Sang tháng ba, bụng càng to ra, sắc mặt của Uyển Nhược cũng càng kém hơn. Từ sau chuyện của Lý Cảm, xuất huyết vẫn thỉnh thoảng xảy ra. Uyển Nhược biết nhất định hài tử này sẽ sinh non.
Bời vì, tình hình của Uyển Nhược như vậy, nên Hoắc Khứ Bệnh càng dành nhiều thời gian ở bên cạnh nàng. Hoắc Khứ Bệnh lo sợ nhỡ bản thân không có mặt, Uyển Nhược lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng tháng sau, Lưu Triệt lại muốn đi Cam Tuyền cung săn thú. Hắn chỉ rõ nhất định Hoắc Khứ Bệnh phải đi theo. Nói muốn Hoắc Khứ Bệnh bù đắp việc chàng một mình đi nước Lỗ năm ngoái. Hoắc Khứ Bệnh không thể từ chối, nhưng chàng lại vô cùng lo lắng cho Uyển Nhược. Sau khi, Lưu Triệt biết nỗi khổ tâm của Hoắc Khứ Bệnh, đã đặc biệt cho phép Hoắc Khứ Bệnh dẫn theo Uyển Nhược đi Cam Tuyền cung.
Lúc Hoắc Khứ Bệnh nói tin tức này cho Uyển Nhược, lúc đầu Uyển Nhược vô cùng cao hứng, nhưng khi cập đến việc quan nội hầu Lý Cảm cũng tùy giá đi theo, sắc mặt của nàng trong nháy mắt thay đổi.
Hoắc Khứ Bệnh chưa từng thấy vẻ mặt sợ hãi của Uyển Nhược như vậy, chàng vội vàng ôm chặt Uyển Nhược, hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Không có… không có gì.” Uyển Nhược không nói gì thêm, chỉ lấy lý do thân thể không khỏe để trốn tránh.
Uyển Nhược cuối cùng cũng không chờ được đến lúc đi Cam Tuyền cung, bởi vì đã đến lúc nàng sinh hài tử.
Cuối tháng ba, Uyển Nhược thưởng xuân.
Hoắc Quang hẹn Lý Lăng và Vệ Kháng đến Hoắc phủ thi đấu kiếm thuật. Vẻ mặt của Lý Lăng vẫn rầu rĩ không vui, Vệ Kháng vội vã hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu thúc của ta nói về sau không cho phép ta chơi cùng các ngươi nữa. Đoán chừng, sau này chúng ta sẽ không có cơ hội chơi chung.” Lý Lăng bất đắc dĩ nói.
“Tiểu thúc của ngươi? Chính là Lý Cảm sao? Ngài ấy dựa vào cái gì mà quản thúc ngươi.” Hoắc Quang nghe xong, tức giận nói.
“Có lẽ tiểu thúc của ngươi tùy tiện nói bừa. Chúng ta không để ý đến ngài ấy là được.” Vệ Kháng cũng phụ họa theo.
“Nhưng, lúc tiểu thúc của ta nói những lời này, vô cùng nghiêm túc. Thúc ấy còn bắt ta quỳ trước linh vị của tổ tông đồng ý với thúc ấy.” Lý Lăng vô lực nói.
“Thật sao? Vậy thì ngài ấy cũng quá vô lý rồi, chúng ta đi tranh luận với ngài ấy.” Hoắc Quang nghe xong, tức giận đi tìm Lý Cảm lý luận.
Mắt thấy Vệ Kháng và Lý Lăng bị Hoắc Quang mang theo khí thế hừng kéo đến Lý phủ tranh luận, Uyển Nhược cũng không thể ngồi yên được nữa. Không lâu trước đây, việc tàn nhẫn xảy ra ở phủ Đại tướng quân đã tra tấn nàng không ngừng, hiện tại nàng không thể trơ mắt nhìn đám Hoắc Quang đi chịu chết.
“Tẩu tẩu, chuyện của chúng ta, tẩu đừng nhúng tay vào.” Thấy Uyển Nhược muốn ngăn cản, Hoắc Quang không vui nói.
Cho tới tận bây giờ, Hoắc Quang vẫn đối với vị tẩu tẩu Uyển Nhược này vô cùng không hài lòng. Bởi vì ở trong lòng của Hoắc Quang, chỉ có Thức Tranh mới là tẩu tẩu của hắn, đối với vị tẩu tẩu tự dưng ở giữa đường chen ngang, thế nào hẵn cũng không vừa mắt nổi.
