Chương 32

Nếu yêu phải cưng chiều - Tam Thiên Nhược Thuỷ (hắc đạo, sủng) - Chương 32

Chương 32:

Vẫn là sau khi trở lại mới biết được, nha đầu Từ Nhan Tịch kia gần đây thế nhưng lại thân thiết cùng tên nam nhân ngựa đực đó, nghĩ đến dáng vẻ giận mà không dám nói gì của Chiêm Ngộ Thần hôm ở sân bay thật sự là vô cùng thú vị.

"Chúng mình là quan hệ lợi ích ngang hàng với nhau." Từ Nhan Tịch là nói như vậy.

Cô ngăn trở tất cả áp lực của hai nhà cho anh ta, mà anh ta chỉ cần làm nam sủng cho cô.

Ích lợi ngang hàng, cô muốn anh ta phục tùng, còn anh ta thì không muốn bị câu thúc.

Văn Hoán Hoán cảm thấy không ổn, quan hệ mỏng manh như vậy thật sự có thể lâu dài sao? Vì vậy hỏi: "Cậu thật sự không hối hận sao? Vạn nhất đến cuối cùng anh ta..."

Từ Nhan Tịch trầm mặc một lát, sau đó bật cười: "Đây chỉ là một ván bài, thua cuộc thì cùng lắm là mình mất đi anh ấy, mà anh ấy... Cũng mất đi mình... Bọn mình ai cũng không thiệt thòi."

Trong tình yêu, có bao nhiêu người phấn đấu quên mình để sáng lạn nhưng là ngắn ngủi đây?

Lại có ai có thể thật sự ở mãi bên nhau.

Nhưng Văn Hoán Hoán thấu hiểu ánh mắt sáng lạn như ánh lửa kia của Từ Nhan Tịch, đó là một loại tình yêu đến đến chết không rời, không bị tổn thương sâu sắc sẽ không ngừng.

Văn Hoán Hoán trầm mặc, cô không có tư cách để nói cái gì cả.

Chuyện của mình còn không trông nom cho tốt, thì không có tư cách đi trông nom chuyện của người khác, nếu không cuối cùng lại thành khéo quá hóa vụng, tạo thành kết quả mà ai cũng không muốn nhìn thấy.

Cứ như vậy qua vài ngày nữa, rốt cục, cũng có người đến.

Nhưng không phải là Chiêm Ngộ Thần, gần đây tên ngựa đực nam kia mỗi ngày đều sẽ đến quán cà phê để cho chủ nhân sai phái, Văn Hoán Hoán ngày ngày đều nhìn thấy anh ta, mặc dù anh ta đã không còn tỏ thái độ giống như lúc ở sân bay với cô, nhưng là hai bên cũng không hề nói với nhau câu nào.

Anh ta không nói đến người nam nhân kia, tất nhiên Văn Hoán Hoán cũng sẽ không nói đến.

Văn Hoán Hoán bất đắc dĩ nhìn Tiêu Hoàn tựa ở trên quầy thủy tinh, nhướng trán nói: "Rốt cuộc anh tới đây làm gì?"

Tiêu Hoàn này đã đến đây hơn nửa canh giờ, nhưng là vì buổi chiều đông khách, anh ta liền cười híp mắt đứng ở một bên dựa vào tủ cốc chén, không nói một câu nhìn chằm chằm cô, hơn nửa canh giờ sau, Văn Hoán Hoán cảm thấy toàn thân mình đều bị xem hết một lượt, làm cái gì cũng đều cảm thấy không được tự nhiên.

"Tôi chỉ là muốn nhìn xem cô có thể máu lạnh đến mức nào, " Tiêu Hoàn thấy cô rốt cục mở miệng phản ứng lại với mình, đôi mắt liền cười nheo lại, như đã thực hiện được ý đồ, "Vẫn may chỉ là nửa giờ, tôi còn tưởng rằng cô muốn để tôi nhìn cô hơn một tháng mới bằng lòng để ý đến tôi đấy."

Lời nói của Tiêu Hoàn chứa đầy hàm ý, nhưng tất nhiên Văn Hoán Hoán không thể nghe mà không hiểu, lập tức cũng nghĩ đến là nguyên nhân gì.

Trang 2 / 4

Giận tái mặt, Văn Hoán Hoán xoay người đi sửa sang lại bánh ngọt, lời nói ra khẽ mang theo tức giận: "Nếu đã biết rồi thì mời trở về đi."

