“Cô Thời muốn thế nào?”
Phong Đình Quận rất nhanh liền hiểu Thời Ngọc Minh muốn gì, thẳng thắn hỏi.
Mà cô không hề do dự, ngay lập tức trả lời.
“Tôi muốn con gái của tôi.
Đây là đứa nhỏ tôi mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày.
Tổng giám đốc Phong hoàn toàn không thiếu phụ nữ vây quanh, càng không thiếu người tình nguyện sinh con cho anh.
Tại sao anh phải cướp đoạt con gái tôi chứ hả?”
“Không được.
Con tôi, tôi không muốn nó phải sống chật vật bên ngoài” “Nếu như đứa nhỏ không phải con anh thì sao?”
Phong Đình Quận nghe những lời này, đầu ngón tay trong vô thức siết chặt lấy cây cơ, căng thẳng hỏi lại.
“Cô vừa nói gì?”.
“Tôi chỉ nói một lần thôi.
Tổng giám đốc Phong, hiện tại anh đã có người phụ nữ khác, thậm chí đến nhân cũng đã cùng nhau chọn rồi.
Tiếp theo chắc chắn sẽ tiến tới việc kết hôn, đúng không? Tương lai hai người sẽ có đứa nhỏ riêng cho mình, mà con gái tôi chỉ vừa mới ra đời, chưa đến một tháng tuổi.
Đứa nhỏ cần có mẹ bên cạnh”.
Thời Ngọc Minh mỉm cười, nói rõ ràng mọi thứ.
Tin tức này quá mức bất ngờ, đừng nói Trương Khải Hưng hay Lộ Khánh Luân, ngay cả Thẩm Như Ý cũng cảm thấy khó tin.
“Ngọc Minh, cậu có con rồi sao?”
Thời Ngọc Minh không muốn trước mặt mọi người tiếp tục bàn sâu vào vấn đề này.
Cô chăm chú nhìn Phong Đình Quân, nhàn nhạt hỏi.
“Anh dám đánh cược chứ?” Phong Đình Quân im lặng, không trả lời.
“Tổng giám đốc Phong, anh bị câm à?”
“Tôi không thể đem con mình ra để đánh cược được.
Cô Thời, tôi nhân nhượng bởi vì cô là mẹ của Minh Nguyệt.
Nếu hôm nay cô thắng, tôi sẽ cho phép cô gặp mặt con bé.
Nhưng nếu có muốn dẫn Minh Nguyệt đi thì đừng hòng.”
“Anh có quyền gì mà đem mẹ con tôi tách ra? Tôi vì Minh Nguyệt bỏ ra bao nhiêu, anh căn bản không biết! Anh dựa vào cái gì mà đem đứa nhỏ tôi mang bất chấp cả tính mạng để sinh ra mang đi như vậy? Phong Đình Quân, tôi hỏi anh dựa vào cái gì!”.
Thời Ngọc Minh tức giận lớn tiếng.
Tâm tình kích động khiến vết thương ở phần giữa ngực và bụng cô bắt đầu âm ỉ đau.
Cơn đau từng chút một trở nên kịch liệt, đến mức khiến vầng trán cô ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm Như Ý hốt hoảng chạy tới đỡ lấy thân thể yếu ớt của cô, vội vàng lấy thuốc từ trong túi xách ra.
“Ngọc Minh! Thuốc đây, cậu mau uống vào đi!”
Thời Ngọc Minh cầm lấy thuốc giảm đau, trực tiếp bỏ vào miệng, nhanh chóng nuốt xuống.
Tuy nhiên đây chỉ là loại thuốc thông thường, cần thời gian mới có thể phát huy tác dụng.
Bấy giờ sắc mặt cô vẫn tái nhợt, bước chân loạng choạng.
Thẩm Như Ý dìu Thời Ngọc Minh ngồi xuống ghế sofa, lo lắng hỏi han.
“Ngọc Minh, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Nếu đau dạ dày thông thường thì làm sao có thể đau đến như vậy được?”.
“Cô làm sao thế này?”.
Thời Ngọc Minh khó chịu mở mắt, nhìn thấy đôi giày da bóng loáng quen thuộc.
“Tôi làm sao thì liên quan gì đến anh” “Nói cho tôi biết, cô rốt cuộc mắc bệnh gì?”
Phong Đình Quân nhíu mày, thanh âm lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Thẩm Như Ý đứng dậy, lên tiếng chất vấn.
“Phong Định Quân, đến tận hôm nay tôi mới biết chuyện trong lúc Thời Ngọc Minh khổ sở mang thai, đau đến chết đi sống lại thì anh lại bên ngoài vui vẻ.
