa, Tạ Khải Minh ở trong phòng ăn trường học, tìm được Lý Xuất Vân đang vùi đầu ăn.

“Này, Lý tiên sinh, có thể xin hỏi cậu một chuyện không?.” Nói xong, Tạ Minh ngồi xuống bên cạnh Lý Xuất Vân.

Lý Xuất Vân vừa thấy, là Tạ Khải Minh từng chọn cùng môn học tự do của cậu, hỏi: “Chuyện gì?”

“Cậu thuê phòng ở không phải còn rống một gian sao? Có cho thuê không?”

Lý Xuất Vân lắc lắc đầu, “Không thuê.”

“Tìm một người chia sẻ tiền nhà không tốt sao?”

“Tiền không phải vấn đề, tôi muốn ở một mình, tự do chút.”

Tạ Khải Minh thấp thân mình, để sát vào Lý Xuất Vân, như du thuyết* nói: “Thuê không được vài ngày, cũng chỉ một cái tháng.”

_ du thuyết: xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.

“Để làm gì.”

“Khụ, có người bạn, có chút chuyện, tạm thời phải ở nhờ một thời gian ngắn, giúp dùm đi. Chỉ một thời gian ngắn thôi, thuê riêng một phòng không có tiện, lúc này mới tìm cậu giúp.”

Lý Xuất Vân nghĩ nghĩ, chọn mi, nhìn Tạ Khải Minh, “Thật sự? Chỉ một tháng sao?”

Tạ Khải Minh thẳng gật đầu, “Đúng, đúng. Người ta mua phòng ở, ở đường Trữ Tĩnh. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ không như vậy.”

Thấy Lý Xuất Vân lộ ra biểu tình suy tư, Tạ Khải Minh cầm đĩa cơm trên tay đưa qua lấy lòng, “Kính nhờ cậu, người khác đều ở cùng bạn gái, muốn mượn cũng mượn không được, tôi biết cậu ở một mình, mới mở miệng. Giúp dùm đi, tên kia ở cũng không được bao lâu.”

Mùi đĩa cơm, làm cho Lý Xuất Vân lộ ra nụ cười tham ăn, liếʍ liếʍ môi: “Người kia ồn không, không thể ảnh hưởng đến việc đọc sách của tôi.”

“Không ồn không ồn, tuyệt đối không ồn ào.”

Ăn một hơi hết đĩa cơm, Lý Xuất Vân gật đầu, “Khi nào cậu ta đồng ý thì dọn lại, mang chút quần áo đồ tắm rửa còn có đồ dùng rửa mặt và vân vân là được.”

Tạ Khải Minh đứng lên, vẻ mặt ý cười, “Lúc bên kia tới sẽ báo cho cậu, cám ơn nhiều a.”

Một phần cơm, giải quyết vấn đề nơi ở tạm thời của Từ Táp, này chỉ sợ hắn cũng không thể tưởng được.

TBD:

anh ở một thời gian ngắn = cả đời ý *cười đắc ý*