Ngắm nhìn dung nhan bình thường của Uyển Nhược trước mặt, trong lòng A Mỹ cảm thấy có chút thất vọng, nở một nụ cười nhàn nhạt với Uyển Nhược. Hôm đại hôn, A Mỹ không có mặt để chúc mừng biểu tẩu, cũng xin biểu tẩu bao dung.” Nói xong, A Mỹ lấy ra một chiếc hộp nhỏ tuyệt đẹp đưa cho Uyển Nhược.
Uyển Nhược mở ra thấy một bộ thuỳ tai trong suốtt lấp lánh.
“Bộ thuỳ tai này làm từ dạ quang minh châu. Lúc nước Nam Việt tiến cống, A Mỹ được phụ hoàng ban cho. Mong biểu tẩu vừa ý.” A Mỹ nắm lấy tay của Uyển Nhược vừa cười vừa nói.
“Vật này quá quý trọng, Uyển Nhược không dám đoạt vật yêu quý của quận chúa.” Uyển Nhược nghe được vật này là trân châu thần kỳ, tinh khiết không nhiễm tạp chất, dưới ánh sáng mặt trời có thể hiện ra năm loại màu sắc, buổi tối thì rực rỡ như ánh sao, có thể nói là chí bảo nhân gian có thể gặp mà khó cầu. nàng không dám nhận phần lễ vật quý giá này của Vệ Trường công chúa, sợ hãi từ chối.
“Biểu tẩu quá mức khách khí, bộ thuỳ tai này nếu để biểu ca nhìn thấy, chắc chắn cũng đoạt lại cho biểu tẩu.” A Mỹ nhìn thoáng qua phần bụng nhô lên của Uyển Nhược, vội vàng cười nói đỡ Uyển Nhược ngồi lên giường.
“Mấy tháng rồi.” A Mỹ hỏi Uyển Nhược.
“Đã hơn năm tháng rồi.” Uyển Nhược thấp giọng đáp.
“Đây chẳng phải là có trước khi thành hôn.” A Mỹ có chút giật mình thấp giọng hô lên.
Uyển Nhược ngượng ngùng gật đầu.
“Do biểu ca ép buộc tẩu.” A Mỹ đùa giỡn nói.
“Không phải, không phải, là do Uyển Nhược, công tử vẫn chưa.” Trong chốc lát, Uyển Nhược nghẹn lời, không biết nên trả lời A Mỹ thế nào. “Xin công chúa đừng trêu chọc Uyển Nhược.”
“Công tử?!” A Mỹ khẽ cười một cái, nhìn chằm chằm Uyển Nhược hồi lâu, không nói gì thêm.
Cách Uyển Nhược gọi Hoắc Khứ Bệnh, không giống thê tử được cưới hỏi đàng hoàng, ngược lại giống như nha hoàn nha hoàn bán mình trong phủ hơn.
A Mỹ không biết người tuỳ tính sở dục như biểu ca, dắt tay làm bạn với kiểu thê tử mọi chuyện đều kính cẩn nghe theo, rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?
Những không thể nghi ngờ đối với Uyển Nhược là hạnh phúc.
Cùng là nữ nhân, A Mỹ có nhìn thấy trong ánh mắt của Uyển Nhược, tuy là trong ánh mắt ấy có một chút nhàn nhạt đau thương.
Uyển Nhược cực kỳ giống bản thân nàng bây giờ. Mặc dù, có nhàn nhạt đau thương, nhưng nó cũng không hoàn toàn ngăn trở cảm giác hạnh phúc ngập tràn.
Nếu nói, trước lúc xuất giá, A Mỹ vẫn có một chút hối hận, trong lòng cảm thấy không phục, nhưng chẳng phải bây giờ nàng đã hoàn toàn chấp nhận phu quân của mình là Tào Tương rồi sao.
Tín nhiệm hắn, dựa vào hắn, tựa vào ngực hắn trở thành một nữ nhân hạnh phúc.
Buối tối hôm trước, nàng còn cảm tạ Lưu Triệt vì đã tuyển chọn Tào Tương làm phu quân của nàng.
