Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi )

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tốt…… Thật thoải mái a, Kế Hoằng…… Anh…… Anh quá tuyệt vời……” chăn đệm mềm mại bị hai người đè sâu xuống, nhìn theo sự kết hợp chặt chẽ giữa hai thân thể, có thể biết được bọn họ là đang kịch liệt vận động.

“Ôn Ôn, em

cho tới bây giờ còn chưa khích lệ anh

nóng bỏng như vậy.” Kế Hoằng thập phần kinh hỉ kêu lên, đồng thời vì được người yêu cổ vũ mà tinh thần phấn chấn, huynh đệ phía dưới lại càng cứng rắn, cố gắng không ngừng làm chủ nhân nở mày nở mặt.

“Anh…… Anh

nói cái gì? A…… Em…… Em

là…… Em

là nói giường này…… thật thoải mái …… ai nói…… cái kia …… của anh…… rất tuyệt…… Anh

liên tưởng lung tung …… cái gì?” Ôn Nhuận dùng sức đánh vào tấm lưng rắn chắc của Kế Hoằng: “Hỗn đản …… Anh…… Anh

rất hung mãnh …… nhẹ chút.”

Kế Hoàng động tác dừng lại, cả người tựa như quả bóng cao su bị xì hơi, ngay cả huynh đệ đang hăng hái kia cũng giống như bị ngâm nước trong nháy mắt: “Ôn Ôn.”

Hắn ảo não kêu lên: “Mong em lần sau nói rõ ràng ra được không? Như vậy sẽ hại chết người đó có biết hay không? Huynh đệ này của anh

nếu từ nay về sau mắc bệnh không đứng lên được nữa, đối với hạnh phúc của

em không phải cũng có ảnh hưởng sao? Em

không thể dùng ngôn ngữ cạm bẫy đến đả kích nó tăng vọt tính tích cực hiểu chưa?”

Ôn Nhuận cũng phát giác thứ lửa nóng gì đó trong hậu đình của mình quả thật mềm đi không ít, bán tín bán nghi nhìn về phía Kế Hoằng, thấy hắn bộ dáng sầu mi khổ kiểm, thầm nghĩ ‘chẳng lẽ ngoạn ý này thực sự có lòng tự trọng? Vừa rồi chính là bị mình

nói đến thương tổn? Từ nay về sau sẽ không bao giờ tích cực nữa?’ Bỗng nhiên nhớ tới một biện pháp, cậu nhẹ nhàng xoay xoay thân mình, cố ý dùng niêm mạc dũng đạo mềm mại cọ cọ thân phân ủ rũ kia, liền sau đó gia khỏa này một chút khách khí cũng không có, lập tức sinh long hoạt hổ đứng lên.

“Đây là cái mà anh

nói là bị đả kích nghiêm trọng, thậm chí còn có khả năng bất lực của vị huynh đệ kia?” Ôn Nhuận trợn tròn mắt: Mẹ nó, tốc độ khôi phục thế này còn có thể bị bệnh sao, cậu nếu không chuẩn bị tốt liền bị trướng đau. “Anh thu nhỏ lại cho em, a a a a, anh ….. anh cái tên hỗn đản này ….. anh ….. a a a a” Sau đó là một tiếng thét chói tai, cậu bị kí©h thí©ɧ thật mạnh, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống: Ô ô ô, giường lớn kỳ thật cũng không có chỗ nào tốt, tối thiểu ở trên cái giường trước kia, Kế Hoằng còn sợ kí©h thí©ɧ mạnh quá khiến mình bị đυ.ng đầu, nay giường này vừa dài lại lớn, gia khỏa kia quả thực không kiêng nể gì, cùng với cái hung khí phía dưới kia, làm tới mức mình giống như thuyền nhỏ gặp bão.

