Phương Triển Nhan thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Thời gian thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc, có thể nghỉ ngơi.
Đem tất cả trang bị, trang phục sửa sang lại cho tốt, đưa về chỗ bảo quản, Phương Triển Nhan trở về nơi làm việvc.
“Các cậu đã trở về?” – Lâm Sir hỏi.
“Vâng! Thủ trưởng!”
“Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, chúc mừng các cậu!”
“Cảm ơn thủ trưởng.” – Phương Triển Nhan thầm nghĩ, lần này không phải cáo già dẫn đội, đi làm việc, tựa hồ có điểm nhớ lão.
Thí! Mới không cần nhớ lão! Lão toàn chỉnh chúng ta!
Nhóm đặc công có thể về nhà.
Phương Triển Nhan thay quần áo bình thường, chuẩn bị đi, phát hiện Lâm Sir đứng ở cửa văn phòng, nhưng ánh mắt dường như không chú ý đến cái gì.
Hừ, ta biết lão suy nghĩ cái gì, tất cả chờ ta về gặp Tiểu Ngôn rồi nói sau.
Nếu lão làm tốt, chúng ta sẽ không nuốt lời.
Trên đường lái xe về nhà, Phương Triển Nhan suy nghĩ không biết Lâm Sir nói chuyện với Nhược Ngôn thế nào, về quy định, hắn là cảnh sát, nhưng làm ở ngành này, thân phận không thể để lộ.
Vừa thấy Phương Triển Nhan trở về, Trình Nhược Ngôn liền nghêng đón.
“Anh đã về.”
Nga, Tiểu Ngôn chủ động yêu thương.
Ân, nhìn biểu tình, không có không vui, cũng không sinh khí u buồn, xem ra Lâm Sir tựa hồ nói chuyện không tồi.
“Có nhớ anh không?”
“Có.” – Trình Nhược Ngôn gật đầu, ôm thắt lưng Phương Triển Nhan không buông.
Khi ôm Triển Nhan, mình có cảm giác thật an toàn, cảm giác bàn tay to của Triển Nhan vuốt ve mặt mình, Trình Nhược Ngôn áp hai tay hắn lên má.
Bàn tay rất dầy, lòng bàn tay thô ráp, rất có lực, là bởi vì tập luyện và cầm súng chăng.
Em không hỏi gì hết, em tin tưởng anh, Triển Nhan, em chỉ hi vọng anh có thể bình an khỏe mạnh.
Trình Nhược Ngôn buông Phương Triển Nhan ra, đi giúp hắn chuẩn bị nước tắm.
Xem Trình Nhược Ngôn cái gì cũng không nói, thái độ so với trước không quá giống nhau, Phương Triển Nhan thầm nghĩ, nếu Nhược Ngôn và chị mình như vậy, thì cứ để như vậy đi.
Vì hai người, ta sẽ quý trọng bản thân, đợi đến một ngày ta thật sự rời khỏi đội đặc công, chuyển sang ngành khác, nhất định ta sẽ nói.
Ôm lấy Trình Nhược Ngôn, Phương Triển Nhan cúi đầu, ghé miệng vào tai cậu nói nhỏ: “Ân, tiểu báo hoa của anh, có thể tắm chung với anh được không?”
“Được~.”
Ôm lấy Trình Nhược Ngôn trong bồn tắm, hai người nhớ đến chuyện khi mới quen.
“Không phải anh sợ gián chứ?”
“Em nghĩ sao?”
“Anh sẽ không nhát gan như vậy đi?”
“Em nghĩ sao?”
Hừ, anh không cho em câu trả lời thành thật gì cả.
Trình Nhược Ngôn nhìn Phương Triển Nhan: “Anh có sợ cái gì không?”
“Chị gái có tính không?”
Làm ơn đi, chị là người được không.
“Rắn, nhện, hay côn trùng gì đó… có sợ cái nào không?”
Phương Triển Nhan nở nụ cười: “Anh chỉ sợ tiểu báo hoa sinh khí, ghen.”
“Em không có!”
Bàn tay ởthắt lưng và bụng Trình Nhược Ngôn sờ tới sờ lui, Phương Triển Nhan cười hỏi: “Tiểu báo hoa của anh, chúng ta làm chuyện thân mật có được không?”