Mặc kệ, hôn nhân giữa nàng và Tào Tương có phải một quân cờ chính trị trong tay của phụ hoàng nàng hay không, nàng đều cảm thấy phụ hoàng để nàng gả cho Tào Tương, thay nàng lựa chọn chung thân đúng nhất. Điều này cũng liên hệ trực tiếp đến việc Lưu Triệt mạnh mẽ phá vỡ quy tắc tuyển chọn người có thân phận dòng dõi mà chuyển sang người tài.
Dưới thời Tây Hán Vũ Đế, trong triều nhân tài đông đúc, người tài đâu đâu cũng có.
Ánh mắt của Lưu Triệt chọn nhân tài từ trước đến nay đều vô cùng sắc bén, cho nên việc tuyển chọn nữ tế (con rể) đương nhiên cũng không thể yếu kém.
“Tào Tương, tên này khắc kỷ cẩn thận, có tôn ti thứ tự, tuy tâm tư có trầm một chút, nhưng thấu tình đạt lý. A Mỹ con lấy thân phận trưởng công chúa gả cho Tào gia, về công hay tư đều phù hợp với sự sủng ái của trẫm đối với A Mỹ.” Lưu Triệt cười cười, vui mừng đối nói với A Mỹ.
Lúc Tào Tương đang ở trong phòng vũ khí của Hoắc Khứ Bệnh xem xét vũ khí, Hoắc Khứ Bệnh không nhịn được hỏi thăm về việc Công Tôn Kính Thanh đại náo hôn yến trong hôn lễ của Tào Tương năm đó.
“Kính Thanh biểu ca nói ngươi cưới A Mỹ chẳng qua bởi vì thân phận của nàng. Đêm đó, những lời ngươi nói với biểu ca đều là những lời trong lòng sao?”
Tào Tương buông trường kiếm của Hoắc Khứ Bệnh xuống, sau đó nhàn nhạt cười: “Dĩ Bệnh cho là thế nào?”
Tào Tương luôn luôn bày ra cái dáng vẻ này, làm cho Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy nói chuyện với người này thật rắc rối.
“Tào Tương nghe nói dạo này Kính Thanh biểu ca lại nạp một phòng thϊếp thất, hẳn là đường làm quan vô cùng rộng mở. Bất quá nhận lúc Khứ Bệnh nhàn hạ vẫn nên nhắc nhở biểu ca một câu, kiêu sa quá mức, tất có kẻ khác đố kỵ. Hơn nữa, biểu ca tâm tư đơn thuần, dễ tin vào điều người khác nói như vậy, một khi bị người có lòng hãm hại, chỉ sợ gặp đại hoạ.” Tào Tương thản nhiên nói, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra một chút chân thành.
“Điều này, ta sẽ nhắc nhở huynh ấy. Hiện tại, ngươi nói cho ta biết đêm đó lời ngươi nói với biểu ca rốt cuộc là thật hay giả.” Hoắc Khứ Bệnh cầm lấy trường kiếm, tuỳ tiện múa vài đường, có chút không kiềm chế được hỏi.
Cái tên Tào Tương này lúc nào cũng có thể khơi mào tâm tình buồn bực của Hoắc Khứ Bệnh.
“Nửa thật nửa giả. Tào Tương từ nhỏ đã biết hôn nhân của bản thân chắc chắn sẽ không được tự ý định đoạt. Lúc mẫu thân cho Tào Tương biết tương lai người mình lấy là Vệ Trường công chúa, trong lòng Tào Tương thực ra vô cùng buồn giận. Tào Tương cũng không phải người vô tâm vô tính. Người khác luôn cho rằng, công chúa gả cho, hoàng thất đám hỏi là vinh quang lớn lao. Nhưng Tào Tương cho rằng đó chỉ một bộ xiềng xích hoàng kim phú quý mà thôi. Vệ Trường công chúa là báu vật trong lòng bệ hạ. Mà từ trước đến nay, bệ hạ thượng võ, mà từ sau tổ tiên Tào gia võ đạo xuống dốc. Tào Tương biết rằng bản thân tầm thường không cách nào hưởng thụ được vinh quang phú quý mà bệ hạ ban cho. Nhưng việc này đã được định đoạt. Tào Tương nhất định sẽ không làm nhục vinh dự của gia tộc, quan tâm đối đãi với công chúa, dắt tay đến già.” Tào Tương thản nhiên nói, nhưng trong ánh mắt bất đắc dĩ nhàn nhạt đã không cách nào có thể che giấu.
