Từ sau khi trở về từ phủ Đại tướng quân, Thức Tranh đã nhìn ra tâm tình của Hoắc Khứ Bệnh không được tốt. Không chỉ có mình nàng mà ngay cả Hoắc Quang cũng nhìn ra.
"Chúng ta tìm một vị trí cao không người ngắm trăng được không? Thức Tranh đề nghị.
"Vị trí cao nhất trong Trường An là tiền điện trong Vị Ương cung, nơi đó là nơi không phải ai muốn đến là đến." Hoắc Khứ Bệnh không hứng thú nói.
"Thức Tranh tẩu tẩu, đợi Tử Mạnh lớn lên, đệ sẽ dẫn tẩu đến đấy ngắm trăng được không?" Hoắc Quang nghe được những lời này, lập tức nói với Thức Tranh.
Hoắc Khứ Bệnh gõ đầu Hoắc Quang, nói: "Đệ có nghe lời ta vừa nói hay không? Nơi đó không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện đến."
Hoắc Quang lè lưỡi, vội vàng trốn sau lưng Thức Tranh: "Tẩu tẩu cứu đệ. Đêm nay đại ca cứ như bị hổ bám vào người vậy."
Nhiều năm về sau, khi Hoắc Quang quyền khuynh triều dã, nhập chủ Vị Ương, lời nói đùa năm đó đã trở thành sự thật, nhưng giai nhân đêm đó lại vô tung vô tích.
Cuối cùng, Hoắc Khứ Bệnh đưa hai người đến Nhất Thế Trường An. Lần này, bọn họ không tìm một vị trí cạnh cửa sổ mà trực tiếp lên nóc nhà của Nhất Thế Trường An. Vì thế, số tiền Hoắc Khứ Bệnh phải trả cho vị trí này cao gấp ba lần vị trí cạnh cửa sổ. Bởi vì, Hoắc Khứ Bệnh không mang trên người nhiều tiền như vậy nên chàng nói đùa rằng sẽ để Hoắc Quang ở lại Nhất Thế Trường An làm lao công trừ nợ. Không ngờ rằng Hoắc Quang lại tưởng thật, tức giận trở về Hoắc phủ.
Thức Tranh lo lắng, bảo Hoắc Khứ Bệnh đi giữ y lại, Hoắc Khứ Bệnh lại cười nói: "Hài tử này thật là hiểu chuyện!"
Bây giờ, Thức Tranh mới hiểu được Hoắc Quang cố ý tạo cơ hội cho bọn họ ở riêng một chỗ.
Hoắc Quang thật là một hài tử hiểu chuyện. Một hài tử còn như thế, thì có phải nàng cũng nên hiểu chuyện một chút hay không?!
Thức Tranh thầm thở dài.
Sau khi cùng Hoắc Khứ Bệnh đến Trường An, Hoắc Khứ Bệnh vẫn luôn bôn ba vì chuyện tứ hôn. Thấy người luôn ương ngạch ngang ngược như chàng lại vì chuyện này mà phiền não, Thức Tranh cũng bắt đầu cảm thấy đau lòng.
Có lẽ, ngay từ lúc bắt đầu, nàng không nên đến gần chàng.
Như vậy, hai bên vẫn còn lưu lại niệm tưởng về nhau.
Như vậy, chàng vẫn còn là thiếu gia Hoắc gia, vị Trường An công tử khí phách hăng hái, tùy hứng ngông cuồng, không nhìn thấy ưu sầu của nhân gian.
Trường An, cuối cùng vẫn là một cái l*иg giam phú quý.
Mỗi người ở trong l*иg giam này, đều thân bất do kỷ lừa mình dối người, say sưa trong mộng ảo bỏ quên thanh xuân, sống mơ mơ màng màng trầm luân trong sự già nua.
"Nàng đang nghĩ cái gì mà trầm mặc như vậy?" Hoắc Khứ Bệnh ôm lấy Thức Tranh, ôn nhu hỏi.
"Hoắc Khứ Bệnh, chàng biết cái gì gọi là yêu không?" Thức Tranh ngẩng đầu lên, hỏi.
Trong ánh mắt nàng phản chiếu cả bầu trời sao lấp lánh.
"Vì sao nàng lại hỏi cái vấn đề không thể giải thích được này?" Hoắc Khứ Bệnh nhẹ nhàng gõ trán Thức Tranh một cái. "So với việc này, ta ngược lại muốn hỏi nàng, vào tết Nguyên Tiêu ngày đó, vì sao nàng lại muốn xé nát cái hà đèn kia?"