Hoắc Quang nói xong, dẫn theo Vệ Kháng và Lý Lăng tránh khỏi Uyển Nhược, vội vã rời khỏi Hoắc phủ.
“Hoắc Tử Mạnh.” Uyển Nhược nhanh tay muốn kéo ba người lại, nhưng chỉ túm được một góc áo của Vệ Kháng.
Hoắc Quang quay đầu nhìn, Vệ Kháng lại có thể bị một phụ nhân sắp sinh bắt được, nhịn không được cười nhạo. Lúc đầu, Vệ Kháng còn đang do dự có nên rút vạt áo ra hay không, sau nghe thấy Hoắc Quang cười nhạo, nên hắn đã gắng sức, kéo mạnh vạt áo ra khỏi tay của Uyển Nhược. Sau đó, xoay người chạy đi.
Uyển Nhược lung lay, muốn bắt lấy thứ gì đó ổn định bản thân, nhưng xung quanh lại không có nơi để dựa vào. Lúc Uyển Nhược ngã xuống, vẫn cố gắng bảo vệ bụng, hy vọng không động chạm đến hài tử.
Ba hài tử vừa mới chạy trốn, chứng kiến Uyển Nhược ngã xuống đất không thể dậy nổi, sợ đến mức không biết phải làm thế nào cho phải.
Hoắc Khứ Bệnh đang ở trong phòng phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ đạc để đi Cam Tuyền cung, nghe thấy trong viện ồn ào náo động, vội vàng chạy đến xem xét tình hình.
Tình cảnh trước mắt khiến cho Hoắc Khứ Bệnh hoảng sợ.
Uyển Nhược nằm liệt dưới đất, vô cùng thống khổ ôm bụng. Ba hài tử vây xung quanh nàng, yên lặng không lên tiếng.
Hoắc Khứ Bệnh vội vàng xông tới ôm Uyển Nhược lên.
“Nếu như, nếu xảy ra việc gì bất trắc, bảo trụ, hài tử,…” Cơn đau kịch liệt khiến cho Uyển Nhược suy yếu không còn khí lực, nhưng nàng vẫn gắng gượng nói với Hoắc Khứ Bệnh.
Tuy vừa rồi té ngã không nghiêm trọng lắm, nhưng bởi vì lần trước bị động thai khí, cho nên đến bây giờ, chỉ cần hơi thương tổn một chút, cũng tạo thành hậu quả không cách nào khống chế được. Bản thân Uyển Nhược vốn là y giả, nên nàng vô cùng nắm rõ tình trạng của bản thân, vì vậy nhân lúc thanh tỉnh, nàng nhất định phải nói ra ý muốn của bản thân.
“Đừng nói lung tung. Chỉ té ngã một chút thôi, nàng và hài tử sẽ không có việc gì.” Hoắc Khứ Bệnh vừa ôm chặt Uyển Nhược, vừa nhẹ nhàng an ủi nàng.
“Công tử phải đáp ứng ta, công tử, cầu, xin, ngài.” Uyển Nhược nắm chặt tay của Hoắc Khứ Bệnh, vừa chịu cơn đau kịch liệt, vừa đau khổ cầu xin.
Thấy Uyển Nhược vô cùng thống khổ, Hoắc Khứ Bệnh không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng.
Sau khi được các y sư ưu tú nhất Trường An cùng hợp lực cứu chữa, sau một ngày, rốt cuộc Uyển Nhược cũng sinh ra được một nam hài.
Nam hài tuy sinh non, thân thể yếu ớt, nhưng cũng may là mẫu tử đều bình an.
Biết được Uyển Nhược sinh nở có khả năng gặp nguy hiểm, đích thân Lưu Triệt lựa chọn y sư đến Hoắc phủ cứu chữa cho Uyển Nhược. Sau khi hài tử được sinh ra, Lưu Triệt thờ phảo nhẹ nhõm, ban cho hài tử cái tên là Hoắc Thiện.
Hài tử bình an sinh ra, Hoắc Khứ Bệnh lại không có bất kỳ biểu tình mừng rỡ, mà ngược lại tâm trạng có chút nặng nề.
Lưu Triệt cho rằng Hoắc Khứ Bệnh còn đang nhớ tới vị công chúa phản quốc kia, đã nghiêm túc nói cho Hoắc Khứ Bệnh, nếu đã làm phụ thân thì nên thu liễm tính tình một chút.
