Từ quán xúc cúc trở về, Hoắc Khứ Bệnh đồng ý chiêu đãi các tướng sĩ mấy vò rượu ngon do hoàng đế ngự tứ. Các tướng sĩ không nhịn được hỏi thăm, rốt cuộc hoàng thượng ban cho Phiêu Kị tướng quân bao nhiêu rượu ngon? Bởi vì bọn họ nghe nói trong trận quyết chiến ở Mạc Bắc, Hoắc đại tướng quân đã đem một vò hảo tửu hiếm có được ban thưởng chút toàn bộ xuống sông để khích lệ toàn quân. Có người nói rằng rượu đó chính là do Đậu hoàng thái hậu quá cố đặc biệt chuẩn bị cho đại hôn của tôn nhi Lưu Triệt.
"Chỉ cần các ngươi chiến đấu hăng hái, đánh đến đâu thắng đến đấy, bệ hạ có thứ rượu ngon nào, bản tướng quân đều thay mặt các ngươi lấy được!", Hoắc Khứ Bệnh hào hứng nói.
"Tướng quân uy vũ! Đại Hán uy vũ!", các tướng sĩ cũng hào hứng đáp lại.
"Tám chữ này không thể vì uống rượu mà nói ra!", Hoắc Khứ Bệnh bất đắc dĩ nói.
Đúng lúc này, Vương Bối xuất hiện, cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, cung kính dâng lên trước mặt Hoắc Khứ Bệnh.
"Đây là vật gì?" Hoắc Khứ Bệnh không tiếp nhận chiếc hộp, nghi hoặc hỏi.
"Vật này là do một vị công tử nước Lỗ nhờ tiểu nhân giao cho tướng quân.", Vương Bối tươi cười đáp lại.
Hoắc Khứ Bệnh sửng sốt một chút, sau đó mặt không biểu cảm nhận lấy chiếc hộp.
Sau đó, chàng không tiếp tục nói chuyện với Vương Bối, quay sang uống rượu cùng các tướng sĩ.
Khi Hoắc Khứ Bệnh quay trở về phủ đã là nửa đêm.
Hoắc Khứ Bệnh mặc nguyên y phục nằm thẳng lên giường, đờ đẫn lôi chiếc hộp từ bên hông ra.
Sau khi mở hộp, bên trong chứa một bức tượng gỗ điêu khắc hình người. Do say rượu và ánh sáng mờ mịt, nên Hoắc Khứ Bệnh không nhận ra bức tượng điêu khắc cái gì, vì vậy chàng thuận tay ném xuống dưới giường, không thèm để ý tới.
Mấy ngày nay, trên triều tất cả mọi người đều tiến hành nghị luận một vấn đề, đó chính là xử trí việc thừa tướng Lý Thái độc chiếm giữ con đường dẫn vào hoàng lăng của Hán Cảnh đế.
Lý Thái là đệ đệ của Phi tướng quân Lý Quảng, lên ngựa là có thể điều quân, xuống ngựa là có thể trị dân, là một nhân tài văn võ song toàn hiếm có. Thế nhưng mấy năm nay, có người tố cáo ông độc chiếm đường dẫn đến hoàng lăng của Hán Cảnh đế, kiến tạo phủ đệ.
Đầu tiên, Lưu Triệt định tạm thời gác lại chuyện này, nhưng bây giờ mọi người đều biết, vì vậy Lưu Triệt quyết định tra rõ việc này.
Thái độ trong triều đối với chuyện này chia làm hai.
Một nửa cho rằng, Lý Thái bị người ta hãm hại, bị oan uổng. Một nửa lại cho rằng, việc này chứng cứ vô cùng xác thực, phải nghiêm trị không tha.
Lưu Triệt giao việc này cho Đình Úy thự tra rõ, nhưng chưa có kết quả, Lý Thái đã uống thuốc độc tự vẫn.
Không đến một năm, Lý Quảng, Lý Thái đều lần lượt tự sát. Điều này làm cho toàn bộ gia tộc Lý thị nhận được đả kích chưa bao giờ có. Nam tử trưởng thành của Lý thị bây giờ chỉ còn một mình Lý Cảm.
Lúc Hoắc Khứ Bệnh đến Lý phủ thăm Lý Cảm, Lý Lăng đang cùng tiểu nhi tử của Lý Cảm, Lý Vũ cầm kiếm gỗ chơi đùa. Tiểu tử kia chỉ mới bốn, năm tuổi nhưng vô cùng bụ bẫm đáng yêu.
"Lý Cảm đâu? Hắn sẽ không lại chạy tới Ỷ Tình lâu đấy chứ?", Hoắc Khứ Bệnh một bên đùa giỡn hỏi Lý Lăng, một bên chơi đùa với Lý Vũ.