Trình Nhược Ngôn trừng mắt nhìn hắn: “Anh nghĩ sao?”
“Đương nhiên là có thể.” – Phương Triển Nhan lộ ra biểu tình như thể sẽ lập tức cắn xuống.
“Không được!”
Hiện tại dưới tình huống này, người quyết định không phải là em….
Ngày hôm sau đi làm, thấy Lâm Sir vừa tiến vào văn phòng, Phương Triển Nhan cũng vào sau theo.
Để phong bì màu trắng nhỏ lên bàn làm việc, đè điện thoại của Lâm Sir lên, Phương Triển Nhan liền ra ngoài.
Hừ, tiểu tử ngươi vẫn còn có lương tâm.
Tôi đương nhiên hi vọng cậu có thể hạnh phúc, tiểu tử kia cũng không tồi, nên quý trọng cậu ta.
Chậm rãi vươn tay lấy chiếc phong bì, Lâm Sir lấy ảnh chụp bên trong ra.
Bức ảnh của một người vô cùng quen thuộc.
Không khỏi làm cho người ta thở dài, hóa ra đã biết hắn lâu như vậy.
Chính là, nhìn bức ảnh cũ này, có lợi ích gì đâu? Âu Dương vĩnh viễn vẫn là Âu Dương như thế, giống như khối băng ở Bắc Cực vạn năm không thể tan chảy.
“Di, vì cái gì ông lại may mắn như vậy? Bọn tôi vẫn phải tiếp tục ở lại đây, để lão cáo già đó đùa bỡn.” – Một ngày tháng bảy nào đó, Lý Bối nhéo mặt Phương Triển Nhan hỏi.
Phương Triển Nhan nheo mắt: “Không phải chuyện của ông.”
“Khi nào thì bắt đầu nghỉ?”
“Tuần tới.”
“Tốt số nha.” – Một huynh đệ cảm thán.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” – Phương Triển Nhan bị đè ép hỏi.
“Tôi xin nghỉ phép, cấp trên đồng ý. Yên tâm, khi trở về tôi sẽ lại cùng với các ông chiến đấu dọn dẹp thành phố.”
“Ra ngoài? Với ai?”
Mọi người nhìn chằm chằm Phương Triển Nhan một hồi, rồi cười vang.
“A, nhất định là với tiểu tử nhà ngươi. Trách không được. Đi hưởng tuần trăng mật a.”
Phương Triển Nhan đắc ý gật đầu: “Đúng thế thì sao?”
“Đi đâu?”
“Hy Lạp.” – Phương Triển Nhan không che dấu vẻ mặt hạnh phúc – “Ta với tiểu tử kia đi đảo Syria và Cai-rô.”
“Hạnh phúc nha.”
Vỗ vai các huynh đệ, Phương Triển Nhan nói: “Khi nào về, tôi sẽ mua quà cho mấy ông.”
“Tôi muốn một, à không, hai mỹ nữ Hy Lạp!”
“Cút!”
“Không thì anh chàng Hy Lạp đẹp trai là được.”
“Ta gϊếŧ ngươi!”
Lúc thu thập hành trang, hai đồng chí chị đều nhất trí hai người đi phải chụp thật nhiều ảnh, chụp nhiều mỹ nam Hy Lạp về cho hai cô.
Trình Nhược Ngôn thầm nghĩ: ‘Làm ơn đi, muốn sao không tự mình đi đi? Nói cho cùng, trừ bỏ Triển Nhan, ta cũng không thấy ai được coi là dễ nhìn.’
Một buổi sáng tươi đẹp, Phương Triển Nhan cùng Trình Nhược Ngôn lôi kéo va li hành lý, chuẩn bị tới sân bay, sau đó hướng tới Hy Lạp
Vừa mới ra khỏi cửa, ngồi xổm trước cửa tòa nhà là một con chó rất to.
Phương Triển Nhan sửng sốt, nhìn chú chó không rời mắt: “Nga, không ngờ có con chó lớn đến thế.”
Trình Nhược Ngôn cười nói: “Sợ rồi sao?”
Phương Triển Nhan cười cười không nói gì, thân thủ ôm vai Trình Nhược Ngôn, tiếp tục hướng về phía trước.
~~~~~Chính văn hoàn~~~~~