Ba nam nhân của Vệ gia mà Hoắc Quang suy đoán đang ở bên bờ sông nghỉ ngơi.
Tào Tương đang chuyên tâm nướng mấy món ăn hoang dã bọn họ vừa săn được, còn Hoắc Khứ Bệnh và Công Tôn Kính Thanh thì đang chăm chú thi ném đá bên bờ sông.
“Tuy Sóc Phương hoang vu vắng vẻ, nhưng chí ít sẽ tự do tự tại hơn ở Trường An. Ta thật sự muốn đi theo Khứ Bệnh đi Sóc Phương một chuyến.” Công Tôn Kính Thanh vừa ném đá, vừa ngưỡng mộ nói.
“Huynh cam lòng từ bỏ tam thê tứ thϊếp, mỹ tửu giai hào ở Trường An sao? Hoắc Khứ Bệnh nở nụ cười, thuận tay lia đá trên mặt nước một cách vô cùng đẹp mắt.
“Đá của ngươi không lẽ tốt hơn của ta? Ngươi cùng ta đổi.” Công Tôn Kính Thanh nổi tâm tính hài tử, đoạt mất mấy viên đá còn lại trong tay của Hoắc Khứ Bệnh, sau đó đồng loạt lia trên mặt sông. Mặt sông nhất thời gợn sóng nho nhỏ.
Công Thanh nhìn mặt nước, khóe mắt bỗng nhiên có chút ướt.
“Khứ Bệnh, ngươi nói xem những viên đá phiêu trên mặt sông rồi chìm xuống, có phải chúng đều không muốn quay lại hay không? Rốt cuộc, nếu trở lại, cũng chỉ là một công cụ để người khác chơi đùa.”
“Ta cũng không phải đá, làm sao biết được?” Hoắc Khứ Bệnh không để ý đến nỗi phiền muộn của Công Tôn Kính Thanh, xoay người thưởng thức món ăn của Tào Tương.
“Vậy còn Khứ Bệnh thì sao?” Công Tôn Kính Thanh không quay đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh, chỉ lẳng lặng nhìn mặt sông, chậm rãi nói.
Hoắc Khứ Bệnh ngẩn người, trong nhất thời cũng không biết phải trả lời thế nào.
Vệ gia, thành Trường An, chàng còn muốn trở về sao?
“Ta thật sự muốn cùng Khứ Bệnh đến Sóc Phương, vì ta sợ người đi chuyến này, sẽ không còn muốn quay về nữa.” Công Tôn Kính Thanh nói xong, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Vì hắn sợ, nếu cúi đầu nước mắt sẽ rơi xuống sông.
Công Tôn Kính Thanh nghe được việc Hoắc Khứ Bệnh gϊếŧ Lý Cảm từ chỗ Công Tôn Hạ. Phụ thân hắn vừa than thở trách Hoắc Khứ Bệnh quá mức nông nổi, vừa cầu khẩn hoàng đế đừng vì lỗi lầm của Hoắc Khứ Bệnh mà đổ trách nhiệm lên Vệ gia.
Công Tôn Kính Thanh tin rằng Hoắc Khứ Bệnh không chỉ vì nông nổi mà trực tiếp gϊếŧ Lý Cảm. Quả nhiên, không lâu sau, Hoắc Khứ Bệnh mạo hiểm, trước khi bị lưu đày đến Sóc Phương trình tấu lên Lưu Triệt thúc giục đưa hoàng tử đến đất phong. Lúc này, Công Tôn Kính Thanh đã biết, tất cả việc làm của Hoắc Khứ Bệnh, đều vì quyền lợi của Vệ gia.
Nhưng khi Công Tôn Kính Thanh nghe được tin Hoắc Khứ Bệnh trình tấu, hắn bỗng nhiên cảm thấy, có thể, đây là việc cuối cùng Hoắc Khứ Bệnh làm vì Vệ gia.
Với Vệ gia, Hoắc Khứ Bệnh đã hết lòng hết sức.
Về sau, người bị Vệ gia coi là dị loại này, hẳn cũng sẽ không còn muốn cùng Vệ gia có bất kỳ dây mơ rễ má nào.