Lý Vũ tuy còn nhỏ, nhưng khi đấu kiếm lại vô cùng nghiêm túc. Từng chiêu sắc bén, mạnh mẽ, cho đến khi Hoắc Khứ Bệnh giả bộ bị đánh bại, tiểu hài tử mới dừng tay, vui vẻ cười ha hả.
Lúc Lý Lăng dẫn Hoắc Khứ Bệnh đi gặp Lý Cảm, Lý Cảm đang thu xếp một ít di vật của Lý Thái.
Sau khi, Lý Lăng dẫn Lý Vũ rời khỏi, Lý Cảm chỉ lạnh lùng hỏi Hoắc Khứ Bệnh tới nơi này làm cái gì.
Thấy thái độ của Lý Cảm, Hoắc Khứ Bệnh không khỏi sửng sốt. Từ khi hai người quen biết, Lý Cảm chưa bao giờ dùng thái độ này nói chuyện với chàng.
Luận về công, Hoắc Khứ Bệnh là cấp trên của Lý Cảm.
Luận về tư, hai người là bằng hữu cùng cùng sinh cùng tử.
Rột cuộc khúc mắc nào mới khiến Lý Cảm dùng thái độ như thế với chàng.
"Mới vừa rồi ta chơi kiếm gỗ với tiểu Vũ nhi, xem ra tiểu tử này rất có phong phạm của một vị tướng môn hổ tử. Còn nữa, Lý tam thiếu gia, ngươi có thể nói thẳng ra ngươi đang bất mãn cái gì được không, đừng dùng thái độ cổ quái đó với ta." Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống, tự tay rót cho mình chén trà, nói với Lý Cảm.
"Được, hôm nay chúng ta sẽ thẳng thắn nói chuyện." Lý Cảm bước đến ngồi đối diện Hoắc Khứ Bệnh.
"Hoắc tướng quân, ngài cho rằng cái chết của phụ thân ta có liên hệ đến cữu cữu của ngài, Vệ đại tướng quân hay không?"
Nghe những lời nói này của Lý Cảm, Hoắc Khứ Bệnh sửng sốt. Chàng cũng từng vì chuyện này mà chất vấn cữu cữu, trong thâm tâm chàng cũng hiểu chuyện này có chút kỳ quái.
"Không. Tuy việc Lý tướng quân mất dấu cờ lệnh lạc đường, xấu hổ tự sát đối với Lý tam ngươi mà nói khó có thể tiếp thu được nhưng đây là sự thật."
Lý Cảm nở nụ cười mỉa mai, "Ta đi theo Hoắc đại tướng quân ngài đã mười năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ta chứng kiến ngài nói ra những lời trái với lương tâm."
"Sự việc của phụ thân ta, Vệ Thanh không thoát khỏi can hệ. Bây giờ đến việc của thúc thúc ta, ước chừng cũng có một phần công lao của Vệ Thanh. Vệ Thanh muốn thấy cả gia tộc Lý thị ta sụp đổ, hắn mới yên tâm."
Nghe những lời này, tay của Hoắc Khứ Bệnh run lên, rồi quăng vỡ chén trà xuống mặt đất.
"Lý Cảm, ngươi ở nơi đây hồ ngôn loạn ngữ, oán trách ta, ta cũng sẽ nhắm mắt bỏ qua nhưng ngươi dám bất kính với đại tướng quân, sẽ phải bị xử theo quân pháp."
"Xử theo quân pháp?! Ngươi đừng lấy nó ra để hù dọa ta. Hoắc Khứ Bệnh, ngươi bảo vệ cữu cữu của ngươi, ta bảo vệ Lý gia của ta, đây là lẽ thường phải làm. Nhưng ta nhắc nhở ngươi một điều, hoàng để đương thời kỵ nhất chính là chuyện ngoại thích chuyên quyền. Đậu gia, Vương gia, gia tộc nào không phải do một tay bệ hạ đuổi cùng gϊếŧ tận. Sớm muộn gì cũng đến lượt Vệ gia các ngươi. Hoắc Khứ Bệnh ngươi sớm muộn cũng trở thành vật hy sinh cho trận chiến quyền lực này mà thôi." Lý Cảm cười gằn, gây hấn với Hoắc Khứ Bệnh.
"Làm chuyện cẩu thả với nữ nhân Hung Nô, trước trận đấu thả gián điệp Hung Nô, từng việc từng việc một đều là tấm bùa đòi mạng của Hoắc Khứ Bệnh ngươi!"
