Nếu Thời Gian Có Tên

7/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Độ dài: 43 chương – 1 NT Edit: Jins Poster: Pio Giới thiệu ngắn gọn: Nam chính phúc hắc, chung tình. Nhân vật chính: Diệp Thái Vi – Từ Trạm | Nhân vật khác: Từ Ánh Kiều – Tô Gia Dương – Phùng Viện Ngư …
Xem Thêm

Chương 26
Không hiểu là do Diệp Thái Vi không thích ứng được với khí hậu và hoàn cảnh hay do bên cạnh có thêm một người, mà một người vốn ngủ khỏe như cô lại mất ngủ.

Mặc dù cô cũng cố gắng ép mình bình tĩnh lại, nhưng không có chút tác dụng gì, chỉ có thể bỏ qua sự cố gắng vớ vẩn đó, trợn tròn mắt nhìn căn phòng tối thui.

Khí hậu ở Tứ Xuyên khá ẩm ướt, vừa qua đầu mùa xuân, dù ban ngày rất ấm áp nhưng đến đêm vẫn vô cùng lạnh.

Tấm chăn bông không tệ chút nào, nhưng càng không ngủ được lại càng thấy rét.

Bên tai là tiếng hít thở nhè nhẹ của Từ Trạm, hình như anh đang ngủ.

Thế mới nói, đôi khi cô là loài sinh vật không có lý trí, đó đúng là một kết luận hoàn toàn chính xác.

Chần chừ một lúc lâu, thật sự không chịu nổi cái lạnh đêm xuân, đầu óc Diệp Thái Vi rối tinh rối mù, đưa ra một quyết định vô cùng phức tạp…

Cô cẩn thận xoay người lại đối mặt với anh, yên lặng, yên lặng sáp lại gần anh.

Có trời chứng giám, cô thật sự không có bất kỳ suy nghĩ biếи ŧɦái nào hết, chả qua là tình thế cấp bách, tình thế cấp bách thôi!

Trong khoảnh khắc cô lại gần, hơi thở vốn nhè nhẹ của Từ Trạm nhất thời trở nên nặng nè, bàn tay trái của anh thuận thế tóm lấy thắt lưng cô.

Thì ra không chỉ có một mình cô mất ngủ.

Mặc dù trong bóng tối không nhìn rõ gì, nhưng Diệp Thái Vi mở to hai mắt, nghiêm túc nói: “Đừng, đừng xúc động, tại em lạnh quá không chịu được thôi, không có ý nghĩ khác đâu.”

“Không có ý nghĩ gì mà lại lao vào ôm anh?” Giọng nói của Từ Trạm thoáng ý cười, gần như anh nghiến răng nghiến lợi nói, “Coi là anh bị ED* hả?”

*ED: Bệnh liệt dương

Thì ra anh ngại ngày mai còn có một hành trình dài nên mới cố gắng kiềm chế mà không thịt cô.

Vậy mà đồ vô lương tâm này lại chẳng hiểu dụng ý của anh chút nào!

Không thể không nói, đây tuyệt đối là một kiểu hành hạ ngọt ngào mà chết người, vô cùng lợi hại!

Diệp Thái Vi xác định rõ ràng người này xuất hiện phản ứng sinh lý không hề ED chút nào, lập tức lùi lại, bắt đầu giả vờ đáng thương: “Em sai rồi, em sai rồi mà. Em xin anh đấy, mai còn phải đi đường xa…”

Từ tiên sinh vẫn còn đang ôm chặt thắt lưng cô, dứt khoát kéo gọn cô vào trong lòng, làm như không nghe thấy lời hối hận muộn màng của cô.

Trong bóng tối, đôi con ngươi của anh lấp lánh như hai vì sao, rạng ngời nhưng không chói mắt: “Chỉ nhận sai không thôi mà được à?”

“Vô lý, phạm sai lầm chẳng lẽ còn được bồi thường…”

Diệp Thái Vi đúng là lập dị. Dù sao thì hai người cũng đã xác định quan hệ, thuận theo tự nhiên thì sớm muộn gì cũng đến bước đó, cô cũng đã hoàn toàn chuẩn bị xong tâm lý. Nhưng giờ phút này, đột nhiên cô lại nhớ tới hành trình ngày mai.

Nghĩ thôi cũng biết sẽ hao tổn rất nhiều sức lực, cô thật sự không mong ngày mai mình sẽ vác cái tư thế quái dị và vẻ mặt nhăn nhó khổ sở giễu qua những con đường của thôn. Cô dù có mặt dày đến cỡ nào cũng không muốn mất thể diện ở chốn đất khách như thế.

Hơn nữa, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, ngộ nhỡ có người bắt gặp được, sao còn có thể làm người được nữa?

Đúng là “sảy một li đi một dặm”, đây đáng lẽ phải là một đêm tạm thời có thể bình an vô sự. Nhưng từ lúc cô sai lầm mà áp sát Từ Trạm thì sự việc khó lòng cứu vãn được rồi.

Quả nhiên, Từ Trạm bật cười, đôi môi ấm áp ghé vào tai cô: “Khoản tiền lần trước không phải là không thể thương lượng được, trả trước một ít đi.”