“Làm sao mà huynh có thể khẳng định như thế?” Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười, nhặt một viên đá lên, ném về phía mặt sông.
Viên đá nhảy vài vòng trên mặt nước, rồi đột nhiên chuyển hướng, quay vòng lại phía bờ. Những vòng tròn đẹp mắt tràn ra trên mặt nước.
“Viên đá này không phải đã quay lại sao?” Tào Tương không biết từ khi nào đã mang thức ăn tới, mỉm cười nhét một miếng đùi gà vào miệng Công Tôn Kính Thanh.
“Sau khi, Khứ Bệnh đến Sóc Phương, mọi việc ở Trường An đều phải trông cậy vào các huynh rồi. Nhưng với tình hình này có lẽ cũng không trông mong được vào Kính Thanh biểu ca rồi.” Hoắc Khứ Bệnh vừa gặm đùi gà, vừa cười nhạo Công Tôn Kính Thanh.
“Ta mà đã làm việc lớn, thì tên này sẽ nhàn nhã không có việc gì làm mất. Đúng không, Tào Tương.” Công Tôn Kính Thanh chọc chọc Tào Tương, hỏi.
“Vậy Khứ Bệnh phải nhanh chóng quay lại từ Sóc Phương, bằng không sẽ bỏ lỡ cảnh tượng Kính Thanh biểu ca làm nên việc lớn.” Tào Tương cười nói với Hoắc Khứ Bệnh.
Thấy một kẻ luôn khiêm tốn cẩn thận như Tào Tương mà cũng có thể nói ra những lời trêu đùa, Hoắc Khứ Bệnh và Công Tôn Kính Thanh đều vô cùng bất ngờ.
“Một người vinh tất cả đều vinh, một người nhục tất cả đều nhục, vinh nhục của bản thân sớm đã không chỉ liên quan đến một mình bản thân mỗi người chúng ta nữa.” Tào Tương cũng cầm một miếng đùi, cắn một miếng to.
Huyết thống là thức ngay từ khi chúng ta ra đời đã được chú định.
Mặc dù, vinh hay nhục, chú định cả kiếp người cũng không thể đứng ngoài cuộc.
“Tào Tương đúng là Tào Tương, mở miệng là nói toàn ngôn từ cao thâm khó hiểu.” Công Tôn Kính Thanh cười lớn, quàng tay qua bả vai của Tào Tương.
“Khứ Bệnh của chúng ta vốn là nam tử đã đứng trên đỉnh cao danh vọng, trở thành một nhân vật truyền kỳ. Vinh nhục của chúng ta cũng chỉ làm nền cho danh vọng truyền kỳ của Khứ Bệnh mà thôi.” Công Tôn Kính Thanh cười vui vẻ, ôm lấy Hoắc Khứ Bệnh.
Vẻ mặt của Công Tông Kính Thanh toát lên vẻ kiêu ngạo, bên trái nắm lấy tay Tào Tương, bên phải bá vai bá cổ Hoắc Khứ Bệnh, vô cùng khoái hoạt.
Rất khó có được lúc người luôn duy trì khoảng cách với người khác như Tào Tương lại thuận theo không bài xích Công Tôn Kính Thanh. Nếu là trước đây, Tào Tương chắc chắn sẽ khinh thường hất bỏ cánh tay đặt lên người hắn.
Chẳng lẽ hoạn nạn mới thấy được chân tình sao?
Trong các nam nhân của Vệ gia, ba người họ suýt soát tuổi nhau. Cho nên cũng có thể vì thế dễ thấu hiểu nhau nhất.
Người ngoài nhìn vào, đều nói bọn họ tiên y nộ mã, vinh hoa phú quý, công thành danh toại, khí phách hăng hái.
Thế nhưng, nhân sinh cũng rất công bằng.
Nhận được càng nhiều, thì trách nhiệm càng lớn.
Hoắc Khứ Bệnh nhớ lúc bản thân còn nhỏ, cũng hay chạy ra bờ sông chơi.