Lý Cảm tức giận nói, Hoắc Khứ Bệnh nghe đến đâu, sắc mặt càng kém đi bấy nhiêu. Chàng đánh một quyền vào mặt Lý Cảm, lạnh lùng nói: "Lý Cảm, ngươi điên rồi."
"Đúng. Ta điên rồi. Ta bị Vệ gia các người bức đến phát điên!" Lý Cảm không cố kỵ việc Hoắc Khứ Bệnh là cấp trên nữa, cũng vung một quyền tới.
Hoắc Khứ Bệnh bị trúng một quyền của Lý Cảm. Chàng chưa từng nghĩ đến việc Lý Cảm dám vung quyền với chàng, nhưng một quyền này khiến chàng tỉnh táo lại.
"Chờ ngươi bình tĩnh trở lại, chúng ta lại nói chuyện." Hoắc Khứ Bệnh nói xong, phất tay áo rời khỏi Lý phủ.
Khi chàng trở lại Hoắc Hầu phủ, hạ nhân đang bận rộn quét dọn tổng vệ sinh. Nhân lúc tiết trời đang đẹp, bọn họ đem tất cả mọi thứ ra phơi nắng.
Nhìn gương mặt sưng đỏ của Hoắc Khứ Bệnh, bọn hạ nhân đều ngẩn ra. Bọn họ không nghĩ ra trong cái thành Trường An này kẻ nào lại dám đánh Hoắc Đại Tư mã của bọn họ.
Hoắc Khứ Bệnh không để ý tới sự kinh ngạc của hạ nhân, chỉ báo cho hạ nhân ngày mai chàng phải bồi hoàng đế Lưu Triệt đến Cam Tuyền cung nghỉ hè một thời gian, dặn dò họ chuẩn bị đồ đạc.
Đang dặn dò, một gia nô dâng lên Hoắc Khứ Bệnh một bức tượng khắc gỗ. "Thứ này tìm được dưới giường của Hầu gia, không biết hầu gia có còn cần nó hay không?"
Hoắc Khứ Bệnh nhìn bức tượng, kinh hãi.
Đường nét của bức tượng giống Đổng Nhập Khanh như đúc.
Tên gia nô theo Hoắc Khứ Bệnh một thời gian không ngắn nên hắn chỉ liếc một cái đã nhận ra bức tượng này điêu khắc ai. Hắn không dám tự ý ném bỏ bức tượng nên đã tới hỏi ý kiến Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh nắm chặt bức tượng, không để ý tới đám hạ nhân,vội vàng lao ra cửa. Người đưa cho chàng bức tượng là chủ quán xúc cúc. Lúc đưa cho chàng, hắn đã nói vật này là do một vị công tử nước Lỗ nhờ hắn chuyển cho Hoắc Khứ Bệnh. Vị công tử nước Lỗ trong lời nói của tên chủ quán chắc chắn là Chu Nghiệp Tu, nhưng chàng không hiểu Chu Nghiệp Tu đưa cho chàng bức tượng gỗ này nhằm mục đích gì.
Sau khi tới quán xúc cúc, Hoắc Khứ Bệnh trực tiếp tìm tên chủ quán. Vương Bối đoán chắc chắn Hoắc Khứ Bệnh sẽ tới tìm chàng nên chỉ dùng một vẻ mặt tươi cười tiếp đón Hoắc Khứ Bệnh.
"Lúc Chu Nghiệp Tu bảo ngươi đưa bức tượng cho, hắn còn nói thêm gì nữa?"
"Thiếu chủ nói, nếu hầu gia còn có thứ chưa buông bỏ được thì không nên quản ngại đến Chu gia nước Lỗ một chuyến. Còn nếu hầu gia đã buông bỏ rồi thì ngài nên vứt bỏ thứ này đi."
Ngày thứ hai, Hoắc Khứ Bệnh đi theo Lưu Triệt đến Cam Tuyền cung. Cùng theo hầu chuyến này còn có Cấp Ảm, Tang Hoằng Dương, Trương Thang, Đông Phương Sóc, Công Tôn Hạ và Lý Cảm.
Công Tôn Hạ là phụ thân của Công Tôn Kính Thanh, đại di phu của Hoắc Khứ Bệnh, nhưng xưa nay ông ta và Hoắc Khứ Bệnh không thân thiết cho lắm. Lưu Triệt xưa nay cũng không gần không xa với Công Tôn Hạ, lần này cho ông ta theo tới Cam Tuyền cung cũng không thân thiết với ông ta như với Vệ Thanh hay Công Tôn Ngao. Loại đối xử này mà nói, người sáng suốt đều biết rằng hoàng thượng muốn phân biệt rạch ròi thân sơ.
