Trên đường trở về, hai người đột nhiên không ai nói với nhau câu nào nữa, trong khoảng thời gian ngắn, không biết phải nói gì.
Tay Hiệp Phàm đặt trong tay Tư Mã Hi Thần, hơi hơi lạnh, long bàn tay nắm chặt, không thể che dấu sự khẩn trương trong lòng. Mười năm qua, không đủ cho nàng nếm trải qua loại sự tình khủng khϊếp thế này, kỳ thật trong lòng nàng rất sợ, không biết tiếp theo phải ứng phó như thế nào, nếu bước tính sai lầm, khiến cho phân tranh xảy ra, phải đối mặt với mọi người trong Ngạo Lâm sơn trang thế nào đây ?
“Làm sao vậy?” Tư Mã Hi Thần ôn hòa nhẹ giọng đưa mặt đến gần lỗ tai nàng hỏi.
Hiệp Phàm lắc lắc đầu, nhíu mi, nhẹ giọng nói:“Tư — Lâm Hi Thần, nói thật, đối với cuộc sống mù mịt phía trước ta thật sự rất sợ hãi, ta nguyện sống bình thản cả đời, không có sóng gió gì là tốt nhất. Làm người bình thường đến không bị ai chú ý, mới là giấc mộng lớn nhất của ta.”
Tư Mã Hi Thần hơi hơi sửng sốt, im lặng mất một lúc, không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể nắm chặt tay Hiệp Phàm , lại không biết làm thế nào để an ủi một nữ nhân đang sợ hãi trong lòng.
Đối với kế hoạch này, nàng là một việc ngoài ý muốn, trong lòng hắn chưa kịp hưởng thụ loại tình cảm này, mà nay nó đã thành loại điểm yếu đáng sợ nhất.
Ý chỉ tiến công của Hoàng Thượng đưa cho Ngô Hòe sẽ nhanh chóng đến, đợi ý chỉ của Hoàng Thượng đến nơi còn một ít thời gian, Tư Mã Hi Thần quyết định mang theo Hiệp Phàm dời đi trước, đợi cho ý chỉ của Hoàng Thượng đến rồi tính tiếp, lần trước mới chỉ là khẩu dụ của thánh thượng, nay phải đợi thánh chỉ đến mới được.
Dọc theo đường đi, Hiệp Phàm trầm mặc không nói, vẻ mặt có chút hoảng hốt, không biết suy nghĩ cái gì, ngồi trên ngựa, thân thể nàng nhẹ nhàng dựa vào người Tư Mã Hi Thần , nhưng Tư Mã Hi Thần lại như không cảm nhận được sự tồn tại của nàng, rõ ràng nàng đang ngồi bên cạnh hắn, lại xa xôi không thể chạm đến, làm cho trong lòng Tư Mã Hi Thần dâng lên một nỗi niềm bi ai.
Hiệp Phàm hình như cố ý làm mình ngăn cách với mọi người.
Vào trang viên đại môn, Lâm trang chủ cùng Bằng Lục Y đi đến đón, Tư Mã Hi Thần mang theo Hiệp Phàm xuống ngựa, Đỗ Nhược Hân cùng Bằng Lục Y từ phía sau đi ra, cầm lấy cánh tay Tư Mã Hi Thần , lo lắng hỏi:“Hi Thần ca ca, ngươi không sao chứ? Làm sao lại một mình đi ra ngoài, làm muội sợ muốn chết.”
Tư Mã Hi Thần theo bản năng nhìn thoáng qua Hiệp Phàm đang đứng bên cạnh, biểu tình của Hiệp Phàm thực bình tĩnh, tựa hồ không để ý bất cứ chuyện gì, hắn mỉm cười với Đỗ Nhược Hân nói:“Không có việc gì, ta tốt lắm, muội không cần lo lắng. Tiểu Phàm, nàng không sao chứ, tại sao cứ luôn ngẩn người như thế ?”
Hiệp Phàm thản nhiên nói:“Không có chuyện gì, chỉ là đang suy nghĩ Hoàng Thượng sẽ có phản ứng như thế nào, hắn sẽ xử lý chuyện tình trước mắt như thế nào.”
“Hắn thích làm thế nào thì mặc kệ hắn, bất luận tình hình như thế nào, đều hết cách.” Tư Mã Hi Thần nhẹ nhàng nắm tay Hiệp Phàm , ôn nhu nói,“Nàng không cần để ý, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi.”
“Ca ca đối nàng thật tốt quá, nếu không phải nàng nhiều chuyện, làm sao tình hình lại thành thế này ?! Một nữ tử đã kết hôn lại viết thư gửi gia đình giao ột người đàn ông xa lạ, ngươi đặt Hi Thần ca ca ở vị trí nào ?” Đỗ Nhược Hân lạnh lùng nói,“Còn tưởng ngươi là một vị thiên kim tiểu thư thế nào, ta thấy cũng chỉ tầm thường mà thôi.”
Mí mắt Hiệp Phàm cũng không thèm ngước lên.
“Nhược Hân!” Bằng Lục Y nhẹ giọng trách cứ,“Không được nhiều chuyện.”
Hiệp Phàm vẫn như cũ không phản ứng gì, chỉ im lặng đứng.
“Tỷ tỷ, là ngươi quá mức dung túng nàng , Nhược Hân đâu có nói gì sai, cục diện hiện tại của Ngạo Lâm sơn trang không phải do sự tùy hứng của nàng mà tạo thành sao ?” Bằng Tử Y đứng ở một bên ngắt lời nói,“Biến thành cục diện hiện tại, mọi người còn nhân nhượng nàng, các ngươi cảm thấy như vậy công bằng sao.”