Tào Tương quả nhiên như Công Tôn Kính Thanh nói, cũng không có nguyện ý cưới công chúa làm thê tử. Hay thực ra là hắn muốn cùng Công Tôn Kính Thanh nói lẫy? Hoắc Khứ Bệnh thực sự không thể nào hiểu được ý nghĩ của Tào Tương. Lẽ nào chỉ say rượu nói bậy? Hay thực ra Tào Tương biết người trong lòng A Mỹ là Công Tôn Kính Thanh, cố ý khıêυ khí©h Kính Thanh?
“Tào Tương đã nói rồi, Kính Thanh biểu ca quá mức tin người, tuỳ tâm sở dục. Đêm đó, y say rượu lớn tiếng nói ra nhũ danh của Vệ Trường công chúa, Tào Tương sợ người ngoài nghe thấy sẽ hiểu nhầm, cho nên mới đi ngăn cản biểu ca. Không ngờ, y trực tiếp gào thét nói A Mỹ đối với y mê luyến như thế nào. Nếu những lời này truyền ra ngoài, hậu quả thế nào muốn nghĩ cũng không thể tưởng tượng được. Đêm đó, Tào Tương cũng có chút say rượu, hơn nữa lại tích tụ vì chuyện bị ép cưới trưởng công chúa làm thê tử, cho nên nhờ rượu, cố ý nói một chút điều trái với lương tâm. Thế nhưng sau đó ngẫm lại, những lời đó có lẽ cũng là những suy nghĩ trong lòng Tào Tương.”
“Ta nhớ Khứ Bệnh ngươi từng nói ta là kẻ đeo mặt nạ mà sống, quả nhiên đeo mặt nạ lâu quá, ngay cả bản thân ta cũng không biết rõ đâu mới thật mình!” Tào Tương cười khổ một cái, không thèm đếm xỉa vuốt ve một cây cung.
“Vậy bây giờ người yêu A Mỹ sao?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi.
Chắc là yêu. Bởi vì, bây giờ A Mỹ tươi cười hạnh phúc như vậy. Nụ cười như thế không thể nào nguỵ trang được.
“Thế còn Khứ Bệnh? Ngươi bây giờ yêu Hoắc phu nhân sao?” Tào Tương cầm lấy giương cung, nhắm thẳng Hoắc Khứ Bệnh, sau đó dùng lực kéo căng dây cung.
Hoắc Khứ Bệnh ngẩn người.
Hiện tại chàng yêu Uyển Nhược sao?
“Khứ Bệnh, trong nhân gian này, đế vương gia cũng tốt, nhân gia bình thường cũng thế, có mấy ai vì tương ái mới thành hôn đâu. Nhưng bọn họ vẫn có thể bên nhau đến già. Ở bên ai lâu ngày, hoặc là yêu người mình không yêu, hoặc là yêu nhau thì cũng dần trở nên phai nhạt. Cái thứ tình ái này mới là thực tế nhất.” Tào Tương nhàn nhạt nói xong, sau đó buông lỏng dây cung.
Một tiếng động vang lên trong không gian.
Trên dây cung không có tiễn, thế nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại rõ ràng cảm thấy được có thứ gì đó đâm vào đáy lòng mình.
Thực sự như Tào Tương nói, cuối cùng ở bên người nào, kỳ thực cũng đều giống nhau sao?
Có lẽ vậy. Nhưng tại sao trái tim của chàng không hiểu vì sao lại có chút đau đớn?
Trong lễ hội đại na, trong lúc vô tình Lưu Triệt biết được Hoắc Khứ Bệnh bị ám sát ở nước Lỗ.
“Sự kiện kia có liên quan đến Thức Tranh phải không?” Lưu Triệt ngà ngà say hỏi.
