Thời Ngọc Minh tập trung nhìn một hồi lâu mới miễn cưỡng nhận ra cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt này.
Tuy nhiên cô vẫn không rõ ràng lắm, thăm dò hỏi: "Thẩm Như Ý à?”
"Cũng không nhận ra mình hả?" Thẩm Như Ý vén lên mái tóc dài màu hạt dẻ xinh đẹp: "Sao cậu lại ở trong bệnh viện, bị bệnh sao? Mình thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm."
Ai, Thời Ngọc Minh kéo ra một nụ cười khổ: "Không có, là mẹ mình, bà ấy bị bệnh.
Như Ý, cậu thật sự không giống như trước kia, đã thay đổi rất nhiều đó”.
Nói về điều này Thẩm Như Ý cũng có chút ngượng ngùng: "Đúng vậy, lúc còn đi học mình vừa đen vừa béo, thường bị những chàng trai đáng ghét kia khinh thường, đều là cậu đứng ra bảo vệ mình.
Đúng rồi, cậu đã kết hôn với đàn anh họ Phong đó chưa?”
“Kết hôn rồi.”
Kết hôn là kết hôn, nhưng phỏng chừng cũng sắp phải rời đi rồi.
Mấy năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến nỗi cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thẩm Như Ý ngược lại rất vui vẻ cho hai người: "Lúc ấy mình thật sự siêu hâm mộ cậu đó.
Cậu dáng dấp xinh đẹp như vậy, học tập cũng tốt, lại là ủy viên cán bộ trong lớp, có thể ca hát nhảy múa, mọi người đều rất thích cậu.
Hơn nữa bạn trai cậu lại còn là Phong Đình Quân! Ai, anh Phong đẹp trai như vậy, còn đối xử với cậu rất tốt nữa...!Cuộc sống của cậu đúng thật khiến mình quá ghen tị”
Thời Ngọc Minh cười cười, cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất.
Người dọn dẹp lau gạch lát sàn rất sạch sẽ, sạch sẽ đến lượt có thể phản chiếu bóng người.
Bây giờ cô đã không còn là một ngôi sao hạnh phúc rực rỡ trước đây, trước đây thích váy ngắn hoa lá, thích hợp những chiếc nơ đẹp lên tóc, nhưng bây giờ thì sao?
Cô chỉ mặc một bộ quần áo bông rộng rãi giống như một cái túi lớn, đem cả người cô đặt ở bên trong, trang điểm trên mặt đã mờ nhạt, tóc khô vàng rối loạn, suy sụp tới mức không giống có chút nào.
Thời Ngọc Minh cười khổ một chút, nhìn bộ dáng hiện tại của cô, Thẩm Như Ý có thể nhận ra cô cũng đã là một kỳ tích.
Ngày xưa cô như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời còn bây giờ giống như đã rơi vào bụi bẩn, trở nên bẩn thỉu, cũng trở nên mất giá trị rồi.
"Đúng rồi, mẹ cậu bị bệnh nghiêm trọng sao? Cậu có cần mình giúp không?”
Ngọc Minh cắn môi,"
"Ngọc Minh, cậu có cái gì khó nói sao? Cậu cứ nói đi, chúng ta đã là bạn học cũ nhiều năm như vậy, huống chi lúc trước cậu còn giúp mình nhiều như vậy, có khó khăn gì cậu cứ nói, chỉ cần mình có thể giúp thì nhất định sẽ giúp”
Nghe những lời này, cô có chút không nói nên lời: "...!Cậu có thể cho mình mượn tiền trước không, mình phải đóng viện phí cho mę."
"A?" Thẩm Như Ý tựa hồ cũng có chút ngoài ý muốn: "A...!Mình nhớ rõ điều kiện trong nhà cậu rất tốt, hơn nữa còn có anh Phong..."
“Như Ý, bỏ đi.
Nếu không phải đường cùng, mình sẽ không cầu cứu cậu đâu.”
Thẩm Như Ý hiểu được, cô ấy rất hào hứng gật đầu: "Tôi hiểu phỏng chừng bây giờ cậu cũng gặp phải khó khăn, trong tấm này có bảy triệu, cậu cầm lấy trước đi”
Nhìn những tờ tiền màu xanh đưa tới trước mặt cô.
Bàn tay của Thời Ngọc Minh nắm trong hư không hai cái, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, đưa tay nhận lấy: "Như Ý, cảm ơn cậu, mình sẽ mau chóng trả lại cho cậu.”.
Thẩm Như Ý ôm lấy cô: "Không cần sốt ruột trả lại, Ngọc Minh, nếu lúc trước không phải cậu giúp mình, có khi mình sẽ còn bị đám nam sinh đó khinh thường đến trầm cảm, coi như là mình cảm ơn cậu đi.
Đây là số điện thoại của mình, cứ gọi cho mình bất cứ lúc nào”
“Cám ơn cậu”
Khi trở về phòng bệnh, cô thấy mẹ đã nằm ngay ngắn trên giường, đang được y tá đỡ lấy tiêm thuốc.