Cuối cùng cô ấy liều mạng sinh cho anh một đứa con gái, kết quả đứa nhỏ còn chưa đầy một thằng anh liên muốn ly hôn, dần người phụ nữ khác đi chọn nhẫn? Anh có còn là con người không hả?”
Phong Đình Quân siết chặt nắm tay, cổ ngăn sự tức giận bộc phát trong lòng.
"...!Chuyện giữa chúng tôi, không phải hai ba câu liền có thể giải quyết”.
“Tại sao lại không thể giải quyết rõ ràng? Ngọc Minh sinh con cho anh là sự thật mà anh dẫn người phụ nữ khác đi chọn nhẫn cũng là sự thật! Lúc trước, tôi cứ tưởng vốn dĩ tình cảm hai người bất hòa nên mới ly hôn, không nghĩ đến mọi chuyện lại đến mức này...Ngọc Minh, cậu không cần lo lắng.
Chúng ta hiện người đàn ông này lên tòa, nhất định phải giành lại quyền nuôi con!"
| “Cô ta lấy điều kiện gì để cùng tôi giành quyền nuôi con? Cô ta có việc làm chưa? Có thu nhập tài chính ổn định à? Hay nói đúng hơn, cô ta có thể đảm bảo được cho Minh Nguyện điều kiện sinh hoạt tốt nhất, môi trường giáo dục hàng đầu sao?”
| “Dù sao cũng tốt đẹp hơn so với việc sống chung với người bố lòng dạ thua cả cầm thú như anh!”.
Thẩm Như Ý tức giận đến mức huơ tay múa chân, thậm chí sự giận dữ còn có xu hướng gia tăng khi nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của Phong Đình Quận.
Mà Thời Ngọc Minh bấy giờ do thuốc phát huy tác dụng nên đã cảm thấy ổn hơn.
Cô cầm lấy hộp thuốc mới phát hiện cách đây mấy ngày vừa lấy hơn hai mươi viên nhưng hiện tại chỉ còn sót lại vài viên mà thôi.
Cô chậm rãi cất tiếng..
“Được thôi.
Nếu như tôi thắng, anh phải dẫn tôi đi gặp Minh Nguyệt.
Còn chuyện giành quyền nuôi nấng, tôi chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp.
Bắt đầu đi.”
Thời Ngọc Minh chống tay đứng dậy, tầm mắt vẫn choáng váng nhưng ánh mắt đầy kiên định, trong suốt.
Cô rút cây cơ từ trên giá, rảo bước về phía khu vực bida.
Thẩm Như Ý như gà mẹ theo sau bảo vệ cô, mím môi lo lắng.
“Ngọc Minh, nếu không được thì đừng cố..” “Yên tâm, mình làm được”
Cơn đau kéo dài bởi bệnh ung thư, sau đó lại là chín tháng mang thai khổ sở, vết thương được giải phẫu, xử lý hoàn chỉnh so với nỗi đau đớn mà căn bệnh kia mang lại, so ra vẫn nhẹ nhàng hơn một chút.
Lần trước vì con gái, cô có thể chịu đựng mọi thứ.
Lần này, không hề khác đi.
“Tổng giám đốc Phong, ai mở màn trước đây?” “Ưu tiên phụ nữ.
Cô trước đi” “Cảm ơn”
Phong Đình Quân chăm chú nhìn Thời Ngọc Minh, đáy mắt xẹt qua tia thống khổ mất mát, thanh âm chậm rãi vang lên.
Cô nghe vậy khẽ cúi đầu.
Trận thách đấu chính thức bắt đầu.
Cô liên tục ra tay, đánh đầu trúng đó, đến cuối cùng trên bàn bida chỉ còn lại hai quả.
Thời Ngọc Minh đứng dậy, hít sâu một hơi để tâm tình bình tĩnh trở lại.
Thời Ngọc Minh hạ thấp thân thể, nhắm vào một góc trống trên bàn.
Thẩm Như Ý thấy vậy bèn sốt ruột kêu lên.
Ngọc Minh, cậu có nhìn nhầm không vậy? Hai quả bóng đều nằm phía bên kia mà.” “Cô Thời dự định chỉ cần một cú thúc liền đánh hai quả bóng cùng rơi vào lỗ ấy mà” Trương Khải Hưng đứng bên cạnh giải thích.
“Gì cơ?”.
“Như vậy...” “Kỹ thuật của Ngọc Minh tốt đến thế à?”
“Tuy nhiên đánh kiểu này thì độ khó gần như tăng gấp đôi.