Kẻ có thể khiến cho người có tâm khí cao ngạo như Hoắc Khứ Bệnh không truy cứu nữa, ngoại trừ vị công chúa phản quốc, người khiến Hoắc Khứ Bệnh ngay cả ấn tướng quân cũng vứt bỏ, Lưu Triệt không nghĩ tới người khác.
“Bệ hạ cần gì phải tận lực truy hỏi về chuyện này?” Hoắc Khứ Bệnh cầm bầu rượu lên, một hơi uống cạn sạch.
Đêm đó, bầu trờ hạ một trận tuyết lớn hiếm có.
Hoắc Khứ Bệnh khoác trường bào lộc nhung tử kim sắc, nhìn tuyết trắng bao trùm Vị Ương cung, đột nhiên cảm thấy cô độc không thứ gì có thể sánh được.
Rượu là thứ một là không uống, hai là đã uống là phải say. Nửa tỉnh nửa say, sẽ luôn là lúc khó chịu nhất, vì khi đó luôn nhớ tới người cũ, việc cũ.
Lưu Triệt lệnh cho người dùng mã xa của mình đưa Hoắc Khứ Bệnh hồi phủ.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn người phu xe mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng vô cùng cao lớn, hơn nữa dáng dấp lại không giống như người Hán, liền hỏi hắn: “Ngươi là người Hung nô?”
“Tiểu nhân là Kim Nhật Đê, người Hung Nô đầu hàng đại hán mà Hoắc tướng quân tiếp nhận ở Hà Tây. Phụ thân tiểu nhân là Hung Nô Hữu Chư Vương.” Người chăn ngựa rất cung kính trả lời Hoắc Khứ Bệnh.
Thì ra là vương tử Hung Nô. Chỉ là năm đó, lúc đầu hàng Đại Hán, cả nhà Hưu Chư Vương bị Hồn Tà Vương chém gϊếŧ, chỉ còn sót lại người này đầu hàng Hán triều.
“Ngày ấy, người có gặp qua bản tướng quân?” Hoắc Khứ Bệnh cười hỏi.
Kim Nhật Đê gật đầu.
“Vậy ngươi có nhìn thấy cô nương đi cùng ta?” Hoắc Khứ Bệnh vẫn cười hỏi Kim Nhật Đê.
Ngày ấy, bên sông Hoàng Hà, Hoắc Khứ Bệnh ôm Thức Tranh trước ngực, như một vị thần nhìn xuống mấy vạn loạn quân hàng phục. Thành tựu Phiêu Kị tướng quân đến Hà Tây tiếp nhận hàng binh đã trở thành thần thoại anh hùng.
“Ngày ấy tiểu nhân chỉ nhìn thấy dáng vẻ phi thường dũng mãnh của tướng quân, nhưng chưa nhìn thấy nữ tử mà tướng quân nói.” Kim Nhật Đê cúi đầu, thản nhiên nói.
Hoắc Khứ Bệnh cười khổ một cái, một kẻ cẩn thận như vậy, trách không được tuy là hàng binh Hung Nô, nhưng lại được hoàng đế thưởng thức.
Lúc đi qua Trường Môn cung, Hoắc Khứ Bệnh vô tình nhìn qua.
Phồn thịnh phong tuyết càng làm nổi bất sự quạnh quẽ tịch mịch của Trường Mông cung.
Sau vụ án vu cổ, phế hậu Trần A Kiều bị giam cầm ở Trường Môn cung.
Trần A Kiều ngã xuống, kết quả cả gia tộc Vệ thị đạt được vinh quang vô hạn.
“Bệ hạ! Bệ hạ! Chàng đến gặp A Kiều rồi sao?” Trần A Kiều nghe tiếng mã xa, điên khùng chạy ra, ngăn trước xe ngựa.
Trần A Kiều mặc cung phục hoa lệ, ngoại trừ trên nét mặt có mấy phần cô đơn tịch liêu, năm tháng giam cầm cũng không làm mờ đi vẻ đẹp của bà.
Cao quý ngang ngược như Trần A Kiều, cũng sẽ không vì một người nam nhân mà buông bỏ tất cả sự tôn nghiêm của bản thân.