"Bởi vì nguyện vọng đó, ta không muốn nó được thực hiện." Thức Tranh nhàn nhạt trả lời.
"Nếu không muốn nó được thực hiện, vì sao ban đầu còn làm ra nó?" Hoắc Khứ Bệnh không hiểu hỏi.
"Dù nói cho chàng biết, chàng cũng chẳng hiểu được." Thức Tranh không hề muốn cùng Hoắc Khứ Bệnh nói tiếp, qua loa kết thúc cái đề tài này.
"Chuyện tứ hôn, chàng định làm như thế nào?"
Về chuyện này, Thức Tranh chưa bao giờ hỏi Hoắc Khứ Bệnh, nhưng hiện tại nàng không muốn nó tiếp tục kéo dài nữa.
"Ta cũng không biết." Hoắc Khứ Bệnh sửng sốt, thành thật trả lời Thức Tranh.
Quả thật chàng không biết, chàng không thể nghĩ ra rốt cuộc cách nào mới có thể vẹn cả đôi đường. Cả gia tộc Vệ thị và Thức Tranh chàng đều không thể buông bỏ.
Thức Tranh nở nụ cười, chiến thần Hoắc Khứ Bệnh làm mưa làm gió trên chiến trường, lần thứ hai nói với nàng, chàng không biết.
Lúc đối mặt với thiên quân vạn mã, chàng luôn hoành đao lập mã, sảng khoái quyết tuyệt.
Nhưng khi đối mặt với nàng, chàng lại chỉ có thể bất đắc dĩ nói, chàng không biết.
Thì ra, nàng là nữ nhân khiến chàng khổ sở như vậy.
Cái này là đủ rồi.
"Hoắc Khứ Bệnh, từ khoảnh khắc ta vứt bỏ dòng họ của ta, thân phận đối với ta cũng không còn quan trọng. Nếu như bệ hạ không đồng ý hôn sự của chúng ta, ta cũng không cần cái danh hiệu Hoắc phu nhân. Ta có thể tiếp tục làm chiến nô của chàng, hay cũng có thể làm thị thϊếp của chàng. Nếu như Hoắc phủ không thể dung chứa được ta, ta có thể rời khỏi Hoắc phủ." Thức Tranh nghiêm túc nói với Hoắc Khứ Bệnh.
Đương nhiên nàng có sự quật cường cũng như tôn nghiêm của bản thân, nhưng vì Hoắc Khứ Bệnh, nàng có thể không oán không hối làm một thị thϊếp không danh không phận.
Điều này chính là quyết định của nàng. Trước kia chính bởi nàng quá chú trọng về thân phận, mới khiến bản thân chật vật đau khổ như vậy.
Cuộc đời này của nàng, có một số thứ đã được định trước là không có giá trị.
Ví như thân phận.
"Nếu như Đại Hán không buông tha cho nàng, có phải nàng sẽ rời khỏi Đại Hán? Đến lúc đó ta phải làm sao đây? Nàng muốn ta phải đi đâu để tìm nàng?" Nghe được những lời nói của Thức Tranh, Hoắc Khứ Bệnh tức giận nói.
Hoắc Khứ Bệnh chàng đưa nàng cùng về, chính là muốn đường đường chính chính rước nàng vào cửa.
Né tránh, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chưa bao giờ là tác phong làm việc của Hoắc Khứ Bệnh.
"Gia sự của Vệ gia, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Thức Tranh, ta đưa nàng về cùng, không phải là để cho nàng chịu ủy khuất." Hoắc Khứ Bệnh vuốt ve mái tóc rối của Thức Tranh, sâu đậm nói.
"Ta biết." Thức Tranh đáp lại, rúc vào trong lòng của Hoắc Khứ Bệnh.
Thiên hạ rộng lớn như vậy, nhưng chỉ có một mình Hoắc Khứ Bệnh là chỗ nương thân cho nàng.
Điều may mắn là chỗ nương thân này lại khiến người ta an lòng như vậy.
Dù chỉ là một người, nhưng đó cũng chính là toàn bộ thiên hạ.
Nguyệt sắc ôn nhu.
Dạ phong liêu nhân.
Hoắc Khứ Bệnh ôm chặt Thức Tranh, nhẹ nhàng hôn lên gò má của nàng.