Hơn nữa, phía nữ quyến chỉ có một mình Lý phu nhân, còn Vệ hoàng hậu lưu lại trong thành Trường An. Điều này khiến cho mọi người không thể không suy đoán rằng Lưu Triệt đang muốn xa lánh Vệ gia.
Chỉ có điều, Lưu Triệt lại dẫn theo thái tử Lưu Cứ rồi đích thân lệnh cho Hoắc Khứ Bệnh chỉ dạy cưỡi ngựa bắn tên cho Lưu Cứ, nhưng dường như Lưu Cứ cũng không thích thú việc này, chỉ miễn cưỡng đáp ứng.
Các vị đại thần không thể không bội phục quyền mưu của Lưu Triệt, khiến cho người thường không thể suy đoán ra.
"Được rồi, nhìn cái dáng vẻ không tình nguyện của con kìa. Không muốn học thì không học. Lát nữa có chọi gà, con đi theo phụ hoàng quan sát cho kỹ càng một chút." Lưu Triệt bất đắc dĩ lôi kéo Lưu Cứ, dẫn các đại thần đi xem chọi gà.
Khi chọi gà bắt đầu, Lưu Triệt để ý rằng Lưu Cứ đối với chọi gà cũng không mấy hứng thú, không khỏi âm thầm thờ dài.
Hổ phụ sinh khuyển tử!
Lúc Lưu Triệt còn đang cảm thán, lại phát hiện Hoắc Khứ Bệnh cũng mang theo một dáng vẻ không có hứng thú, hắn liền nhớ lại, cả ngày hôm nay suốt dọc đường Hoắc Khứ Bệnh vẫn luôn trầm mặc, như đang có tâm sự gì đó.
Lưu Triệt quay đầu, cười nói với Hoắc Khứ Bệnh: "Trẫm nghe nói mấy hôm trước khanh mang theo Dũng Sĩ quân đi thi đấu xúc cúc, hóa ra so với chọi gà, Bệnh nhi lại thích xúc cúc hơn."
Chuyện Lưu Triệt yêu thích chọi gà, mọi người đều biết, cho dù không thích thì ở trước mặt Lưu Triệt cũng phải giả bộ thích. Nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại không hề giả vờ giả vịt cho qua, lại còn dám dẫn Dũng Sĩ quân đi đá xúc cúc. Dũng Sĩ quân là đội quân ngự dụng của hoàng đế, không một kẻ nào dám điều động. Rõ ràng trong lời nói của hoàng đế có ẩn chứa điều gì đó. Việc này khiến các vị đại thần đều âm thầm lau mồ hôi.
Nhưng Hoắc Khứ Bệnh dường như không để ý đến câu hỏi của Lưu Triệt, vực lại tinh thần đang vô cùng kém, lấy lý do thân thể không được khỏe thỉnh cầu Lưu Triệt cho phép chàng trở về phủ đệ tĩnh dưỡng.
Lưu Triệt sửng sốt, hắn cho gọi riêng Hoắc Khứ Bệnh ra, hỏi chàng rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?!
"Thần có một số việc cần đến nước Lỗ một chuyến. Khẩn cầu bệ hạ thành toàn." Hoắc Khứ Bệnh lúc này mới quỳ xuống cầu xin Lưu Triệt.
"Trẫm có thể đáp ứng yêu cầu của con nhưng đổi lại con cũng phải đáp ứng trẫm, khoái đao trảm loạn ma (ví với việc được giải quyết nhanh chóng, quyết đoán), con phải giải quyết hết mọi việc một cách triệt để. Trẫm không muốn nhìn thấy bộ dạng này của con thêm bất cứ lần nào nữa." Lưu Triệt ngữ trọng tâm trường nói với Hoắc Khứ Bệnh.
"Thần lĩnh chỉ." Hoắc Khứ Bệnh cảm kích nói với Lưu Triệt.
"Đi sớm về sớm." Lưu Triệt nâng Hoắc Khứ Bệnh dậy, mỉm cười dặn dò.
"Bệnh nhi đã hiểu!" Hoắc Khứ Bệnh nở một nụ cười với Lưu Triệt.
Nhìn Hoắc Khứ Bệnh rời khỏi Cam Tuyền cung, nhóm đại thần không khỏi cảm thán. Lưu Triệt sủng ái Hoắc Khứ Bệnh gần như đạt đến độ vô pháp vô thiên. Ngay cả chuyện đi theo hầu thánh giá mà còn nói không muốn là có thể không làm. Nếu Hoắc Khứ Bệnh là nhi tử của Lưu Triệt, chắc chắn Lưu Triệt sẽ không chút do dự đem cả giang sơn Đại Hán truyền lại cho Hoắc Khứ Bệnh.