Chương 6: Thích

[Vì hai nhân vật đã thân thiết hơn, Đàm Triệt cũng có tình cảm với Tiêu Ngọc nên mình sẽ đổi cách xưng hô thành anh-em cho thân mật nha <33]

Tiêu Ngọc nói xong liền đợi, nhưng không có tiếng đáp lại.

Cô nhẹ giọng nói: “Đàm Triệt, nếu anh không muốn nói chuyện phiếm với em nữa, anh cũng hãy cho em biết.”

Lúc đó Đàm Triệt mới nhận ra mình vừa rồi thất thần, thấp giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi.”

Anh quên mất một người mù sợ nhất là không nhận được sự đáp lại. Họ không thể nhìn thấy ngôn ngữ cơ thể của người khác, không thể biết tới 93% thông tin bên ngoài, chỉ có thể đánh giá giọng điệu, phong thái và thậm chí cả hành động của đối phương bằng cách lắng nghe.

“Không sao.”

Tiêu Ngọc ôm cánh tay, mặc dù cô nói như vậy, nhưng ngôn ngữ cơ thể của cô đã thể hiện sự phản kháng.

“Lần sau anh sẽ chú ý hơn.” Đàm Triệt giọng nói chân thành: “Em nói cũng có lý. Tuy nhiên, cũng có một số kết quả so với lý thuyết có vẻ nhàm chán và vô bổ, có thể bây giờ không dùng đến, nhưng một ngày nào đó trong trong tương lai, chúng sẽ hữu ích hơn. Nghiên cứu có ý nghĩa cung cấp dữ liệu và tài liệu tham khảo quan trọng.”

Anh nói năng khách quan và nghiêm khắc, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, anh luôn quan tâm đến cảm xúc của đối phương khi phản bác – Đàm Triệt rất có văn hóa, Tiêu Ngọc đã cảm nhận được điều đó ngay từ câu đầu tiên anh ấy nói với mình.

Cô nghĩ về những lời anh nói, sau một lúc cô liền nói: “Em đồng ý với những gì anh nói.”

“Anh đã từng đến đảo Linh Sơn sao?” Tiêu Ngọc hỏi anh, không biết nghĩ đến cái gì, liền tự hỏi tự trả lời: “Anh thường đi biển nghiên cứu khoa học, cho nên chắc hẳn anh đã từng đến đó.”

“Thường xuyên tới đây.” Đàm Triệt đáp lại cô.

Thường đến và đến là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Tiêu Ngọc không khỏi hỏi: “Trên đảo anh có cơ sở nghiên cứu khoa học không?”

“Anh không.”

“Vậy tại sao anh lại đến đây thường xuyên?”

“Lý do cá nhân.” Đàm Triệt nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc thì thào nói: “Anh thích hòn đảo này”.

Khóe miệng Tiêu Ngọc khẽ nhếch lên, Đàm Triệt lại nhìn thấy núm đồng tiền trên mặt cô.

“Em cũng thích.”

“Cái gì?”

“Ý em là… em cũng thích hòn đảo này.” Tiêu Ngọc biết mình lỡ lời, liền nói thêm: “Hôm nay thật may mắn, gặp được anh.” Nghĩ xong, cô sợ anh hiểu lầm, liền chỉ chỉ khăn quàng cổ.

“Anh cũng thấy vậy” Đàm Triệt nhìn cô, nói: “Thật may mắn.”

Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, nhưng lời nói của anh không tự chủ được. Tâm Tiêu Ngọc khẽ động, khóe miệng nở nụ cười, phảng phất có chút giễu cợt.

Cô là người có cái nhìn trực quan trong các vấn đề nam nữ, việc bị tiếp cận và trêu chọc là điều quá bình thường đối với cô. Suy nghĩ của một người đàn ông về cô, có thể qua vài câu trò chuyện, cô liền nhìn ra tâm tư của họ.

Lúc đầu, tôi tò mò, sau đó tôi được nếm được nó, cuối cùng trở nên tê liệt và dập tắt.

Ngoại hình đẹp là tài sản, cũng là gánh nặng.

Ra đến đảo mới biết họ đều đã đặt nhà nghỉ ở bờ Tây, hai nhà chỉ cách nhau vài trăm mét