"Hoắc Khứ Bệnh, nếu như ta chết, ngươi có dám đi cùng ta hay không?", Thức Tranh dắt ngựa, chậm rãi đi tới cạnh Hoắc Khứ Bệnh, hỏi.
"Sẽ không! Hung Nô có thể không có ngươi, nhưng Đại Hán không thể không có ta." Hoắc Khứ Bệnh nhìn chằm chằm Thức Tranh, lạnh lùng nói.
Thức Tranh nở nụ cười, bỗng nhiên nhảy lên ngựa của Hoắc Khứ Bệnh, ngồi xuống trước người chàng.
"Vậy ở trước mặt ta, ngươi lại một lần nữa chém gϊếŧ đồng tộc của ta thế nào?"
Tả Hiền Vương có chút không hiểu nhìn Thức Tranh cùng Hoắc Khứ Bệnh. Ông không rõ rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ông lại có thể biết được qua ánh mắt của Thức Tranh.
Ánh mắt đó chính là yêu mà không thể.
Ông đã quá quen với ánh mắt như vậy.
Ánh mắt đó chính là ánh mắt Mạo Châu nhìn ông sau khi trở thành thái tử phi.
Mà ánh mắt của ông khi nhìn nàng cũng như vậy.
Yêu mà không thể.
"Được, bản tướng quân sẽ thành toàn cho ngươi." Hoắc Khứ Bệnh mặt không đổi sắc, cười gằn, sau đó một tay ôm Thức Tranh, một tay vung đao đánh tới đoàn người của Tả Hiền Vương.
Sau khi Hoắc Khứ Bệnh gϊếŧ chết bốn thủ hạ của Tả Hiền Vương, bỗng nhiên Thức Tranh xoay người ôm chặt Hoắc Khứ Bệnh, rồi sau đó hôn thật sâu lên môi của Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh giật mình, trợn tròn mắt, trong đầu trống rỗng. Nhưng mà đao trong tay chàng vẫn không dừng lại. Tuy tầm mắt chàng bị cản trở, nhưng chàng vẫn tiếp tục chiến đấu với địch nhân.
Đám người Tả Hiền Vương ngẩn người, bọn họ chưa bao giờ chứng kiến kiểu chiến đấu như vậy, cho nên bọn họ không biết có nên tiếp tục công kích Hoắc Khứ Bệnh nữa hay không. Nhưng đây chính là cơ hội ngàn năm có một, cơ hội đánh bại Hoắc Khứ Bệnh. Tả Hiền Vương ra hiệu bảo bọn họ tiếp tục. Bọn họ bèn nắm chặt cơ hội tiếp tục công kích Hoắc Khứ Bệnh. Nhưng bởi vì Thức Tranh đã nhanh chóng đến bên Hoắc Khứ Bệnh, hơn nữa còn luôn duy trì tư thế thân mật với Hoắc Khứ Bệnh, cho nên lúc công kích Hoắc Khứ Bệnh, không tránh được thương tổn Thức Tranh.
"Ngươi bị điên rồi sao?", rốt cuộc cái đầu trống rỗng của Hoắc Khứ Bệnh cũng khôi phục, chàng đẩy Thức Tranh ra. Thức Tranh mất thăng bằng, ngã từ trên ngựa xuống. Lúc này, Hoắc Khứ Bệnh mới nhìn thấy Thức Tranh bị thương ở chân trái, không khỏi nhíu mày một cái.
"Chúng ta đi", Tả Hiền Vương nhìn thoáng qua Thức Tranh đang ngồi trên mặt đất, sau đó không ham chiến nữa, vội vã rời khỏi.
Hoắc Khứ Bệnh cũng không tiếp tục truy cản bọn họ, mà nhảy xuống ngựa, cúi người kiểm tra thương thế của Thức Tranh.
Nhưng chàng lại nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Thức Tranh.
"Làm sao...", Hoắc Khứ Bệnh vẫn chưa nói hết, Thức Tranh đã lập tức xoay người ôm chặt lấy chàng.
"Ngươi lại muốn sử dụng chiêu này sao?", Hoắc Khứ Bệnh cho rằng Thức Tranh lại muốn cưỡng hôn mình, vội vàng đẩy nàng ra. Nhưng lúc đẩy Thức Tranh ra, chàng mới phát hiện sau lưng của nàng cắm một thanh trường đao.