Khi đó, mẫu thân ở bên bờ sông giặt vải, còn chàng thì chạy dọc bờ sông chơi đùa.
Khi đó, chàng thường muốn bản thân mau trưởng thành.
Trưởng thành chàng mới có thể bảo hộ mẫu thân, trưởng thành thì cuộc sống của chàng và mẫu thân cũng còn gian nan nữa.
Chính là bây giờ chàng mới phát hiện, con người càng trưởng thành, thì cuộc sống lại càng gian nan.
Trong cuộc sống gian nan ấy, Hoắc Khứ Bệnh học được kiên cường, học được nhẫn nại, học được cách ngụy trang, cũng học được dối trá.
Học được ái cùng hận.
Học được từ bi cùng tàn nhẫn.
Khi Hoắc Khứ Bệnh khởi hành rời khỏi Trường An, Lưu Triệt hạ lệnh, thê nhi của chàng ốm yếu, không thích hợp lặn lội đường xa, nên cho phép lưu lại Trường An, đợi Hoắc Khứ Bệnh quay về.
Quần thần khi nghe được mệnh lệnh này là đã biết Lưu Triệt vẫn mềm lòng.
Vốn dĩ, bọn họ đều không tin Lưu Triệt sẽ lưu đày Hoắc Khứ Bệnh quá lâu, hiện tại bọn họ đều thêm tin rằng, ước chừng Hoắc Khứ Bệnh chỉ đến Sóc Phương dạo mấy vòng, không quá nửa năm, chắc chắn Lưu Triệt sẽ triệu hồi Hoắc Khứ Bệnh.
Cho nên cuối cùng chỉ có Hoắc Khứ Bệnh lẻ loi một mình.
Uyển Nhược, Hoắc Quang, Hoắc Thiện đều lưu lại Trường An.
Ngày Hoắc Khứ Bệnh rời khỏi, Uyển Nhược ôm Hoắc Thiện lã chã rơi lệ.
“Yên tâm, ta thực mau sẽ trở về. Thởi điểm ta không ở nhà, nàng phải cẩn thận mọi việc. Đợi ta trở về.” Hoắc Khứ Bệnh ôm thê nhi, nhẹ nhàng an ủi.
“Huynh cứ an tâm. Đệ sẽ chiếu cố Hoắc gia thật tốt.” Hoắc Quang trịnh trọng cam đoan với Hoắc Khứ Bệnh.
“Hoắc Tử Mạnh, đợi ta trở về từ Sóc Phương, sẽ kiểm tra tứ thư ngũ kinh đệ học đến mức độ nào.” Hoắc Khứ Bệnh vỗ vỗ đầu của Hoắc Quang, cười nói.
“Hừ. Đại ca cũng đâu có hiểu tứ thư ngũ kinh mà đòi kiểm tra đệ.” Hoắc Quang hất bỏ tay của Hoắc Khứ Bệnh, khinh thường nói.
Hết thảy đều như những ngày bình thường khác.
Bình Dương công chúa nhìn thấy cảnh này, cũng bắt đầu lau nước mắt.
“Cữu cữu.” Người cuối cùng Hoắc Khứ Bệnh cáo biệt là Vệ Thanh, chưa kịp nói gì, Vệ Thanh đã ôm chặt lấy chàng.
“Còn không cần nói gì cả. Bệnh nhi, con cứ an tâm. Mọi việc ở đây đều có cữu cữu lo liệu.” Vệ Thanh nói xong, phát hiện khóe mắt đã sớm ướt đẫm.
Hoắc Khứ Bệnh cố gắng nở nụ cười, nhưng đôi mắt cũng nóng rát.
Chàng quỳ xuống trước mặt Vệ Thanh, khấu đầu.
“Bệnh nhi xin bái biệt cữu cữu.”
“Con đi thôi.” Vệ Thanh cố nén lệ, cười phất tay đưa tiễn Hoắc Khứ Bệnh.
Mọi người nhìn bóng dáng xoay người giục ngựa, không ngừng rơi nước mắt.
Chỉ là không một ai nghĩ tới, mà cũng không nghĩ tới, lần từ biệt này, lại là lần gặp mặt cuối cùng.