“Ngày đó, Uyển Nhược chỉ té ngã rất nhẹ, vô luận thế nào cũng không có khả năng chỉ bởi vì cú ngã kia mà rơi vào nguy hiểm. Từ lần, từ phủ Đại tướng quân trở về, Uyển Nhược trở nên bắt đầu có chút kỳ quái. Trước đây, con không có quá để tâm, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngày đó nhất định đã xảy ra chuyện.” Hoắc Khứ Bệnh nghiêm túc nói với Lưu Triệt.
“Bệnh nhi, ý của con là cữu cữu, hoàng cữu mẫu, hơn nữa là cả phu nhân của con cùng nhau lừa gạt con.” Lưu Triệt khẽ cười hỏi.
Lưu Triệt cũng không cho là bọn họ có chuyện gì để mà phải lừa gạt Hoắc Khứ Bệnh.
Nhưng Lưu Triệt phát hiện bản thân đã đoán sai. Bọn họ quả thực lừa gạt Hoắc Khứ Bệnh. Lưu Triệt không thể không cảm thán, khứu giác của Hoắc Khứ Bệnh quả thực quá mức nhạy bén.
Ngày đó, đột nhiên Lưu Triệt muốn tới phủ Đại tướng quân. Sau khi đến trong phủ, hắn nhìn thấy Vệ Thanh đang thay thuốc đắp vết thương, còn Bình Dương công chúa thì ngồi một bên hăng say quở trách Vệ Thanh.
“Chàng xem vết thương này của chàng cũng sắp được hai tháng rồi, cũng không thấy tốt lên. Chàng nói thử xem, tên Lý Cảm kia sao có thể lớn mật, ác độc như vậy. Hắn quả thực quá mức khinh người. Còn có, nếu không phải vì lần đó hắn tổn thương Uyển Nhược, thì khi Uyển Nhược sinh Thiện nhi sao có thể suýt bỏ mạng? Vệ Thanh, Lý Cảm chỉ là một tên phó tướng mà thôi, sao chàng có thể mặc hắn khinh thường Vệ gia như vậy?”
“Được rồi, cũng sắp hai tháng rồi. Hai tháng nay, mỗi ngày nàng đều lảm nhảm những thứ này, nàng không thấy phiền sao?” Vệ Thanh thay thuốc xong, buồn bực quở trách Bình Dương công chúa một câu.
“Ta không phải là vì đau lòng cho Thiện nhi sao. Chàng xem, hài tử vừa sinh ra đã yếu ớt như vậy, về sau nhỡ, nhỡ xảy ra chuyện gì, Lý Cảm hắn có gánh nổi trách nhiệm này sao.” Bình Dương công chúa vừa giúp Vệ Thanh mặc y phục, vừa thấp giọng nhắc nhở.
Lưu Triệt không có bước vào quấy rầy Vệ Thanh và Bình Dương công chúa, mà lặng lẽ mang một hạ nhân trong phủ Đại tướng quân về Vị Ương cung. Sau khi, hỏi rõ việc xảy ra ở phủ Đại tướng quân, sau đó mới cho tên hạ nhân kia lặng lẽ trở về. Hơn nữa, Lưu Triệt còn lệnh cho hắn không được để lộ việc này ra ngoài.
Nhưng tên hạ nhân kia cuối cùng vẫn có chút sợ hãi, bởi vì lúc Lưu Triệt hỏi chuyện hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc. Cho nên cuối cùng hắn vẫn nói chuyện này cho Bình Dương công chúa.
Bình Dương công chúa vừa nghe được Lưu Triệt đã biết việc trong phủ, bà sợ hãi ngồi lặng trên giường nửa ngày mới có thể nhúc nhích.
Vệ Thanh thấy tinh thần của Bình Dương công chúa mấy ngày nay có chút không ổn, vì vậy đã hỏi bà rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Bình Dương công chúa suy tư rất nhiều mới thấp giọng nói: “Không thể để tên Lý Cảm còn tồn tại nữa.”
Vệ Thanh vô cùng kinh hãi, không hiểu vì sao Bình Dương công chúa bỗng nhiên lại nhất định phải gϊếŧ Lý Cảm.
Lý do của Bình Dương công chúa vì sao phải xử lý Lý Cảm rất hợp tình hợp lý, bởi vì Lưu Triệt đã biết việc Lý Cảm đại náo phủ Đại tướng quân.