Thì ra lúc thủ hạ của Tả Hiền Vương nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh xuống ngựa, đã ngừng chạy trốn, xoay người dùng sức phi trường đao của mình về phía Hoắc Khứ Bệnh. Hắn là hộ vệ giỏi nhất bên cạnh Tả Hiền Vương, vô cùng am hiểu về cách dùng binh khí kiểu này.
Lúc Tả Hiền Vương quay đầu vừa vặn nhìn thấy hắn phi trường đao, chỉ kịp kêu lên một tiếng: "Đừng!" nhưng trường đao không nghe được tiếng kêu thê lương của ông, bay thẳng về phía Hoắc Khứ Bệnh.
Sau đó, Thức Tranh xoay người ôm lấy Hoắc Khứ Bệnh.
Nhìn Thức Tranh từ từ ngã vào lòng của Hoắc Khứ Bệnh, Tả Hiền Vương biết rằng núi Lang Cư Tư đã được định trước là mộ địa của mình.
"Nếu chàng chết, ta cũng sẽ không đi cùng chàng. Bởi vì ta hoàn toàn không thể nhìn chàng chết trước mặt ta", Thức Tranh cười thảm, khóe mắt rơi xuống một hàng lệ.
Nàng không muốn vì việc này khiến cho cái chết là kết quả của dân tộc Hung Nô, nhưng thân thể lại ngăn cản ý muốn của nàng, khiến cho nàng không thể làm ra bất kỳ động tác ngăn cản nào.
"Hoắc Khứ Bệnh, chúng ta sẽ làm tù binh của Đại Hán", cuối cùng Tả Hiền Vương không chạy trốn nữa, đi đến bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh không nhìn ông, chỉ nhẹ nhàng buông Thức Tranh đang ngất đi xuống. Sau đó, chậm rãi đứng dậy.
"Y Y...", Tả Hiền Vương quan tâm đến thương thế của Thức Tranh, thấp giọng hỏi.
Hoắc Khứ Bệnh tựa như lại không nghe thấy, chỉ lạnh lùng nói: "Đại Hán chúng ta không cần tù binh". Nói xong, nâng đao lên, chém gϊếŧ hết toàn bộ đám người Tả Hiền Vương.
Lúc Tả Hiền Vương nhắm mắt lại, mơ hồ nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh nhẹ nhàng ôm lấy Thức Tranh, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của ông.
Sau đó, không thể cưỡng lại bóng tối đang ập xuống.
Mạo Châu, chỉ mong nữ nhi của nàng cũng không còn yêu mà không thể!
Ở trận chiến này, tại hơn hai nghìn dặm Đại Quận, đội quân của Hoắc Khứ Bệnh chém gϊếŧ tất cả hơn bảy vạn tên địch, Mạc Nam không còn sót lại bất kỳ thế lực nào của Hung Nô.
Khi tin tức này truyền đến thành Trường An, Lưu Triệt vô cùng kinh hỷ, cho tiến hành yến tiệc suốt đêm.
"Thế gian này sẽ không bao giờ có võ tướng nào có thể sánh với Bệnh nhi của ta".
Hoắc Khứ Bệnh cử hành lễ tế thiên ở núi Lang Cư Tư, tế địa ở núi Cô Diễn. Gió sa mạc gào thét, đội quân Hung Nô chạy trốn càng lúc càng xa. Tấm bia đá trên núi Lang Cư Tư không chỉ biểu dương người chiến thắng mà còn trở thành nơi treo biển chiến công lớn nhất của các tướng quân qua nhiều thế hệ.
Từ nay về sau, Hoắc Khứ Bệnh cùng truyền kỳ "Lang Cư Tư" của chàng trở thành mộng tưởng phấn đấu cả đời mà mọi binh gia đều truy cầu.
Mà một năm này, Hoắc Khứ Bệnh chỉ mới hai mươi mốt tuổi.
Hoắc Khứ Bệnh ở Lang Cư Tư chỉnh đốn lại quận đội, sau đó tiếp tục dẫn quân truy kích quân Hung Nô tới tận hồ Bối Gia Nhĩ (nay là hồ Baikal của Nga), rồi mới thu binh.
Lúc Hoắc Khứ Bệnh lập nên lịch sử huy hoàng nhất của binh gia, thì phía Vệ Thanh lại xảy ra chuyện.