Tiêu Hoàn nheo mắt nhìn bóng lưng của cô, lập tức cảm thấy bi thống thay Đại ca nhà mình, nữ nhân này thật sự là cứng mềm không ăn, đều bị nuông chiều thành mất hết chỉ số thông minh rồi, làm khó Đại ca còn để ý đến cô ta như vậy nàng.

"Cô mãi không chịu đi gặp anh ấy sao?" Tiêu Hoàn duỗi tay ra, làn vào trong ngăn tủ trộm một cái bánh ngọt.

Thân thể Văn Hoán Hoán thoáng dừng lại: "Không đi."

"Thực vô tình a..." Tiêu Hoàn buồn cười theo dõi từng phản ứng của cô, dùng dĩa ăn xúc một miếng bánh ngọt rồi nồng nhiệt bắt đầu ăn, vẫn không quên châm ngòi thổi lửa, "Cô có biết ngày nào đó cả thành phố C đều biết chuyện hai người đính hôn hay không?"

"Vậy thì sao?"

Ngón tay Văn Hoán Hoán căng thẳng.

"Vậy cô có biết khi đó Đại ca chuẩn bị bánh ngọt dâu tây mười ba tầng, dự định muốn tại ngày nào đó cầu hôn với cô hay không?"

"Cái gì?"

Văn Hoán Hoán ngây ngẩn cả người.

Vớ vẩn, rốt cục cũng có phản ứng rồi à?

Tiêu Hoàn cười thầm trong đáy lòng.

Không ngừng tiếp tục cố gắng.

"Vốn là ngày nào đó cái gì cũng đều đã chuẩn bị xong... Ngọn đèn, bánh ngọt, âm nhạc, khách mới, thậm chí chiếc nhẫn..." Tiêu Hoàn lắc đầu bày tỏ bất đắc dĩ, "Tôi cùng lão Nhị chuẩn bị hơn một tháng cho buổi lễ đính hôn thêm cầu hôn, đại nhân vật khắp cả thành phố C toàn bộ tham dự, nhưng đều không lợi hại bằng một phần vạn của cô, thả bồ câu tất cả khách chưa nói, còn làm cho Đại ca từ đầu tới đuôi ngây ngốc đứng một đêm, trước mặt mọi người chiêu cáo thiên hạ "Trịnh Lẫm Tự tôi bị nữ nhân từ bỏ", tôi nói nếu là cô thì làm như thế nào?"

Nhìn thấy sắc mặt Văn Hoán Hoán càng ngày càng tái nhợt, đốt ngón tay cùng vì dùng sức mà phát run, Tiêu Hoàn cảm thấy có chút khoái ý: "Chị dâu, cô vừa buông tay rời đi, có bao giờ nghĩ đến tình cảnh của Đại ca chưa? Hay là cô đã nghĩ tới, nhưng vẫn lựa chọn làm như vậy?"

Lời nói của Tiêu Hoàn mơ hồ mang theo sắc bén.

Văn Hoán Hoán cắn chặt môi dưới, phát hiện mình một chữ cũng không đáp lạ được.

Khó trách, khó trách anh phản đối chuyện mình rời đi như thế.

Khó trách, ngay cả Chiêm Ngộ Thần cũng lạnh lùng với cô như thế.

Anh đã dùng tâm tình như thế nào, đứng ở nơi không có cô lại còn bị vạn người chú ý chờ đợi co? Kiêu ngạo như anh, biết rõ chỉ có một phần vạn khả năng là cô sẽ trình diện, mà anh vẫn chờ đợi như cũ.

Nhưng mà, khi nhìn đến cảnh tượng sư huynh máu chảy đầm đìa nằm trên mặt đất, cô lại vô cùng may mắn vì mình đã đến sớm, nếu không cô không dám tưởng tượng cảnh mà nhìn nhìn thấy sau đó có phải là thi thể của sư huynh hay không.

Trang 3 / 4

Siết chặt nắm đấm, Văn Hoán Hoán cứng còng eo thon bắt đầu rửa chén đĩa.

Từng cái từng cai.

Tiêu Hoàn đã đạt được mục đích, cũng không ở lại lâu, lách mình rời đi, lúc đi ngang qua chỗ Chiêm Ngộ Thần liền ra hiệu cho anh ta một ánh mắt, Chiêm Ngộ Thần lập tức sáng tỏ, hơn nữa còn đáp trả lại ánh nhìn có ý nói "Người có chí"....

Trong lúc bất tri bất giác liền đi tới trước đại trạch Trịnh gia.