Dưới chân của bọn họ là hàng ngàn hàng vạn đăng hỏa của nhà nhà trong thành Trường An.
Qua tết Trung thu, Hoắc Khứ Bệnh liều lĩnh dâng tấu lên Lưu Triệt, thỉnh cầu phân đất phong vương cho ba nhi tử của Lưu Triệt, sau đó cho bọn họ đến sống trong đất phong của mình. Như vậy sẽ khiến cho toàn bộ đối thủ cạnh tranh của thái tử Lưu Cứ đều bị đẩy ra bên ngoài. Một chiêu này không thể không nói là không tàn nhẫn.
Quả nhiên, chiêu này mới giống tác phong sạch sẽ nhanh gọn của Hoắc Khứ Bệnh trên chiến trường, một kiếm đứt cổ.
Sau khi, Lưu Triệt nhận được tấu chương của Hoắc Khứ Bệnh, chỉ biết thở dài.
Cuối cùng, hài tử này cũng nhảy vào vòng xoáy quyền lực.
Cái vòng xoáy đen tối, xấu xa, không phải ngươi chết thì ta sống này.
Đêm hôm đó, Hoắc Khứ Bệnh chủ động thỉnh cầu cùng Lưu Triệt dùng bữa tối. Lưu Triệt đáp ứng.
Trong bữa tối, chỉ có hai người bọn họ. Ngay cả cung nhân hầu hạ cũng không có.
"Bệnh nhi, con làm việc này là vì ai? Là trẫm? Hay là gia tộc Vệ thị?" Lưu Triệt lấy tấu chương của Hoắc Khứ Bệnh ra, ném đến trước mặt chàng.
Quyển trúc đập vào bàn cơm, khiến cho thức ăn văng ra đầy đất.
"Cho đến bây giờ, trẫm chưa từng nghĩ đến việc cải lập thái tử. Hay là các ngươi đang ép trẫm nghĩ đến nó?" Giọng điệu của Lưu Triệt không cao lắm, nhưng khi phát ra lại khiến người khác run sợ.
Hoắc Khứ Bệnh nhặt quyển trúc, lau vết bẩn trên đó. Sau đó, chàng nâng quyển trúc lên, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Lưu Triệt.
"Lần này là lần đầu tiên bộc thần thượng tấu lên bệ hạ, cũng là lần cuối cùng. Kính mong bệ hạ hết lòng phệ duyệt. Bộc thần vô cùng cảm kích bệ hạ."
"Nếu trẫm không phê chuẩn, có phải một bộc thần như ngươi sẽ định quỳ mãi không chịu đứng lên phải không?" Lưu Triệt nhìn tư thế của Hoắc Khứ Bệnh, khẽ hừ một cái.
Không biết từ bao giờ, Bệnh nhi cũng đã biết dùng cái xưng hô "bộc thần" để gọi hắn?!
"Đương nhiên là bộc thần muốn đứng lên. Nhưng trước đó, bộc thần còn một thứ muốn dâng lên bệ hạ." Nói xong, Hoắc Khứ Bệnh dùng hai tay dâng ấn tướng quân lên cho Lưu Triệt.
"Ý này của ngươi là ý gì?!" Việc này khiến Lưu Triệt thực sự giật mình, so với việc Hoắc Khứ Bệnh dâng tấu còn đáng kinh ngạc hơn.
"Bộc thần biết bệ hạ nhất định sẽ không đồng ý mối hôn sự giữa bộc thần và Thức Tranh. Bộc thần nguyện ý treo ấn từ quan, cáo lão hồi hương. Bệ hạ cũng sẽ không cần vì bộc thần mà khó xử. Sau khi, bộc thần đi rồi, kính mong bệ hạ đừng giận lây sang gia tộc Vệ thị."
Nghe được lời nói của Hoắc Khứ Bệnh, Lưu Triệt thê lương phá lên cười.
"Tốt, đây chính là ngoại sanh tốt của trẫm! Là Đại tư mã của trẫm! Cáo lão hồi hương? Ngươi mới hai mươi hai tuổi mà đã nhẹ nhàng nghĩ đến việc buông bỏ tất cả? Về quê? Hoắc Khứ Bệnh, người đừng quên, từ nhỏ ngươi đã theo chân trẫm, lớn lên trong cái Vị Ương cung này. Nơi đây chính là quê hương của ngươi. Cả đời, sinh lão bệnh tử của người chỉ có thể ở nơi đây.
Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không giận chó đánh mèo lên Vệ thị, việc nào là quốc sự, việc nào là gia sự, trẫm vẫn còn phân biệt rõ ràng. Người đừng có dùng tâm tính của tiểu gia tử để phỏng đoán tâm tư của đế vương. Ấn tướng quân trẫm nhận, Đại Hán ta không cần một kẻ chỉ vì một cô nương mà không màng đến việc làm tướng quân như ngươi." Ban đầu Lưu Triệt càng nói càng kích động, nhưng càng về sau thì lại vô cùng bình tĩnh.
Lưu Triệt lấy lại ấn tướng quân, sau đó quăng nó đi thật xa.
Cái ấn xuyên qua cửa sổ, nặng nề rơi xuống bên ngoài điện.
Một âm thanh trầm đυ.c vang nên, sau đó tất cả chìm vào im lặng.
Hoắc Khứ Bệnh, người thật sự khiến trẫm quá thất vọng." Nói xong, Lưu Triệt phẩy tay áo bỏ đi.
Tiểu hài tử từng nói muốn xứng danh danh thùy thiên cổ, Phiêu Kị tướng quân vì nước vung kiếm, chiến thần Đại Hán tiêu diệt Hung Nô mở mang bờ cõi, cuối cùng lại vì một cô nương phong kiếm khom lưng.
Chuyện Hoắc Khứ Bệnh thượng tấu và từ quan, khiến cho toàn bộ thành Trường An sôi sùng sục.
Cả triều đình văn võ bá quan cho đến dân thường cũng không biết rốt cuộc trong hồ lô của Hoắc Khứ Bệnh chứa thứ gì. Phỏng đoán được nghĩ đến nhiều nhất là do Hoắc Khứ Bệnh ra sức bảo vệ thái tử, động chạm đến quyền lợi của Lý phu nhân, cho nên Lý phu nhân mới giật dây Lưu Triệt, khiến cho Hoắc Khứ Bệnh bị bãi quan.
Chỉ có Vệ Thanh và Vệ Tử Phu biết đây là biện pháp tốt nhất Hoắc Khứ Bệnh có thể nghĩ ra để vẹn cả đôi đường.
Thượng tấu, Hoắc Khứ Bệnh muốn tỏ rõ ý định đứng về phía gia tộc Vệ thị.
Từ quan, thứ nhất, chàng muốn được tự do về hôn sự của bản thân; thứ hai, khiến cho Lưu Triệt không vì chàng mà khư khư cố chấp giận chó đánh mèo lên Vệ gia.
Lúc Lưu Triệt nổi nóng, hắn kiên quyết xoay người rời khỏi, để tránh sự xung đột quá lớn giữa vua tôi. Từ trước đến nay, Lưu Triệt vô cùng sủng ái Hoắc Khứ Bệnh, không có khả năng hắn cứ thế mà cho Hoắc Khứ Bệnh rời đi. Đợi Lưu Triệt bớt giận, đương nhiên sẽ triệu hồi Hoắc Khứ Bệnh về Trường An.
Nước cờ này của Hoắc Khứ Bệnh quá nguy hiểm, và cũng có thể nói là ngu ngốc, thế nhưng nghĩ đến mối quan hệ giữa Lưu Triệt và Hoắc Khứ Bệnh, đây được coi là nước cờ tốt nhất.
Nhưng kỳ thực, Hoắc Khứ Bệnh không nghĩ được nhiều như vậy, chàng bất quá chỉ trong vô tình làm ra lựa chọn tốt nhất mà thôi.
Lúc Hoắc Khứ Bệnh rời khỏi Trường An, bởi vì Vệ Thanh đang bận chuyện điều phối việc quân, chưa kịp đến tiễn. Bình Dương công chúa cũng chỉ dặn dò mấy câu như đi chơi thỏa thích một chuyến rồi quay về liền rời đi.
Hoắc Khứ Bệnh có chút buồn bực, xem ra mọi người đều không coi trọng chuyện chàng từ quan.
"Lẽ nào việc ta từ quan chỉ là một trò đùa trong mắt người khác?" Hoắc Khứ Bệnh hỏi Thức Tranh.
"Có lẽ vậy. Không phải trưởng công chúa đã nói sao, chơi thỏa thích một chuyến rồi quay về." Thức Tranh cười trả lời.