“Được rồi, mọi người không cần cãi nhau nữa.” Lâm trang chủ đề cao thanh âm nói,“Nhiều chuyện quá, sớm muộn gì Hoàng Thượng cũng phái người đến vây quanh Ngạo Lâm sơn trang thôi, chỉ là thời gian sớm hơn so với dự kiến, cần gì phải đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Hiệp cô nương, cũng không phải do Hiệp cô nương nguyện ý gả vào Ngạo Lâm sơn trang, nếu không phải nàng không cam lòng, thì ngờ vực có gì kì lạ.”
Hiệp Phàm vẫn không ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có hơi nước, nhưng lại quật cường không cho nó chảy xuống, trong lòng nàng mờ mịt không nói nên lời, thầm nghĩ mau mau trốn đến một nơi nào đó không có người, hảo hảo trốn đi. Cục diện hiện tại quân mình cùng Ngô Hòe giao chiến nhất định quân mình sẽ chiếm thế thượng phong , nhưng vì sao, từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng nàng, lại cảm thấy thật phiền chán ?
“Tiểu Phàm chắc là mệt mỏi rồi, ta mang nàng trở về nghỉ ngơi, phát sinh việc gì báo cho ta biết.” Tư Mã Hi Thần nhìn ra Hiệp Phàm mỏi mệt, lập tức nói,“Nếu không còn việc gì, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, không cần vì hành vi của triều đình mà cảm thấy bất an.”
Lâm trang chủ gật gật đầu, nói với mọi người :“Mọi người tan đi.”
Tư Mã Hi Thần mang theo Hiệp Phàm quay về tiểu đảo, Hiệp Phàm đi thẳng vào phòng, nằm ở trên giường nhắm mắt giả bộ ngủ, chỉ có đi ngủ mới khiến người khác không quan tâm, không ngờ vực vô căn cứ. Trước kia, lúc nàng bị làm hại (lúc bị chia tay xong nhảy núi), liền hận không thể ngủ không bao giờ tỉnh lại.
“Tiểu Phàm, chuyện gì khiến nàng buồn bực thế ?” Tư Mã Hi Thần ngồi ở bên cạnh mép giường, thanh âm nhẹ nhàng, ôn hòa hỏi.
Hiệp Phàm nhắm mắt lại, thanh âm quyện quyện theo trong miệng nói ra:“ Tư Mã Hi Thần, đây không phải cuộc sống mà ta muốn, ta muốn chính là cuộc sống có thể an bình bên nhau, bình thường như mặt trời mọc lặn hàng ngày, mà chàng, là hậu nhân của Tư Mã Dung Ngân, còn ta, chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của chàng, không phải ta không muốn yêu chàng, chính là không thể yêu được, không thể yêu. Hiệp Phàm muốn xin chàng một chuyện, nếu có ngày nào đó, chàng thật sự làm Hoàng Đế, làm ơn gạt bỏ Hiệp Phàm ra khỏi cuộc sống của chàng, để cho Hiệp Phàm có thể một mình sống yên tĩnh, ở trong một cái tiểu viện sạch sẽ, cùng với một cái giường chăn bông ấm áp, hàng ngày có thể đọc tiểu thuyết, uống một ly trà nóng, Hiệp Phàm liền cảm kích không thôi. Người xứng đáng để chàng yêu còn rất nhiều, còn ta, không – cần – quan – tâm.” Câu cuối đã chuyển thành giọng điệu thì thào, thì thào như khóc.
Tư Mã Hi Thần không biết tại sao cảm xúc của Hiệp Phàm lại tồi tệ như thế, không biết nói cái gì mới tốt,qua hơn nửa ngày mới thốt lên được một câu:“Trong lòng nàng có phải rất ghét ta hay không ?”
Hiệp Phàm lại nhắm mắt lại không chịu nói, giống như đã ngủ say, hô hấp đều đều , khóe mắt còn lưu lại nước mắt nhợt nhạt.
“Sự xuất hiện của nàng quả thật là ngoài ý muốn.” Tư Mã Hi Thần khe khẽ thở dài, nắm tay Hiệp Phàm , nhẹ nhàng ôn nhu nói,“Chúng ta quả thật có kế hoạch, ta cũng có ý vì cha ta mà báo thù, đây là chuyện của ta, đúng ra không nên liên lụy đến nàng, nhưng trong kế hoạch của chúng ta cần một người có thể liên hệ với triều đình, không những thế còn phải là nữ tử, chúng ta sẽ che dâu thân phận, trong lúc Hoàng Thượng không phòng bị mà tiến hành kế hoạch của chúng ta. Phụ thân ngươi là trọng thần trong triều, hơn nữa còn từng là thị vệ của mẫu thân ta, cho nên quyết định lựa chọn Vương phủ của các người, cũng từ ba nữ nhi trong Vương phủ chọn trúng ngươi. Ta vỗn dĩ muốn chọn Hiệp Tâm, nhưng, sự thông minh và bình tĩnh của nàng khiến cho Bằng Lục Y chú ý, mà nàng lại bất giác thu hút ta, làm cho ta không tự chủ được lựa chọn nàng. Đây quả thật là chuyện ngoài ý muốn, là việc ngoài ý muốn trong kế hoạch của ta, nhưng, thời điểm ta lấy nàng, thật sự không phải muốn lợi dụng nàng, mà là muốn giữ chặt nàng lại bên cạnh ta, nhưng mà, thật không ngờ, việc này lại vô tình liên lụy đến nàng, điều này làm ta rất khổ sở, xin nàng tin tưởng ta, ta thật sự không muốn làm liên lụy tới nàng, ta chỉ hy vọng ta có thể làm nàng hạnh phúc.”