Có lẽ là làʍ t̠ìиɦ ở nhà mới khiến Kế Hoằng hưng phấn hẳn lên, làm đến như thể không có điểm dừng, đem Ôn Nhuận dày vò giữa tầng tầng lớp lớp thống khổ cùng khoái hoạt, trừ bỏ những tiếng rêи ɾỉ “ân ân, a a”, còn lại không nói được tiếng phản đối nào.

Đèn treo tường tuy rằng rất đẹp, nhưng ánh sáng này con mẹ nó thật sự rất nhu hòa, làm cho gia khỏa này hăng hái đến bất tận. Đây là ý nghĩ cuối cùng của Ôn Nhuận trước khi chìm sâu vào giấc ngủ.

“Reng reng reng …….” Thanh âm của đồng hồ kêu lên, làm hai người đang lấy tư thế bất nhã ôm nhau trên giường lớn bừng tỉnh. Ôn Nhuận không tình nguyện mở mắt: Ai, thật không muốn đứng lên a. Rồi quay sang nhìn đồng hồ, trời ạ, bảy giờ rồi, bị muộn rồi. Cậu ngồi bật dậy, rồi lập tức nặng nề ngã xuống giường, “Ôi” đau dến mức hô ra tiếng. Kế Hoằng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ôm cậu lẩm bẩm nói: “Ngủ thêm nữa đi, không vội, dù sao chúng ta cũng có xe, lát anh đưa em đi.”

“Phi, nếu không nhanh đứng lên, anh

cho dù có tên lửa cũng đến muộn.” Ôn Nhuận nổi giận rống to, một tay xốc Kế Hoằng dậy: “Anh mau đứng lên cho em, nếu không em cho anh biết lợi hại.” Vừa nói cậu vừa xoa thắt lưng chính mình: “ Ôi, cái thắt lưng già cả đáng thương của tôi.”

Kế Hoằng miễn cưỡng xuống giường liền nhìn thấy Ôn Nhuận đã không còn để ý đến thắt lưng đau nhức của mình vội vàng chạy ra khỏi phòng, bất quá năm giây sau, cậu lại vọt trở về, vẻ mặt đen thui hướng Kế Hoằng hô to: “Rửa mặt ở chỗ nào?”

Kế Hoằng nhịn không được phì cười dẫn cậu vào nhà vệ sinh. Nhìn căn phòng được trang hoàng thanh lịch, Ôn Nhuận hoàn toàn sợ đến ngây người, lẩm bẩm nói: “Như thế nào lại dùng nơi lớn như vậy làm nhà vệ sinh? Mẹ ơi, cái này bằng với hai cái phòng ngủ của mình rồi.” Nói xong liền thay dép lê cẩn thận đi vào, nhịn không được nơi này sờ sờ, nơi đó xem xem, hoàn toàn quên mất chuyện bản thân sắp bị trễ giờ làm.

Kế Hoàng nhìn vào đồng hồ, thật sự không đành lòng quấy rầy cậu, nghĩ nghĩ cuối cùng đưa ra ý nghĩ trước giờ của hắn, đối Ôn Nhuận nói: “Ôn Ôn, bằng không em nghỉ làm đi? Anh có năng lực nuôi em.” Vừa dứt lời, Ôn Nhuận liền hung tợn quay đầu qua: “Em không phải loại nhu nhược, không cần anh nuôi.” Nói xong lập tức nhớ ra một chuyện, tiếng “a a a a” thảm thiết lại vang lên, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi chạy ra bên ngoài. Kế Hoằng vội vàng gọi với theo: “Ôn Ôn, điểm em tâm còn chưa có ăn, không cần gấp gáp, chờ một chút anh

đưa em

đi.” Ôn Nhuận cũng không quay đầu lại, chỉ phất phất tay: “Em không ăn, cũng không cần anh đưa đi.” Cậu chính là rất

sáng suốt, một khi Kế Hoằng chở cậu

đến nhà máy bị đám đồng nghiệp nữ thích tưởng tượng kia bắt được, cậu còn không phải bị thẩm vấn đến chết sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »