🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Lăng Ngón chân cái tội nghiệp Đêm đầu tiên dọn vào, Lương Tân Hòa mệt mỏi ngủ say sưa, trôi qua suôn sẻ và không có chuyện gì xảy ra.
Đêm thứ hai thì cô ngủ không ngon lắm, mơ màng đứng dậy đi uống nước.
Kiểu dáng phòng của căn nhà này không giống nơi cô từng ở. Ở căn nhà trước kia, cô đặt tủ lạnh trong phòng bếp, cửa phòng bếp nằm ở huyền quan.
Mà căn nhà này là dạng bếp mở, phòng khách và phòng bếp là một, cô lần mò đi theo quán tính, không để ý nên vô tình vấp phải
bàn đảo bếp, lui ra sau thì lại đυ.ng phải ghế, Cô mang dép trong nhà, ngón chân cái bên trái lại lập tức va vào chân ghế bằng kim loại.
*
Như hình "Ui da!" Lương Tân Hòa hét thảm, cơn buồn ngủ lập tức bay mất.
Cô ngồi xổm xuống ôm ngón chân cái, đau đến mức chảy nước mắt.
Cô đau đến hơn nửa đêm ngủ không ngon, sáng hôm sau lại thấy móng chân cái hơi bầm tím, hình như còn hơi sưng.
Sáng nay cô phải đi gặp khách hàng, chỉ có thể rửa qua một chút. Không thể mang giày cao gót được rồi, đành phải mang giày thể thao màu trắng. Lái xe đi đón trợ lý thiết kế của cô là Cici trước, sau đó hai người cùng đi xem nhà mới của bên đối tác.
Cici khoảng hai tư hai lăm tuổi, mang một bộ suit ngắn mà giới trẻ rất chuộng ---- Quần đùi cạp cao, vô cùng thời trang và xinh đẹp.
Cô ấy phát hiện Lương Tân Hòa vẫn luôn nén đau, bèn khuyên: "Chị Tân Hòa này, em lấy số ở bệnh viện Số Một, chị bận xong thì đi bệnh viện đi."
"Ừ." Lương Tân Hòa mở khóa điện thoại đưa cho cô ấy, Cici chuẩn đăng ký cho cô ở bệnh viện Số Một, chỉ là hơi khó khăn.
"Có lẽ không lấy được số vào buổi trưa rồi chị."
"Lấy lúc 2 rưỡi đi, à thôi, 3 rưỡi đi em."
"Dạ." Cici nhanh nhẹn làm xong, cảm thán một tiếng, "Hy vọng buổi sáng có thể thể làm xong, nếu không được thì chị đi trước đi."
Lương Tân Hòa cười một tiếng: "Có muốn thì cũng phải được khách hàng đồng ý đã chứ."
Khách hàng lần này là một cặp vợ chồng mới cưới, vốn là khách hàng của Hàn Khai Lượng nhưng do cô ấy nghỉ sinh nên bèn chuyển qua cho cô.
Nhà tân hôn của hai vợ chồng do cha mẹ hai bên hùn tiền vào mua cho bọn họ, đây chính là chỗ khó. Bên nhà trai bỏ một khoản tiền lớn ra mua nhà, cha mẹ nhà gái thì phụ trách trang trí. Trong quá trình trang trí thì cha mẹ hai bên đã cãi nhau.
Bọn họ liên tục thay đổi phong cách mình muốn, Hàn Khai Lượng chỉ có thể dời lại, dù đã nói chuyện rất nhiều lần nhưng vẫn không quyết định xong.
Cha mẹ hai bên ồn ào mấy đợt, cuối cùng nhất trí đồng ý để bọn trẻ tự mình làm chủ. Nhưng đây cũng là chuyện khiến thanh niên đau đầu, phong cách nào cũng muốn nên thế là cũng lưỡng lự trì hoãn.
Mãi cho đến trước ngày Hàn Khai Lượng dự sinh, con cũng đã đẻ rồi nhưng kế hoạch vẫn chưa xong. Bọn họ bèn thanh toán tiền đặt cọc, đàm phán chuyển thành của khách hàng Lương Tân Hòa.