Cánh cổng quen thuộc, cách một cái cổng sắt màu đen mang phong cách Baroque nhìn vào, đó là thế giới của anh.

Cô đã từng có ý nghĩ sẽ không thỏa hiệp với anh, trừ phi anh tự mình đến, nếu không cô sẽ không chịu thua trước.

Cô là người được anh nuông chiều, chút kiêu ngạo này, cô có.

Nhưng mà, không địch lại rung động sau khi biết rõ hết thảy.

Khổ sở mím môi, cuối cùng, Văn Hoán Hoán vẫn không có ấn chuông cửa được, chỉ đứng ở cửa nhìn xem.

Anh, sợ là đang thất vọng cực độ về cô đây?

"Tiểu thư? !"

Đột nhiên, một tiếng thét kinh hãi, lão quản gia mặc đồ đen đang đứng ở cạnh vườn hoa cách đó không xa gấp rút chạy tới, nâng mắt kiếng gọng vàng nhìn cô, thấy thật sự là Văn Hoán Hoán, liền gấp rút mở cửa sắt ra.

"Tiểu thư, cuối cùng ngài cũng trở lại!"

Lão quản gia tuổi gần sáu mươi gần như biến thành lão lệ tung hoành.

Từ lúc ngày đó sau khi cô rời đi, tính tình thiếu gia càng ngày càng trở nên trầm tĩnh, đám người hầu trong cả Trịnh trạch đều nơm nớp lo sợ, sợ một khi lơ là chọc cho thiếu gia không thoải mái.

Lão quản gia là người Trịnh Lẫm Tự mang từ bên Italy kia tới, nhìn Trịnh Lẫm Tự lớn lên, thấy Trịnh Lẫm Tự một ngày so với một ngày càng thêm tiều tụy, cho dù thật sự không nóng nảy thì cũng đau lòng.

Khổ nỗi đã gần hai tháng, thiếu gia không đi gặp cô, tiểu thư cũng không trở lại.

Hôm nay thật sự là gặp may mắn, lão quản gia gấp rút lôi kéo cô tận lực kéo thời gian, dự định thông báo thiếu gia lập tức trở về gấp: "Thiếu gia chỉ ra ngoài trong chốc lát, đến công ty xử lý một ít chuyện, nói là sẽ lập tức trở về, tiểu thư ngài đi vào chơi một chút không?"

Chỉ nhìn vẻ mặt lão quản gia cuống cuồng, Văn Hoán Hoán cũng biết lão nhân gia này đang đánh chủ ý gì, vốn chỉ dự định đến xem một chút, hôm nay anh không có ở đây, cô vừa thất lạc lại thấy thở phào nhẹ nhõm, gấp rút khoát khoát tay cự tuyệt: "Không cần, con chỉ là đi ngang qua, hiện tại phải đi ngay, ông không cần thông báo cho anh ấy biết."

Không đợi lão quản gia nói chuyện, Văn Hoán Hoán quay người đi, dọc theo một con đường khác xuống núi.

Lão quản gia cuống cuồng đến cả mồ hôi đều chảy ra, nhưng lại không biết nên làm cái gì bây giờ, Trịnh trạch cách xa khu dân cư, cách khuôn viên rừng núi trăm dặm không có người khác ở, nói là đi ngang qua không khỏi cũng quá sứt sẹo.

Trang 4 / 4

Lão quản gia gọi điện thoại cho Trịnh Lẫm Tự, ai biết đường dây liên tục báo bận, đang dạo bước trước cửa không biết nên làm như thế nào, thì một chiếc Maybach màu trắng liền lái vào đại trạch Trịnh gia.

Lão quản gia nhìn bảng số xe gấp rút nghênh đón, còn chưa đến gần, Trịnh Lẫm Tự đã xuống xe. Một thân thủ công tây trang bao lấy thân hình cường tráng, hai chân thon dài bước ra cửa xe, tư thái trầm tĩnh trước sau như một.

Anh cũng không thèm nhìn tới xung quanh định đi vào trong nhà, nhìn thấy lão quản gia vội vội vàng vàng chạy tới, cước bộ dừng một chút, chậm lại, khiêu mi chờ lão quản gia nói chuyện.

"Thiếu gia, Văn tiểu thư vừa đi... Nói là đi ngang qua, nhưng mà tôi thấy là cô ấy đến tìm cậu, cậu xem..."

Quản gia có chút khó xử nói, lại không tiện nói quá nhiều, sợ thiếu gia ngại ông nhiều chuyện.