Dù sao cũng phải kiếm được tí hời chứ? Không thể tàn nhẫn đến mức làm loạn cho qua được.

“Gì, trả thế nào?” Diệp Thái Vi rụt cổ, luồng khí nóng rực bên tai như một dòng điện lan khắp toàn thân, “Từ sự nghiên cứu tình hình thực tế, tôi chân thành đề nghị, đồng chí…chúng ta phải tỉnh táo một chút, hay là, đi tắm nước lạnh?”

Không biết nước nóng có được cung cấp hai tư trên hai tư không, nhưng nước lạnh thì chắc là lúc nào cũng có chứ nhỉ?

Từ Trạm không nhịn được bèn lên tiếng: “Em có cần tự kiểm điểm lại xem mình ác đến mức nào không? Không thấy anh nhịn khổ lắm à? Thế mà còn dám đề nghị như thế…”

“Đâu có? Thanh niên không nên nghĩ nhiều…” Diệp Thái Vi lầm bầm trong miệng, khóe môi cong lên như trăng lưỡi liềm, “Ý của em là từng người một…”

Cô không cố ý, chỉ là nhất thời sơ suất thôi.

Thật ra trình độ chịu đựng của Diệp Thái Vi chỉ tốt hơn anh một chút mà thôi, thế nhưng tình huống không cho phép, nên…nên lý trí mới bị chó ăn mất tiêu…

Từ Trạm thật sự sợ mình nhất thời không nhịn được mà bóp chết cô, hơi thở và trống ngực cùng rối loạn, “Là em không nên nghĩ nhiều mới đúng chứ nhỉ? Nếu em không tự dưng nhắc đến chuyện đi tắm…”

Không biết đại não của con người có khả năng liên tưởng hay sao?

“Thế…thế phải làm sao bây giờ?” Bị vây trong hơi thở nóng rực của anh, Diệp Thái Vi có chút luống cuống.

Từ Trạm càng ôm cô chặt hơn, chống lại tia lý trí cuối cùng, cúi đầu nói: “Giúp anh.”

Giúp, giúp thế nào?

***

Ánh mặt trời ấm áp rọi xuống khắp cánh đồng, xuyên qua những kẽ lá của cây trà thâm thấp, một chút chói chang dìu dịu làm dậy lên mùi bùn đất lẫn với hương ngan ngát của cỏ cây.

Cao Vận dẫn Từ Trạm và Diệp Thái Vi đi qua con đường nhỏ trong thôn.

Tư thế bình thường, không có điểm khác lạ; vẻ mặt bình thường, không có vẻ khổ sở.

Nhưng mà…

Nhưng mà!

Diệp Thái Vi phẫn uất liếc nhìn khuôn mặt tươi roi rói của Từ Trạm, lại lầm lũi cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình.

Đúng là tên khốn mà!!! Đồ mặt người dạ thú! Đồ biếи ŧɦái!

Không thèm lo cho sự ngây thơ thuần khiết của cô, mới lần đầu đã chơi quả kỹ thuật đấy, bảo cô từ nay về sau phải đối diện với bàn tay phải của mình thế nào đây?

Xấu hổ lắm đấy có biết không?

“Tối qua ngủ có ngon không?” Đang đi ở phía trước, Cao Vận ngoảnh lại, tươi cười hỏi thăm hai người.

Ngủ…

Diệp Thái Vii cuống cuồng giấu tay phải ra sau lưng, khuôn mặt đỏ hồng dần chuyển thành xám xịt, quả có thể so sánh với đít bàn là, “À, cũng tàm tạm.”

Từ Trạm ho khẽ một tiếng, cười như trẻ con bốc trộm được mấy viên kẹo, đầu mày đuôi mắt đều đượm ý cười ngọt ngào, “Ừm, tạm được.”

Mặc dù không được hoàn hảo cho lắm, nhưng méo mó còn có hơn không.

Cao Vận vốn có chút áy náy, thế nên thiện cảm đối với họ càng tăng thêm: “Hai người đều là người tốt. Nghĩ thôi cũng biết chắc chắn hai người không quen rồi. Qua đêm nay nữa thôi là hai người được về nhà rồi, đành phải để hai người chịu thiệt thêm một đêm nữa, mai về nhà ngủ một giấc bù vậy.”

Đúng vậy, còn một đêm nữa.

Diệp Thái Vi im lặng nhìn về phía xa, bắt đầu hoài nghi quyết định của mình ngay từ đầu có thật sự chính xác hay không.

Từ Trạm đưa tay đỡ trán, nhỏ giọng nói: “Ngày mai về nhà…cái phải bù không chỉ là ngủ đâu…”

Anh họ Từ, không phải họ Liễu.

“Hả? Anh nói gì cơ?” Cao Vận đi phía trước nghe thấy anh lẩm bẩm, còn không biết anh nói gì, lập tức dừng lại lịch sự hỏi.

Đi sóng vai Từ Trạm, Diệp Thái Vi nghe vô cùng rõ ràng, vội vàng nói: “Không có gì, không có gì, đi mau đi, nếu như làm xong trong ngày hôm nay thì tốt quá.”