Lương Tân Hòa đón Trần Nhiên, trợ lý thiết kế của Hàn Khai Lượng ở lối ra tàu điện ngầm, lại tăng tốc đến điểm hẹn.
Cici: "Hầy, hy vọng hôm nay có thể thuận lợi."
Trần Nhiên: "Vốn đã đo đạc căn nhà, có số liệu hết rồi, nhưng bọn họ nói là sau khi thay đổi nhà thiết kế thì vẫn muốn chị Tân Hòa đến xem."
Cici: "Hôm nay nói là muốn nói chuyện với chị Tân Hòa, nói yêu cầu cụ thể của bọn họ rồi lại để chị Tân Hòa thiết kế. Hy vọng là lần này bọn họ có thể thống nhất yêu cầu với nhau."
Trần Nhiên: "Đã nói là để bên nữ quyết định nhưng đến lúc mấu chốt thì bên nam lại nói không được, bên nữ lúc thì nghe nhưng lúc lại không nghe anh ta. Thế thì cũng thôi đi, vậy thì hẹn bên nam cùng đến để trao đổi, nhưng anh ta luôn nói mình bận và không thể hẹn được!"
Cici: "Phiền quá."
Trần Nhiên: "Phiền quá phiền."
Lương Tân Hòa cười nói: "Mấy lời này nói trên xe thì được nhưng đừng lộ ra trước mặt khách hàng."
"Dạ rồi."
"Biết mà chị."
Đợi đến 9 rưỡi, vợ chồng chủ nhà đã đến, mãi đến tận 2 giờ chiều mới xong.
Lương Tân Hòa kẹp những bản vẽ cô đã vẽ trực tiếp tại đó vào tập tài liệu, cô mệt đến mức không nói nên lời. Sau khi lên xe thì gần như uống hết một chai nước lớn, ngón chân càng đau nhức hơn.
Cici và Trần Nhiên tự lái xe về công ty, cô lấy một cái bánh sandwich trong xe, xem như là giải quyết bữa trưa.
Ăn xong, thở ra một hơi dài, Hàn Khai Lượng gọi điện đến.
"Tiểu Trần nói với chị là đã quyết định xong phương án rồi? Vất vả cho em quá." Bên kia điện thoại còn có cả tiếng bi bô của trẻ con.
"Chỉ là quyết định tạm thời thôi......" Lương Tân Hòa nhìn đồng hồ, "Bây giờ là 2 giờ rồi mà nó không ngủ hả chị?"
"Mới vừa dậy, chị đang cho nó bú sữa......" Hàn Khai Lượng thở dài, "Đừng nhắc đến quỷ nhỏ này nữa, nói chuyện công việc với chị đi, chị sắp chết ngạt rồi đây."
Lương Tân Hòa cười cười, cô mở bản vẽ ra: "...... Có ba phòng, một phòng ngủ chính, một phòng làm việc, phòng còn lại thì cô vợ nói muốn làm phòng để quần áo."
"Không phải anh chồng nói là muốn làm phòng cho em bé sao?"
"Hôm nay cô ấy nói với em làm bọn họ có dự định khác."
"Thật giả?"
"Anh chồng nói với em là bọn họ vẫn chưa quyết định, cho nên trước tiên đừng làm phòng để đồ, nhưng cô vợ lại nhất quyết đòi phải có phòng để đồ, nói là phòng làm việc là không cần thiết. Anh chồng thì lại kiên quyết nói phải có phòng làm việc, thế là cô vợ nói phòng làm việc cũng bị anh ta dùng để chơi game."
"Hừ, chị biết ngay. Trước đó chị bàn bạc với cha mẹ hai bên cũng phiền lắm, sau đó sao hả em?"
"Em đề nghị là giữ lại phòng để đồ, còn phòng làm việc thì sau này có thể đổi thành phòng cho trẻ em. Dù sao bọn họ cũng chẳng đọc sách giấy là mấy, phòng khách có tủ trưng bày nên không cần làm giá sách. Lại cảm thấy thảm chiếu
tatami không hợp nên trực tiếp để trống phòng làm việc.