Vệ Thanh nghe theo nhắc nhở của Lưu Triệt, không đồng ý với thỉnh cầu đối đầu với thiền vu Hung Nô của Lý Quảng, phái ông tấn công ở lộ phía Đông. Lý Quảng đối việc này vô cùng bất mãn, không thèm chào hỏi Vệ Thanh, đã trực tiếp lĩnh binh cùng Triệu Thực xuất phát.
Vệ Thanh đã đánh gần tan chủ lực của Hung Nô, nhưng vẫn không thấy đội quân của Lý Quảng. Vệ Thanh mơ hồ có chút bất an, sau đó liền phái một đội nhân mã đi tìm Lý Quảng. Sau đó hắn mới biết bọn họ lạc đường.
Vệ Thanh bị lý do này làm cho ngẩn người.
Xét thấy Lý Quảng thường lạc đường trong sa mạc, nên lần này Vệ Thanh đã sắp xếp cho ông ta tận ba người dẫn đường.
Vì vậy, Vệ Thanh phái trưởng sứ tặng lương khô và rượu cho Lý Quảng, thuận tiện hỏi thăm tình hình, để còn báo cáo quân tình với Lưu Triệt. Nhưng Lý Quảng một chữ cũng không nói. Vệ Thanh không biết Lý Quảng làm sao, đành cho triệu người dưới trướng của Lý Quảng đến báo cáo tình hình.
"Do ta lạc đường, không liên quan đến các giáo úy. Ta sẽ tự mình đến chỗ đại tướng quân nhận tội", Lý Quảng chỉ nói với nhóm người trưởng sứ như vậy, rồi đuổi họ đi.
Đêm hôm đó, Lý Quảng nhìn về phía trường tinh đang dần biến mất trong màn đêm, ngửa mặt lên trời cười lớn.
Quả nhiên là ý trời sao?
Lý Quảng từng cùng Tinh Tượng gia Vương Sóc lén lút nói chuyện phiếm: "Từ khi Hán triều tấn công Hung Nô đến nay, ta chưa bao giờ không tham chiến, chỉ cần không phải là binh sĩ dưới chức giáo úy, tài năng không sánh được với người bậc trung, thì khi đánh nhau với Hung Nô có công trạng, mấy chục người đều được phong Hầu. Ta không hề thua kém người khác, nhưng không có một chút công lao nào có thể đạt được đất phong, đây là tại sao, chẳng lẽ ta chưa đủ phẩm chất để được phong hầu? Hay là số mạng vốn đã như vậy?"
Vương Sóc nói: "Tướng quân thử cố nhớ lại một chút xem trong quá khứ ngài đã từng làm việc gì khiến cho bản thân hối hận không?"
Lý Quảng nói: "Lúc ta nhậm chức Thái thú Lũng Tây, hơn tám trăm người Khương làm phản, ta lừa bọn họ đầu hàng, rồi dùng thủ đoạn gϊếŧ sạch bọn họ. Cho tới tận hôm nay chuyện khiến cho ta hối hận chỉ duy nhất có một chuyện này".
Vương Sóc nói: "Có thể khiến ngài gặp tai họa, không có chuyện nào lớn hơn việc gϊếŧ chết những người đã đầu hàng, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho tướng quân không thể phong hầu".
Xem ra đời này, Lý Quảng ông không còn cơ hội để phong hầu nữa.
Uổng công cầu xin đi đến chiến trường, đã không được làm tiên phong lại còn lạc đường.
Một tên Hung Nô cũng không gặp được, cuối cùng còn phải dựa vào Vệ Thanh tới dẫn đường.
Lý Quảng ông cả đời trên lưng ngựa, cuối cùng đoạn đường cuối lại chật vật như vậy.
Bình minh, Lý Quảng y phục chỉnh tề, long trọng đi đến trong trướng của Vệ Thanh.
Còn không đợi Vệ Thanh hỏi, Lý Quảng đã nói thẳng: "Từ trước đến nay ta đã tham gia hơn bảy mươi cuộc chiến với Hung Nô, may mắn được theo đại tướng quân giao chiến với thiền vu Hung Nô, nhưng đại tướng quân lại điều đội quân của ta vượt qua những con đường xa quanh co trắc trở, hết lần này đến lần khác lạc đường, chẳng lẽ đây đúng là do ý trời? Huống hồ ta đã hơn sáu mươi tuổi, không thể tiếp tục chịu đựng sự ô nhục dưới con chữ của sử quan", nói xong, Lý Quảng rút đao tự vẫn.
