Nhóm dịch: Thiên Tuyết Việc anh ngắt lời như thế này khiến Dung Nhan vô cùng nổi giận, cô không khách khí chút nào mà hét vào mặt anh một câu.
"Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi nổi giận với con?"
Mục Viễn Hàng nhíu mày hỏi lại cô.
"Nếu không phải tức giận với con, thì cô bày mặt lạnh nghiêm túc như vậy làm cái gì?"
Còn cả cái giọng điệu nói chuyện âm dương quái khí của cô nữa, rõ ràng chính là đang ép con gái lập tức đi theo cô mà.
Dung Nhan cười lạnh một tiếng.
"Tôi còn tưởng rằng Mục đại tổng tài lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, hẳn là phải biết cách nhìn mặt mà nói chuyện chứ, nhưng không ngờ anh lại không biết."
Sắc mặt Mục Viễn Hàng lập tức sầm xuống, cô đang quay ngược lại mắng anh sao.
Anh lên án việc cô bày mặt lạnh nổi giận với con gái mình, nhưng cô lại nói rằng anh không biết cách nhìn mặt mà nói chuyện, ngụ ý rằng thực tế cô không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào đối với con gái mình, tất cả những cảm xúc tồi tệ của cô đều là do anh gây ra.
Người phụ nữ này...
Nhanh mồm nhanh miệng đến đáng ghét!
Mục Viễn Hàng cảm thấy kể từ cái đêm cô tuyên bố ly hôn đó, cô như hoàn toàn biến thành người khác. Cô của trước kia, anh hoàn toàn có thể coi là một người vợ tốt, nhưng mà cô của bây giờ, anh chỉ muốn gọi cô là người đàn bà đanh đá thôi!
Anh lập tức ôm chặt con gái, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Mẹ nhớ Noãn Noãn, để tối nay tôi đưa con bé về ăn cơm tối với bà."
Cũng không phải là Mục Viễn Hàng muốn lôi mẹ Mục ra vào lúc này, mà là mẹ Mục thực sự đã dặn anh đến đón cháu gái về cùng ăn tối.
Ngày thường mẹ Mục có mối quan hệ quan hệ mẹ chồng nàng dâu với Dung Nhan rất tốt, đối với cháu gái cũng là yêu thương vô cùng, cho nên mấy ngày liền không gặp bà cũng thấy rất nhớ.
Thực ra mối quan hệ giữa Dung Nhan và người nhà họ Mục khá tốt, chỉ ngoại trừ Mục Viễn Hàng.
Thực ra không phải cô và Mục Viễn Hàng có quan hệ không tốt, hai người ở chung rất bình lặng, bình lặng đến mức khiến người ta không cảm nhận được bất kỳ niềm vui nào trong cuộc sống chứ đừng nói đến niềm vui trong tình yêu.
Có người nói hôn nhân không phải chính là như vậy sao, nước chảy mây trôi.
Nhưng cuộc hôn nhân của bọn họ không phải nước chảy mây trôi mà giống như một vũng nước đọng hơn.
Dung Nhan nghe Mục Viễn Hàng nói mẹ chồng muốn gặp con gái thì cũng không nói gì thêm, cô biết mẹ chồng thật tâm thương cô cháu gái này, quan hệ giữa con gái và bà nội cũng rất tốt, khi mà đứa bé vừa ra đời, cô tay chân luống cuống, cũng đều là mẹ chồng Điền Ninh ở bên hỗ trợ.
Hơn nữa, lúc này mẹ chồng Điền Ninh cũng đang tiến hành thủ tục ly hôn, tuy ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng chắc chắn sẽ không dễ chịu gì, nếu con gái đến đó, có lẽ sẽ giúp bà nội vui lên.
Cho nên cô cũng chỉ biết kìm nén những cảm xúc tồi tệ trong lòng xuống, nhìn con gái và dặn dò.
"Đi đến chỗ bà nội nhất định phải nghe lời."
Lúc này con gái đang được Mục Viễn Hàng ôm vào trong ngực, cô cũng không thể đến quá gần, vì vậy chỉ dặn dò một câu đơn giản.
Cô bé đã hoàn toàn không tức giận bởi vì có câu nói "Mẹ nói thì không tính" của Mục Viễn Hàng như một lá bùa hộ mệnh, ngược lại còn hỏi một câu khiến cô tức giận.
"Mẹ không đi với con sao?"
Dung Nhan: "..."
Cuối cùng, cô cũng chỉ có thể đè lửa giận lại.
"Tối nay mẹ còn có chuyện với dì Tương Tương nên sẽ không đi được, nhớ thay mẹ chào bà nội một câu."
Nói xong cô quay người rời đi mà không buồn chào Mục Viễn Hàng, cũng không quay đầu lại, đi một mạch đến siêu thị trong khu chung cư để mua đồ ăn.
Nếu không phải trong lòng vẫn đang ôm con gái, hoặc nếu không phải mẹ vẫn đang đợi ở nhà thì Mục Viễn Hàng nhất định sẽ đuổi theo và dạy dỗ cô một trận.
Nhưng mà anh cũng không vội, nếu vẫn không tìm được luật sư để làm thủ tục ly hôn, cô cũng sẽ không thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này, tương lai anh vẫn còn cơ hội để dạy dỗ cô.