Lưu Triệt đứng ở vị trí cao nhất của Vị Ương cung, bần thần nhìn về cửa thành phía Tây Trường An.
Kỳ thực, cái gì cũng không nhìn rõ, nhưng hắn vẫn cố chấp nhìn.
“Quan Quân hầu đã lên đường?” Lưu Triệt hỏi vị quan được phái đi đưa tiễn.
“Quan Quân hầu, vừa mới rời đi. Hiện tại có lẽ ngài ấy vừa mới đi qua Ung môn rời khỏi thành Trường An.” Vị quan kia trả lời.
“Thật không?” Lưu Triệt tự lẩm bẩm, sau đó hắn cho tất cả mọi người lui xuống, cô độc đứng ở Vị Ương cung, nhìn chăm chú về phía Ung môn.
Đã từng rất nhiều lần, hắn đưa tiễn Hoắc Khứ Bệnh xuất phát từ cửa thành này, hùng tâm tráng chí chạy về chiến trường vùng biên cương rộng lớn mà cũng tàn khốc.
Cũng đã từng rất nhiều lần, hắn đón Hoắc Khứ Bệnh quay về qua cửa thành này, vui mừng đón nhận sự chào đón của dân chúng.
Nhưng mà, lúc này hắn lại chỉ có thể cô độc ngắm bóng dáng mờ ảo của Hoắc Khứ Bệnh, lặng lẽ không nói lời nào.
Thời khắc đó, Lưu Triệt cảm nhận được nỗi bi thương chưa từng có trước đây.
Tựa như một người phụ thân nhìn hài tử của mình xuất chinh, có đi lại không có về.
Lưu Triệt không biết tại sao bản thân lại có cảm giác này, nhưng cảm giác này quá mức chân thực, chân thực đến mức Lưu Triệt lâm vào sợ hãi và cô độc vô cùng.
Từ biệt Trường An, lại không có ngày quay về.
Đường đến Sóc Phương, vì Lưu Triệt tự mình phân phó, không cần quá gấp gáp lên đường, cứ đi từ từ chậm rãi, cho nên đoàn của Hoắc Khứ Bệnh đi rất thong thả, giống như đang đi du sơn ngoạn thủy.
“Tướng quân, phía trước có người hoành mã chặn đường.”
Hoắc Khứ Bệnh nghe xong, nở nụ cười, lại có kẻ thật sự dám cản đường đi của Phiêu Kỵ tướng quân?
Vậy cũng tốt, chuyến này đi quả thực có chút buồn chán, coi như chỉnh đốn lại tâm trạng cũng hay.
“Bản tướng quân sẽ đích thân đi diện kiến kẻ đó.”, Hoắc Khứ Bệnh giơ doi giục ngựa về phía trước.
Chỉ là Hoắc Khứ Bệnh không thể ngờ tới, kẻ chặn đường lại là người nữ nhân ấy.
Người nữ nhân cùng chàng dây dưa lâu đến mức chàng cũng sắp quên mất gương mặt của nàng ấy.
Nàng mặc một bộ y phục bó sát.
Bộ y phục này không phải Hán phục, cũng không phải y phục người Hồ hay Hung Nô, miễn cưỡng mà nói, có chút giống với trang phục cưỡi ngựa.
Đơn giản, linh hoạt.
Anh tư hiên ngang.
Nàng ngồi trên ngựa nở nụ cười.
Tươi đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đằng sau nàng là vạn dặm ánh dương rực rỡ.
Nữ nhân mãi nghệ?
Đã đi một quãng đường quá dài như vậy, thế nhưng chúng ta lại trở về lúc bắt đầu.
Không hề chia ly, cũng không hề đoàn tụ, mà là một lần nữa chúng ta bắt đầu đi lại con đường ấy.
Ta và nàng, lại một lần nữa cùng đi trên một con đường mà không biết phía trước sẽ có thứ gì đang chờ đợi chúng ta.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn Thức Tranh. Khoảnh khắc này, cả hai như được trở lại buổi sơ ngộ chín năm trước.