Tôn Uyển Hà ngủ thϊếp đi, đáy mắt có màu xanh biếc thật sâu, là bộ dáng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Y tá nháy mắt và nhận ra cô: "Cô không phải là người...!Bị ung thư phổi còn phải sinh con...!Cô Thời?”
Thời Ngọc Minh đặt ngón trỏ lên môi: "Y tá, phiền cô nhỏ giọng một chút”
Y tá nhìn Tôn Uyển Hà đang ngủ say, khẽ gật đầu.
"Y tá, tôi có vài lời muốn nói với cô, được không?"
Y tá đưa cô đến văn phòng y tá, lúc này là giờ làm việc, các y tá khác đều bận rộn, trong văn phòng không có ai khác.
Thời Ngọc Minh quay người đóng cửa lại, cúi chào cô thật sâu: "Y tá, có thể phiền cô giúp tôi giữ bí mật này không?”
Y tá có chút không rõ lý do: "Cô...!cô không định nói với gia đình mình biết chuyện cô bị ung thư phổi sao?"
"Đúng vậy, tôi không muốn mẹ tôi lo lắng nữa."
"Nhưng...!Mặc dù bây giờ cô đã phẫu thuật cắt bỏ khối u nhưng không ai có thể nói trước khi nào nó sẽ tái phát, cô cần phải đến viện hường xuyên...!Cô có thể giấu được chuyện đó không?”
"Cho nên tôi mới đến cầu xin cô, bất luận là ai hỏi cũng đều giúp tôi giữ bí mật này.
Bản thân mẹ tôi rất mong manh, tôi sợ bà ấy không thể chịu đựng được cú sốc này”
Y tá có chút khó xử: "Cô Thời, tôi có thể hiểu được lòng hiếu thảo của cô, nhưng..."
"Làm ơn, cô y tá." Thời Ngọc Minh lại cúi đầu nói: "Tôi có thể không sống được bao lâu, đúng không?”
Y tá vô cùng phân vân, cũng không đáp lại lời cô nói.
Thời Ngọc Minh lại cúi đầu: "Cầu xin cô.."
"Khoan đã, cô Thời.
Cô đứng dậy trước đi, cô vừa mới phẫu thuật, không thể cúi đầu như vậy, vết thương sẽ nứt ra, cô mau đứng dậy...!Tôi, tôi hứa với cô, tôi hứa với cô
"Cảm ơn, thật sự cảm ơn cô."
Y tá thở dài, cũng vô cùng bất đắc dĩ: "Cô Thời, cô thật sự định giấu tất cả mọi người như vậy sao? Ngay cả chồng cô cũng muốn giấu ư?”.
Cô khẽ lắc đầu: "Giấu hay không giấu thì đối với anh ta cũng không có ý nghĩa, cho dù tôi nói với anh ta, anh ta cũng sẽ không | tin”.
Y tá dù sao cũng bằng tuổi cô, đối với cô cũng có thêm vài phần đồng tình cùng thương hại, vỗ vỗ tay cô nhẹ giọng an ủi: "Cổ lên, cố gắng trị liệu, vẫn có cơ hội chữa khỏi, con gái con trai còn cần cô mà”
Con gái...!
Nghĩ đến con gái nhỏ, bên môi Ngọc Minh rốt cục cũng hiện ra một chút ý cười: "Đúng vậy, tôi còn có con gái nữa.”
"Con gái của cô trông rất xinh đó" Cô y tá nhanh chóng nói.
Vẻ mặt của Thời Ngọc Minh dịu dàng: "Thật ra con bé giống bố nó hơn.” "Vậy chồng của cô nhất định là vô cùng đẹp trai rồi."
"Đúng vậy, anh ấy thật sự rất đẹp trai"
Thời Ngọc Minh nhớ lại thời niên thiếu trước đây, đường nét trên mặt Phong Đình Quân luôn sắc bén kiêu ngạo, đẹp trai thập phần, chỉ khi đối mặt với mình mới có thể lộ ra thần sắc ôn nhu.
Chỉ là Phong Đình Quận ôn nhu kia sớm đã biến mất trong cuộc sống đau thương này rồi.
"Tôi đi thăm con gái đây"
Y tá gật đầu: “Đi đi, mẹ cô bên này tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô chăm sóc, yên tâm.”
Khoa nhi nằm trên tầng 16.
Lúc Thời Ngọc Minh đi thang máy lên, trong lòng còn có chút an ủi.
Nhưng khi cô bước vào phòng bệnh, cô phát hiện ra rằng cũi của con gái cô đã trống rỗng.
Cô vội vã bắt gặp một y tá và hỏi: "Con gái tôi đâu? Lúc trước ở trên giường này."
Y tá có một chút kỳ lạ: "Bố con bé vừa đến đón, cô là mẹ con bé, chẳng lẽ không biết sao?”
- --------------------.