Nếu như thất bại, hai quả bóng này đều chệch hướng, điều đó đồng nghĩa với việc tổng giám đốc Phong vẫn thừa sức chuyển bại thành thắng.
“Minh Minh, em chỉ cần đánh một quả lọt lỗ thôi thì có thể thắng rồi.
Cần gì phải mạo hiểm tới mức này?”.
Lộ Khánh Luận không nhịn nổi nữa, bước nhanh đến đè cánh tay Thời Ngọc Minh, đau lòng khuyên nhủ.
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.
“Anh Khánh Luân, anh là bạn thân của Phong Đình Quân cơ mà” “Anh hoàn toàn không biết giữa hai người lại xảy ra chuyện lớn như vậy.” “Không sao đâu, mọi thứ đều đã qua rồi.
Những chuyện này hiện tại đều chẳng ảnh hưởng gì đến em cả, em chỉ muốn gặp mặt con gái mình thôi.”
Dứt lời, cô tránh thoát khỏi gọng kìm của Lộ Khánh Luân, lần nữa tìm về góc độ ban nãy.
Cây cơ thúc về phía trước, quả bóng lăn nhanh như gió, xoay tròn tiến tới hai quả bóng còn lại trên bàn.
Một quả theo đúng dự tính đã rơi vào lỗ, quả còn lại chịu lực xung kích, kết quả hệt như quả đầu tiên.
Cô đứng thẳng người dậy, mọi người đều bị màn trình diễn trước mắt khiến cho kinh ngạc không thôi.
Thời Ngọc Minh đặt cây cơ về chỗ cũ, hé miệng nói chuyện.
“Tổng giám đốc Phong, tôi thắng rồi” “Tôi muốn nhìn thấy con gái mình, ngay trong hôm nay” “...Hôm nay không được”.
Phong Đình Quân nhìn cô, Thời Ngọc Minh cuống quýt hỏi dồn dập.
“Tại sao lại không được? Ban nãy chúng ta đã nói qua rồi mà, chỉ cần tôi thắng.”
“Đúng, ban nãy chúng ta từng giao kèo chỉ cần cô thắng tôi sẽ để cô gặp Minh Nguyệt.
Nhưng tôi chưa từng bảo ngay lập tức.
Tối hôm nay tôi có lịch, hôm khác lại nói”
Chát!
Thời Ngọc Minh tức giận vung tay tát vào mặt Phong Đình Quân.
Cô dùng hết sức bình sinh, tới mức lòng bàn tay cũng tê rần, nghiến răng chất vấn.
“Anh đùa giỡn với tôi?”.
“Chuyện của Minh Nguyệt, chẳng phải cô cố tình trêu chọc tôi sao? Chúng ta mỗi người một lần, xem như huề nhau”
Phong Đình Quân chạm tay lên gò má trái, cảm giác bỏng rát nhưng anh chẳng hề để tâm, lạnh lùng nhếch môi.
“Tôi nói Minh Nguyệt như vậy là vì phải cứu..”.
“Phải cứu đứa con hoang kia! Cô ở ngoài lăn lộn với người đàn ông khác, sinh ra đứa con hoang kia đúng chứ? Thời Ngọc Minh, cô từ nước ngoài vội vàng quay về đây, cố tình gả cho tôi, liên tục đùa bỡn tôi.
Mang thai Minh Nguyệt, sau dùng máu huyết cứu đứa kia hoang khác!”
“Thời Ngọc Minh, từ đầu tới cuối rốt cuộc cô xem tôi là cái gì hả? Công cụ hoàn hảo để lợi dụng? Ngày trước, cô vì tài sản nhà họ Phong mà lừa gạt tôi.
Sau khi chơi cho đã thì vội vàng phủi mông rời đi.
Hiện tại cũng như vậy mà thôi!”
“Nếu tôi vì tài sản nhà họ Phong thì cần gì phải chật vật đến nỗi tiền viện phí phải mượn Thẩm Như Ý?”
Thời Ngọc Minh khổ sở mím môi, nước mặt không ngừng rơi đầy mặt.
Phong Đình Quân vốn dĩ là người thông minh, chuyện này tại sao chưa từng suy nghĩ qua.
Đối phương chỉ đơn giản là không tin cô.
Phong Đình Quân nghe những lời này, sắc bén chất vấn.
“Mượn? Tôi nhớ ngày hôm nay ở cửa hàng trang sức, Như Ý không mang đủ tiền, cô Thời đây chẳng phải đã vung tiền như rác, dùng hơn cả tỉ chỉ để mua nhẫn kim cương thôi sao?
- --------------------.