Ai biết Trịnh Lẫm Tự đột nhiên dừng bước chân lại, thân thể cứng đờ, cánh tay đang kéo cà vạt cũng dừng lại, "Chuyện khi nào vậy?"

"Vừa mới đi hơn mười phút..."

Sắc mặt Trịnh Lẫm Tự trầm xuống, nhanh chóng xoay người lại lôi lái xe vừa định mang xe đi cất ra, tự mình ngồi vào ghế lái, sau khi nghe một tiếng "Két" chói tai, chiếc Maybach màu trắng nhanh chóng lái ra Trịnh trạch.

Chết tiệt!

Mặt Trịnh Lẫm Tự đen lại đạp mạnh chân ga, chỉ là nhịp tim đập gia tốc trong lòng kia khiến nội tâm của anh không thể bình tĩnh nổi.

Nhìn qua hai hàng cây lá vàng trôi nhanh bên đường, trên cả con đường mòn, mặt đất phủ kín một tầng vàng óng ánh mỏng, đẹp tựa hồ như cảnh trong tranh.

Văn Hoán Hoán ngồi chồm hổm ngồi ở một bên đường, dựa vào thân cây, có chút ảo não.

Chẳng qua chỉ là đi gặp anh một lần, mà cô đã khϊếp đảm lui về phía sau, điều này tuyệt không giống phong cách của cô.

Quả nhiên, rời khỏi Trịnh Lẫm Tự, cô lại sẽ khôi phục thành con người trước kia, chuyện gì cũng không nói, mặc dù trong nội tâm có nhiều điều bất an, cũng chỉ chọn lựa hình thức quật cường để bảo vệ mình.

Đáy lòng có chút không cam lòng, mới đầu chỉ rất nhạt, nhưng đến bây giờ đã từ từ lên men mở rộng, giống như là muốn lấp đầy cả trái tim của cô.

Tràn đầy tịch mịch.

Két - -

Một tiếng phanh xe cực độ chói tai, âm thanh giày da nện xuống đất trầm trọng hữu lực, sau đó hình như có tiếng bước chân dồn dập từ từ tiến tới gần, trong nháy mắt khi Văn Hoán Hoán muốn thò đầu ra nhìn, một thân ảnh cao lớn đã đứng ở trước mặt mình, cánh tay đau xót, cô bị kéo đứng lên, rơi vào một l*иg ngực đang kịch liệt phập phồng, nút áo tinh xảo ở trước mắt cô, sáng lóa khiến cô có phần nhức mắt.

"Tại sao tới rồi lại muốn đi? !"

Trên đỉnh đầu, một tiếng quát khẽ nghiến răng nghiến lợi vang dội bên tai.

Văn Hoán Hoán không ngẩng đầu lên, sợ nhìn thấy mặt anh sẽ làm cho mình càng thêm dao động, đồng thời, lại bởi vì anh có thể phát hiện ra mình mà cảm thấy nội tâm trướng tràn đầy.

"Em chỉ là đi ngang qua, " Văn Hoán Hoán kéo kéo cánh tay của mình, sự bất an cùng ủy khuất dần dần kéo tới khi gặp lực đạo đạo quen thuộc kia liền phóng thích ra, "Anh thả em ra, đau..."

Nghe vậy, anh tựa hồ như bị phỏng lập tức buông lỏng cổ tay cô.

Sau một giây lại cầm chặt lấy, nhưng lúc này đây lại bá đạo không để cho cô kháng cự, không hề thô lỗ mà mang theo chút ôn nhu.

Đây là mùi hương cùng cảm giác quá quen thuộc của anh.

"Ngẩng đầu nhìn anh nói chuyện."

Âm thanh của Trịnh Lẫm Tự khàn khàn.

Anh sắp nhận thua, sắp thỏa hiệp.

...

Mia: thông báo tin buồn làm mấy ngày nay ta không có tinh thần làm chuyện mới cho các nàng. Chuyện này đã chính thức bị tháo mác 3S, ở chương 47 có một đoạn vô cùng nhỏ mà lúc trước ta chỉ đọc lướt qua lại tưởng anh muốn có được cô từ năm 17, hóa ra là có phụ nữ từ năm 17 tuổi, y như cái chi tiết mà ta ghét trong "Nhà bên có sói" và "Đã cưỡi phải cưỡi đến nơi đến chốn". Thôi thì coi như đấy là quá khứ bỏ qua mà đọc tiếp vậy.