Cho dù, người nam nhân kia có là chủ nhân của cả thiên hạ.
“Ngươi là ai? Sao lại ngồi trên xe loan của bệ hạ?” Trần A Kiều nhìn thấy người ngồi trong xe không phải là Lưu Triệt, tức giận hỏi.
“Hoàng hậu quên ta rồi sao? Ta chính là tiện nô mà năm đó hoàng hậu vứt bỏ ở Thượng Lâm uyển.” Hoắc Khứ Bệnh cười một cái, lạnh lùng nói.
“Là ngươi? Ngươi chính là vị Phiêu Kỵ tướng quân nổi danh? Hoá ra, tiện nhân Vệ Tử Phu vận may còn chưa tẫn. Bất quá, các người đừng cao hứng quá sớm. Sớm muộn, Lưu Triệt cũng sẽ từng bước thu thập các ngươi. Vệ gia các ngươi hạ tràng còn thê thảm hơn Trần A Kiều ta gấp ngàn vạn lần.” Trần A Kiều lạnh lùng nở nụ cười, trong ánh mắt lộ ra đau thương tàn nhẫn. Sau đó, bà quay người, ngẩng đầu, cao ngạo quay về Trường Môn cung.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn Trường Môn cung cao quý mà lạnh lẽo, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Những lời này của Trần A Kiều, Lý Cảm cũng đã từng nói với chàng. Vệ gia sớm muộn cũng bị hoàng thượng thu thập hết.
Có thể, kết cục thực sự sẽ như vậy.
Nhưng chỉ cần Hoắc Khứ Bệnh chàng còn sống một ngày, Vệ gia sẽ vẫn đứng vững một ngày.
Hoắc Khứ Bệnh lần đầu tiên nói với lòng mình như vậy.
Lúc trở lại Hoắc hầu phủ, Hoắc Quang đang lo lắng đứng trước cửa đợi Hoắc Khứ Bệnh trở về.
“Ta còn tưởng ca ca sợ gió tuyết, trốn ở Vị Ương cung không muốn trở về.” Hoắc Quang nhìn Hoắc Khứ Bệnh từ trong xe ngựa nhảy xuống, vội vàng chạy đến bên Hoắc Khứ Bệnh quở trách.
“Rõ ràng ngươi đang lo lắng cho ca ca của ngươi.” Hoắc Khứ Bệnh cười vỗ vỗ tuyết rơi trên vai của Hoắc Quang.
“Ta đâu có lo lắng cho huynh. Là tẩu tẩu.” Hoắc Quang đẩy tay của Hoắc Khứ Bệnh ra, vẻ mặt bắt đầu vặn vẹo viện lý do.
Hoắc Khứ Bệnh lười để ý, quay lại nói với phu xe.
“Nếu bệ hạ hỏi chuyện Trường Môn cung, ngươi cứ bẩm báo tình hình thực tế.”
“Tiểu nhân chỉ chở tướng quân đi tắt qua Trường Môn cung, cũng sẽ không bẩm báo với bệ hạ.” Kim Nhật Đê cúi đầu cung kính nói.
Hoắc Khứ Bệnh nở nụ cười, không để ý đến hắn, kéo Hoắc Quang quay vào Hoắc Hầu phủ.
“Ca ca, sao huynh có thể nói chuyện vui vẻ với một mã phu như vậy?” Hoắc Quang nhìn mã xa đang xa dần trong gió tuyết, có chút khó hiểu hỏi Hoắc Khứ Bệnh.
“Hắn là Kim Nhật Đê, có thể tương lai sẽ là một nhân vật cũng nên.” Hoắc Khứ Bệnh cười cười, nói với Hoắc Quang.
Đó là ngày đầu tiên Hoắc Quang nhìn thấy Kim Nhật Đê. Tuy Hoắc Khứ Bệnh chỉ nói với y, tương lai người mã phu này có thể sẽ là một nhân vật, nhưng tuyệt đối y không ngờ rằng, sau này, người phu xe này lại có thể cùng y trở thành trọng thần nhận được uỷ thác sau cùng của Lưu Triệt.