Sợ là ở thêm một đêm, có người thật sự không nhịn được…

Từ Trạm nghiêng đầu liếc cô, cười một cách ranh ma, “Em gấp thế à?”

Diệp Thái Vi tặng cho anh nụ cười còn mờ ám hơn, vượt lên mấy bước đi cùng Cao Vận, “Đúng, rất gấp!”

Chậc chậc, từ trước đến nay cô chẳng phải loại thục nữ rụt rè mà! Huống hồ cái gọi là “dụ dỗ” này, vốn là dụ dỗ lẫn nhau mà!

Người châm ngòi đã bỏ đi, chỉ còn người ở lại phải tự mình điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp.

Cô nàng vô lương tâm này!

***

Do có kết luận khảo sát nhanh nên kế hoạch hai ngày đã được rút ngắn một nửa. Buổi chiều cùng ngày, hai người cáo từ với Cao Vận rồi đợi người đến đưa về.

Tình huống có thay đổi, phải bàn bạc kỹ một chút.

Ngồi trên xe buýt, Diệp Thái Vi vẫn trò chuyện rôm rả với Cao Vận qua điện thoại, có vẻ phải chia tay thì cả hai đều rất lưu luyến.

Từ Trạm cũng không hề nhàn rỗi. Anh lấy điện thoại ra kiểm tra hòm thư.

Cứ thế, mãi cho đến khi tới đại sảnh sân bay, cả hai mới thu điện thoại lại.

“Anh thấy thế nào?” Dù cả đoạn đường đã trò chuyện vui vẻ với Cao Vận, nhưng trong lòng Diệp Thái Vi vẫn có chút lo lắng.

Tình hình thực tế hoàn toàn bất đồng với dự kiến, mặc dù cây trà là sản phẩm nông nghiệp chủ đạo của địa phương, nhưng không có một cơ quan nào chuyên trách đứng ra thống nhất để quy mô hóa.

Nông dân trồng trà đa phần đều là mạnh ai nấy làm, cách hái trà tươi cũng không có quy chuẩn. Nhà nào cũng hoàn thành công việc một cách tùy hứng, cứ chiều đến là ra hái trà rồi bán cho mấy người đại diện các xưởng chế biến nhỏ đến thu mua trà.

Mà các xưởng chế biến cũng đều làm qua loa như vậy, chất lượng thành phẩm không đồng đều chút nào.

Đây thật sự là cú đả kích lớn đối với kế hoạch ban đầu của Từ Trạm.

Từ Trạm cầm tay cô trấn an: “Em thấy thế nào?”

Mặc dù tình hình thực tế phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của anh, nhưng anh không đến mức cảm thấy hoang mang.

Nhà họ Từ mấy đời làm thương nghiệp, có sự di truyền cả về cách thức suy nghĩ. Theo quan điểm của Từ Trạm, buôn bán thua lỗ là chuyện bình thường, anh muốn thành công, nhưng không chấp nhất phải bất bại, làm hết sức mình là được.

Dù Diệp Thái Vi có khôn ranh thật, nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực tế, tầm nhìn xa trông rộng không thể bằng Từ Trạm, suy nghĩ một lúc, cô chẳng nghĩ được gì đành ủ rũ cúi đầu: “Đột nhiên em cảm thấy mình như đồ bỏ đi, lúc này em không thể giúp được gì cả.”

“Đừng sốt ruột, có anh đây.” Từ Trạm khẽ cười, trấn an cô, “Nhất thời không nghĩ ra được cách gì thì cứ nghỉ ngơi đi, chuyện khó khăn cứ để anh.”

Từ Trạm biết Diệp Thái Vi không giống như cây lan yếu ớt được nuôi trong l*иg ấm áp, nhưng anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ biến cô thành “người phụ nữ thép”. Anh để cô trưởng thành trong môi trường của anh, nhưng tuyệt đối không ép cô phải học dáng vẻ gì để phù hợp với mình cả.

Bất kể Diệp Thái Vi có thế nào, anh vẫn yêu.

Anh không cần người phụ nữ của anh phải đội trời đạp đất, kéo cô đến làm việc cùng chỉ là để cô ở gần anh hơn, tùy thời có thể tìm ra được mục tiêu chính xác nhất, chứ không phải để ép cô gánh vác gì cả. Hy vọng duy nhất của anh đối với cô trong công việc là cô có thể tìm được niềm vui từ quá trình làm việc, chỉ cần cô cô thấy vui vẻ trong “trò chơi” này, tìm được cảm giác thành tựu, chuyện còn lại để anh lo là được rồi.

Loa phát thanh vang lên lời thông báo, Diệp Thái Vi đứng dậy, kéo tay Từ Trạm, “Thôi…Mình về nhà đi.”

Từ Trạm để cô dắt đến trạm đăng kí, nụ cười hiện lên chứa đầy vẻ mãn nguyện.

Mặc dù công việc tiến hành không thuận lợi, nhưng…

Chúng ta, về nhà. Đây nhất định là lời nói tuyệt vời nhất thế gian.

Thêm Bình Luận