Tôi không nghĩ nhiều, tôi biết Cao Suất vẫn một lòng muốn vì Cao gia làm chuyện gì đó. Anh muốn cứu vãn danh vọng, địa vị. Tôi hiểu nên lúc ăn cơm cũng không hỏi về tiền hay người đàn ông kia. Giống như thường ngày, chúng tôi cùng nhau ăn bữa cơm thơm ngào ngạt của Vệ thẩm. Tôi nhìn không ra anh có gì khác ngày thường, trong lòng không khỏi cảm thán, Cao Suất chính là Cao Suất, vô luận làm việc gì cũng vẫn ung dung, tự tin, không để người khác nhìn ra sơ hở. Nhược điểm của anh trong mắt tôi từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có một, đó là Lý Hiểu.
Sau bữa tối, tôi và Cao Suất vẫn như cũ, dọc theo đường mòn tới con hẻm nhỏ nghe hát.
Cuộc sống cứ đơn giản như vậy không tốt sao? Cái gì mà tâm cơ, tranh đoạt, tại sao phải sống mệt mỏi như thế? Nếu anh có thể đổi một thân phận khác, không còn là thiếu gia của Cao gia thì anh sẽ lựa chọn cuộc sống như thế nào? Nếu như vậy…liệu chúng tôi có quen nhau không?
Nhìn bóng lưng Cao Suất dưới ánh chiều tà, tôi có chút ngây dại. Tôi thích an bình, lại không mong muốn nhiều. Chỉ cần vui vẻ sống qua ngày tôi đã thực biết ơn. Nhưng nhìn bóng lưng quật cường kia, tôi biết anh sẽ không chịu thu người khác, cuộc sống của anh nhất định sẽ không đơn giản, sẽ không bình thường, có lẽ sẽ không vui vẻ.
Vẫn còn đang thất thần, Cao Suất đã bất tri bất giác tiến tới trước mặt tôi: “Lâm Nghị, em sao vậy? Không thoải mái ở đâu?”
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt thân thiết của anh lắc đầu. Cao Suất không ní gì nữa, cùng tôi tiếp tục đi về phía trước.
Trấn nhỏ này là một nơi lạc hậu, không có nhà cao tầng, không có ánh đèn neon chói mắt, không có phố xá sầm uất, cũng không nặng mùi nước hoa, rượu bia. Nơi này chỉ có những căn nhà nhỏ đơn sơ, ấm áp, những cây đèn đường đã hỏng nghiêm trọng, thôn dân tốt bụng lại thân thiện cùng với cơn gió nhẹ mang theo mùi bùn đất ngai ngái.
Tôi hi vọng Cao Suất có thể nhìn thấy nụ cười chất phác của những người xung quanh, nụ cười mà chúng ta vô luận thế nào cũng không bắt chước được. Chẳng lẽ anh không hiểu được đạo lý nà, nhất định phải quay về cái xã hội phức tạp, vô tình kia mới cảm thấy thư thái, vừa lòng? Cứ tiếp tục tranh đấu như vậy, khi nào chuyện xưa mới kết thúc?Có lẽ chuyện xưa từ trước đến nay vẫn không có kết cục, nó chỉ cho chúng ta dừng lại tại một điểm vui hoặc buồn, tiếp theo phát triển thế nào thì không ai biết. Chúng ta tự thỏa mãn, tự cho đó là kết thúc để bản thân an lòng nhưng lại quên nếu nói đó là kết cục thì chẳng qua chỉ là bắt đầu một câu chuyện khác.
Đêm hôm đó, tôi không biết mình ngơ ngẩn ngồi bên cạnh Cao Suất bao lâu, cũng không nhớ rõ chúng tôi trở về như thế nào. Tôi chỉ mơ hồ nhớ hôm đó khí trời có chút khó chịu, trong ngực cũng cảm thấy buồn bực. Lại thêm không thể nói chuyện khiến tôi thấy rất khổ sở.
“Lâm Nghị, em có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Ban đêm sau khi tắt đèn, Cao Suất rốt cục không nhịn được, hỏi tôi.
Anh biết rõ tôi không thể trả lời nhưng vẫn hỏi.Tôi nghe thanh âm vang lên trong không khí, thật lâu, thật lâu sau cũng không cho anh một câu trả lời thuyết phục, dù là một cái lắc hay gật đầu cũng không có.
“Lâm Nghị, mặc kệ tôi từng làm gì, hiện tại đang làm gì và sắp làm gì, em nhất định phải tin tưởng tôi, ủng hộ tôi được không?”
Lời nói của anh rất nghiêm túc nhưng cũng rất thành khẩn khiến tôi cũng thấy đồng cảm. Tôi nghĩ bên cạnh anh đã không còn ai đối xử với anh như trước, anh cũng không phải người dẽ dàng khuất phục. Người làm ở Cao gia đã sớm bỏ đi,chỉ còn tôi ở đây, vì anh mà làm vài chuyện như vậy, những thứ khác tôi không thể giúp cũng không giúp được. Nếu anh muốn tôi tin, tôi sẽ tin. Anh muốn tôi ủng hộ, tôi sẽ ủng hộ. Bởi vì anh là Cao Suất, là thiếu gia duy nhất trong lòng tôi, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng vẫn như vậy.
Đêm hôm đó tôi mơ thấy Tiểu Tứ, Tiểu Ny, cha mẹ tôi, và cả ngôi nhà tôi và Cao Suất đã sống gần 20 năm. Thiếu gia trong mơ vẫn cười sáng lạn. Anh ngồi ở bàn ăn nhìn tôi vì anh mà chuẩn bị bữa sáng nói:
-Lâm Nghị, cậu cười một cái đi. Lần trước cậu cười ngắn quá, tôi không nhớ rõ. Lần này tôi muốn đem nụ cười của cậu chụp lại.
Nói xong, anh lấy camera, hướng tôi chụp. Tôi quay đầu nhìn khuôn mặt mơ hồ của cha mẹ, thấy bọn họ gật đầu tôi mới lấy dũng khí nở nụ cười hoàn hảo nhất. Đúng lúc này Lý thúc cùng Hồ Kiến Quốc vọt tới mang cha mẹ tôi đi. Bọn họ không ngừng mắng mẹ tôi thấp hèn còn tôi là nghiệt chủng. Tôi khóc lớn nhìn thiếu gi, lại phát hiện anh căn bản đang ngây ngốc nhìn người bên cạnh, Lý Hiểu, nở nụ cười ấm áp và thỏa mãn.
Thời điểm từ cơn ác mộng tỉnh lại, Cao Suất đã rời giường đi giúp Vệ thẩm làm bữa sáng. Tôi xoa xoa khóe mắt đau đớn, đứng lên nhưng lại bởi vì không đứng vững mà ngã. Đang loay hoay đứng dậ thì tôi phát hiện dưới gầm giường có một cái túi da. Nếu tôi nhớ không nhầm, đó đúng là cái túi mà Cao Suất đã dùng một xấp tiền đổi lấy.