Vệ Thanh nhìn dòng máu của người anh hùng chảy trên mặt đất, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Tin tức này truyền ra, các tướng sĩ trong đội quân của Lý Quảng đều vì ông mà than khóc. Bách tính nghe được tin tức này, bất luận có quen biết Lý Quảng hay không, dù là già hay trẻ đều vì ông mà rơi lệ.
Trên đời này đã không còn tồn tại Phi tướng quân nữa.
Tường vi kỷ độ lạc, thất mã mịch phong hầu!
(Tường vi mấy độ hoa nở?
Vó ngựa mải mê chí phong hầu!)
Lúc Lý Cảm nghe được tin tức phụ thân mình tự vẫn, vừa mới vì trải qua trận chiến với Tả Hiền vương, chiến đấu vô cùng dũng mãnh, công tích trác việt, được Lưu Triệt phong làm Quan Nội hầu.
Lý Quảng cố chấp nửa đời nhưng chưa bao giờ oán thán nửa câu về địa vị, cuối cùng cùng đến lượt Lý gia bọn họ.
Nhưng cuối cùng ông ấy lại không thể chứng kiến.
Nhưng đối với việc Lý Quảng tự sát, Hoắc Khứ Bệnh lại không nghe được.
Từ sau khi trở về từ Hãn Hải (sa mạc Gobi), chàng không trực tiếp trở về thành Trường An mà chỉ lệnh cho đại quân trở lại còn bản thân tiện đường ghé qua thành Bình Dương.
Người đi cùng chàng cũng chỉ có một người.
Sau khi Thức Tranh liều chết cứu Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh đã lưu nàng lại trong quân.
May mắn là lúc Hoắc Khứ Bệnh xuất chinh, Lưu Triệt đã sắp xếp cho chàng những y giả và dược liệu tốt nhất Đại Hán, Thức Tranh mới miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng.
Sau khi, sức khỏe của Thức Tranh chuyển biến tốt đẹp, cũng không nói là muốn rời đi. Mà Hoắc Khứ Bệnh cũng không hỏi đến quyết định của nàng.
Lúc đưa nàng đến thành Bình Dương, hai người ở lại một gian khách điếm trong thành.
Sau khi, Hoắc Khứ Bệnh giao phó cho tiểu nhị vài câu, vẻ mặt của chàng chăm chú như đợi một ai đó.
"Thức Tranh, hôm nay y phục của ta thế nào? Có thỏa đáng không?", Hoắc Khứ Bệnh có chút khẩn trương hỏi Thức Tranh.
"Chàng đang đợi ai sao?", Thức Tranh có chút nghi ngờ hỏi.
"Phụ thân của ta"
"Phụ thân của chàng?!", Thức Tranh sửng sốt, có chút không biết phải lam sao. Nàng vẫn cho rằng phụ mẫu của Hoắc Khứ Bệnh đều mất rồi, không ngờ cha của chàng lại ở thành Bình Dương.
"Phụ thân của ta là Hoắc Trọng Nho, là một thế gia vọng tộc trong thành Bình Dương. Bởi vì trước nay ta chưa từng gặp ông ấy, nên muốn gặp ông ấy một chút", Hoắc Khứ Bệnh thản nhiên nói.
Chàng vốn tưởng phụ thân mình đã sớm qua đời, cho đến tận năm ngoái chàng mới biết kỳ thực ông ấy sống rất tốt ở thành Bình Dương.
Đã từng sống rất tốt.
"Ta là tư sinh tử. Năm đó, Hoắc Trọng Nho cùng nương của ta tư thong, sau đó sinh ra ta. Khi đó, mẫu thân của ta còn là nô ɭệ trong phủ của Bình Dương công chúa. Hoắc Trọng Nho chưa từng nhận ta. Vì vậy, ta luôn là tư sinh tử bị mọi người phỉ nhổ. Nàng đã từng gặp được mẫu thân của ta. Chính là vị phu nhân muốn nhường chỗ cho chúng ta lúc ta dẫn nàng tới Nhất Thế Trường An."