"Còn nữa, chúng ta sẽ được an cư ở Trường An, không phải theo ca ca nay đây mai đó, lưu lạc giang hồ." Hoắc Quang chê cười nhìn Hoắc Khứ Bệnh, không vui nói.
"Đệ nghĩ ta muốn đưa đệ theo sao. Cữu cữu cũng đã nói rồi, để đệ ở lại phủ Đại tướng quân, là đệ dùng cái chết một trái hai phải đòi theo ca ca ta lưu lạc giang hồ!" Hoắc Khứ Bệnh gõ đầu Hoắc Quang, vẻ mặt ghét bỏ.
Hoắc Quang hất bỏ tay của Hoắc Khứ Bệnh, hét lên: "Không phải là đệ không muốn ở lại, chỉ tại đệ sợ huynh bắt nạt Thức Tranh tẩu tẩu." Hoắc Quang nói xong, dùng vẻ mặt nịnh hót, cười với Thức Tranh.
Hoắc Khứ Bệnh trừng mắt nhìn Hoắc Quang, sau đó xoay người nịnh bợ Thức Tranh: "Nàng có cảm thấy bốn chữ lưu lạc giang hồ đặc biệt xuất sắc, vô cùng hợp với khí chất của bản tướng quân không?!"
"Chàng nên xem lại trên người mang theo bao nhiêu bạc, rồi nghĩ đến việc trạm kế tiếp chúng ta ở lại nơi nào thì thực tế hơn." Thức Tranh bất mãn nhìn Hoắc Khứ Bệnh, kéo Hoắc Quang, ghét bỏ đi ra ngoài.
Trên đường đi, ba người ung dung rảnh rỗi, cãi nhau ầm ĩ, đi hơn nửa ngày, mới đi được quãng đường cách thành Trường An khoảng ba mươi dặm.
Hoắc Khứ Bệnh không khỏi cảm thán, nếu lấy tốc độ này truy đuổi địch, hao tốn cả đời Hoắc Khứ Bệnh chàng cũng không truy đuổi được một mống.
"Chàng đã không còn là tướng quân, so sánh với việc truy địch để làm gì? Chàng nên nghĩ đến việc tối nay chúng ta sẽ qua đêm ở đâu thì hơn?" Thức Tranh thở dài, tiếp tục chế nhạo Hoắc Khứ Bệnh.
"Chúng ta đến chỗ nào thì ngủ lại chỗ đấy. Đây mới được gọi là lưu lạc giang hồ!" Hoắc Khứ Bệnh ung dung nói.
"Cái này không được gọi là lưu lạc giang hồ, mà là khất cái tìm chỗ ở thì đúng hơn. Hóa ra Hoắc Khứ Bệnh lại là người không biết tính toán như vậy sao?" Thức Tranh nhìn Hoắc Khứ Bệnh, khẽ cười nói.
Nụ vười vẫn thanh lãnh, tươi đẹp như vậy.
Nhưng Hoắc Khứ Bệnh, cũng sẽ không như trước đây, cảm thấy nó giễu cợt nhân tâm, mà ngược lại cảm thấy có vài phần kiêu ngạo khả ái hơn.
"Đúng là nữ nhân! Lúc bản tướng quân đắc thế, thì nàng dùng mọi cách nịnh bợ, còn bây giờ khi ta nghèo túng, thì nàng lại nói những lời xoi mói hung dữ, làm nam nhân thật sự quá khổ sở!" Hoắc Khứ Bệnh thở dài, sau đó chuyển hướng sang Hoắc Quang, ý vị thâm trường nói, "Hoắc Tử Mạnh, về sau khi đệ tìm thê tử, nhớ cảnh giác cao độ. Đừng như Hoắc ca ca của đệ, bây giờ hối hận cũng không kịp."
"Nếu Hoắc ca ca thật sự hối hận, vậy huynh hãy nhường Thức Tranh tẩu tẩu lại cho đệ. Khổ sở của huynh hãy để cho đệ gánh vác." Căn bản Hoắc Quang không để ý tới lời khóc lóc kể lể của Hoắc Khứ Bệnh, làm ra tư thế muốn cướp tẩu tẩu, chiếm làm của riêng.
"Cái tên tiểu tử này, sao lại khiến cho người ta không thể yêu thích được thế này!" Hoắc Khứ Bệnh lại nhân cơ hội gõ đầu Hoắc Quang.
Hoắc Quang bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, giục ngựa vượt lên phía trước.
Hết quyển 3.