*
Loại chiếu truyền thống của Nhật được làm bằng cói, rất thông thoáng. "...... Ồ, thế bên chồng đồng ý à?"
"Đồng ý. Em thấy anh ta khá dễ nói chuyện. Em nói là nếu trong hai ba năm gần tới hai người không tính có con thì trước tiên cứ để hai người ở thoải mái là được, chờ đến khi có con thì có khi đã đổi nhà mới rồi."
"Ha ha, em đúng là khéo ăn nói! Hàn Khai Lượng cười.
"Em để bọn họ mua đồ trước, sau đó lại đưa em số đo cụ thể, sau đó sẽ chỉnh sửa sau.....Ui." Đang nói chuyện lại cảm thấy đau nhức từ ngón chân.
"Sao thế? Chị nghe Trần Nhiên nói chân em bị thương à?"
"Dạ, em cứ thấy từ đầu năm đến nay em rất xui...." Lương Tân Hòa nén đau, "Không nói nữa, em phải đi bệnh viện nhìn qua đã."
"Ừ, bác sĩ khám xong thì nhớ nói lại cho chị."
"Dạ, chị chăm con đi."
Lương Tân Hòa tắt máy, lấy một đôi dép lê ra thay, lại lái xe đến bệnh viện. Trên đường đi thì cô tra Baidu thử, nói là nếu tình trạng này nghiêm trọng thì sẽ phải nhổ móng làm sạch mủ để móng mới mọc ra.
Không tìm thì đã không sao rồi, làm cô sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Lương Tân Hòa ở ngoài bãi đỗ xe của phòng khám thật lâu để xây dựng tâm lý, cô thở dài một tiếng, thôi kệ, xem trước rồi tính sau.
Cô đi cà nhắc đến phòng khám ngoại khoa, trong lòng lo âu.
May là sau khi bác sĩ xem xong thì nói là không bị nghiêm trọng, chỉ bị bầm máu nhẹ, cũng không có hiện tượng mưng mủ.
Bác sĩ kê thuốc xịt chống viêm và giảm đau cho cô, đề nghị là nên chườm nước nóng vừa phải. Ngoài ra thì thời gian tới không nên mang giày cao gót thường xuyên để tránh bị đè ép và cọ sát, phải phun thuốc và quan sát kỹ. Nếu không chuyển biến tốt mà còn sưng tấy và mưng mủ thì phải nhanh chóng đến bệnh viện.
Lương Tân Hòa liên tục gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn.
Quay về xe, cả người đổ mồ hôi lạnh, cô trừng mắt ngón chân, thầm nói trong lòng: "Mày nhất định phải cố lên đó!"
Thấy thời gian còn chưa đến 5 giờ, nên cô bèn lái xe về công ty xử lý một ít việc vặt.
Bữa tối vẫn gọi cơm hộp như cũ, ăn chung với các đồng nghiệp. Sau khi ăn xong, lúc chuẩn bị về nhà thì nhận được tin nhắn WeChat của vị khách hàng nữ: "Cô Lương, tôi gửi cô kích thước của một số đồ gia dụng mà tôi thích. À đúng rồi, sau này cô và tôi cứ liên lạc với nhau đi, chúng mình đều là chị em phụ nữ với nhau thì nói chuyện cũng dễ hơn. Cô có thể xóa WeChat chồng tôi 🙂 ~"
- ----
Ngày xưa mình cũng bị thương ở ngón chân cái, và cũng là chân trái luôn. Nhưng không được như chị Hòa, bay hẳn cái móng 🤣 phải quấn băng đợi nó mọc móng mới. Tác giả ra truyện lâu vì một phần bả không có nhiều chương sẵn, tức là sẽ có một thời gian phải nghỉ để "rặn" chương nên mọi người cứ đợi nhé. Rượu ngon là rượu ủ lâu năm mà.