Hoắc Khứ Bệnh nhàn nhạt nói về thân thế của chính mình, giọng nói bình thản phảng phất như là kể một câu chuyện của một người khác.
"Chàng có hận ông ấy không?", Thức Tranh có chút xúc động hỏi.
Nàng chưa bao giờ biết rằng vị Hoắc thiếu gia phong quang vô hạn này lại là một tư sinh tử.
"Nàng có hận phụ thân mình hàng Hán sao?", Hoắc Khứ Bệnh không trả lời Thức Tranh, mà hỏi lại Thức Tranh.
"Đúng là ta hoàn toàn không đồng ý với việc làm của ông ấy, nhưng không hề hận", Thức Tranh nói
"Dù sao cũng là thân phụ của mình, sao có thể nhắc tới chữ hận", Hoắc Khứ Bệnh cười nhàn nhạt, chậm rãi nói.
Chàng chưa từng hận phụ thân của mình. Cho dù biết ông ấy chưa từng thừa nhận chàng, nhừng chàng thực sự chưa từng hận ông ấy.
Có thể làm cho bản thân chàng xuất hiện trên cõi đời này, đã là hạnh phúc lớn nhất ông ấy ban cho chàng.
Lúc Hoắc Trọng Nho tới khách điếm, đã nơm nớp lo sợ.
Hoắc Phiêu Kị, nếu như không có nhầm lẫn, thì y chính là hài tử năm đó ông không dám thừa nhận.
Bây giờ, y đã là tướng quân thiếu niên danh dương tứ hải.
Nhất định, y tới để chất vấn ông vì sao chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của người phụ thân.
Hoắc Trọng Nho là một mỹ nam tử xuất chúng, dù cho ở cái tuổi này rồi, vẫn làm cho chúng sinh mê đảo.
Mà bây giờ, dung nhan của người đàn ông trung niên sức quyến rũ vô hạn này, phảng phất trong nháy mắt già thêm chục tuổi, sắc mặt tái nhợt bước vào khách điếm.
Lúc nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, ông xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Nhưng ông thật không ngờ, Hoắc Khứ Bệnh lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt ông.
"Trước nay, Khứ Bệnh không biết bản thân là con của đại nhân, hiện tại mới đến quỳ lạy, cầu xin đại nhân tha thứ".
Nam nhi chỉ có thể quỳ trước quân phụ thiên địa, hiện tại Hoắc Khứ Bệnh rốt cuộc cũng có cơ hội quỳ xuống trước mặt phụ thân của mình.
Hoắc Trọng Nho chứng kiến Hoắc Khứ Bệnh như vậy, trợn tròn mắt. Ông hổ thẹn không dám nhận, vội vã phủ phục dập đầu: "Nhận được lạy này của tướng đã là phúc khí vô cùng lớn của cựu thần rồi".
Nhi tử này có thể nhận ông, nhưng ông không có tư cách nhận nhi tử này.
"Khứ Bệnh muốn lưu lại trong thành Bình Dương một thời gian, không biết đại nhân có thể thu lưu Khứ Bệnh hay không?", Hoắc Khứ Bệnh tha thiết hỏi lại phụ thân của mình.
Mặc dù, Hoắc Trọng Nho có chút khó xử, nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng.
Lúc Hoắc Khứ Bệnh đứa Thức Tranh đến tư gia của Hoắc Trọng Nho, mới phát hiện đây cũng không phải thế gia gì cả.
Hoắc Trọng Nho chỉ là huyện lại một huyện nhỏ, lúc quen biết Vệ Thiếu Nhi ông đã ở vị trí này mà hiện tại vẫn vậy.
Trong nhà mặc dù không thể nói là bần hàn, nhưng cũng không thể nói là sung túc.
Biết được Phiêu Kị tướng quân đến quận Hà Đông, Thái Thú Hà Đông lập tức chạy đến ân cần hỏi han.
Thái Thú Hà Đông là quan trên của Hoắc Trọng Nho, nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh lưu lại trong nhà của Hoắc Trọng Nho, liền phái người đưa một số đồ dùng đến nhà của Hoắc Trọng Nho.
Hoắc Khứ Bệnh cũng không nói gì cả, bảo Hoắc Trọng Nho vui vẻ nhận lấy.