Từ sau trận chiến Mạc Bắc, Lưu Triệt đã cố ý vắng vẻ Vệ Thanh. Không chỉ đem quyền lực của Đại Tư Mã phân cho Hoắc Khứ Bệnh một nửa, hơn nữa những người tùy giá đến Cam Tuyền cung lần này không có Vệ Thanh.
Mà bên phía Vệ Tử Phu cũng đã không còn quan tâm đến nữa, chỉ chuyên sủng Lý phu nhân. Hiện tại, Lý phu nhân lại sinh long tử Lý Bác, khó bảo toàn Lưu Triệt sẽ không có tâm tư đổi ngôi vị thái tử.
Hiện tại, Lưu Triệt đã biết việc Lý Cảm đại náo phủ Đại tướng quân, hơn nữa một chút động tĩnh cũng không có, chứng minh việc này hắn đã có chút cảnh giác, khẳng định đang bí mật điều tra.
“Nếu như lúc xảy ra việc này, chàng để sự việc này truyền ra ngoài, ít nhất còn nói rõ trong lòng Vệ Thanh chàng không có quỷ. Nhưng sự thật là, chàng không những không nghiêm phạt Lý Cảm, ngược lại còn giúp hắn che giấu tội lỗi, đem việc này đè xuống. Việc này, bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào? Hắn sẽ cho rằng Vệ Thanh chàng nhân từ sao? Sẽ không. Ta rất hiểu rõ con người bệ hạ, khẳng định hắn đang cho rằng Vệ Thanh chàng có tật giật mình, làm việc hổ thẹn với Lý Cảm. Như vậy, chỉ cần Lý Cảm cáo trạng tội danh gì đó, sẽ toàn bộ biến thành sự thật. Đến lúc đó, nếu bệ hạ thật sự muốn động đến Vệ gia, chẳng phải là việc gì khó.”
Nghe được Bình Dương công chúa phân tích, cả người Vệ Thanh đổ mồ hôi lạnh.
Hắn theo Lưu Triệt nhiều năm như vậy, đương nhiên biết tâm tư của bậc đế vương này lợi hại đến mức nào. Uổng cho Vệ Thanh cẩn thận nhiều năm như vậy, cuối cùng lại tự mình đào một cái vực sâu không thấy đáy cho bản thân.
“Vậy theo nàng chúng ta nên làm gì bây giờ?” Vệ Thanh sửng sốt, hỏi Bình Dương công chúa.
“Chàng lấy tội danh ám sát Đại Tư Mã Đại tướng quân để định tội Lý Cảm. Nhưng việc này, chàng không thể ra mặt. Lý Cảm là thuộc hạ của Hoắc Khứ Bệnh, việc này, nên để cho Bệnh nhi thực hiện.” Bình Dương công chúa bình tĩnh nói.
“Nhưng Bệnh nhi, nó có làm được chuyện này không? Lý Cảm chính là bằng hữu tri kỉ của Bệnh nhi.” Vệ Thanh lo lắng nói.
Từ nhỏ, Hoắc Khứ Bệnh đã sống đơn giản thuần túy. Tuy Vệ Thanh có chút thất vọng vì Hoắc Khứ Bệnh không thể giúp gia tộc Vệ thị đóng góp một viên gạch, nhưng từ tận đáy lòng, Vệ Thanh lại hy vọng Hoắc Khứ Bệnh có thể không tham dự vào các thủ đoạn chính trị tàn khốc này, mà cũng không cần tham dự.
Gánh nặng bảo vệ gia tộc Vệ thị, hãy để cho một mình hắn gánh vác.
Mà Hoắc Khứ Bệnh, nếu có thể đơn giản thuần túy ngày nào, thì hắn sẽ bảo vệ sự đơn giản thuần túy của Hoắc Khứ Bệnh ngày ấy.
Nhưng mà rốt cuộc ngày này vẫn phải tới.
Vệ Thanh thở dài, đáy lòng lại có quá nhiều xót xa không thể nói nên lời.
“Việc này phải xem Bệnh nhi rốt cuộc sẽ chọn đứng về Vệ gia hay Lý gia.” Bình Dương công chúa lại không xúc động như Vệ Thanh, bình tĩnh mà có chút tàn nhẫn nói.
Sinh ra và lớn lên trong gia đình đế vương, Bình Dương công chúa sớm đã coi việc tranh đấu quyền lực người sống ta chết bình thường như bữa ăn hàng ngày.