Chương 2
Trong cuộc họp cố vấn thời trang của “Trác Ngọc”, vị chủ tịch uể oải nhay ấn đường, “Mọi người còn muốn bổ sung gì không?”
“…Song Thư, đơn hàng của cái cô Ninh đó…có thể để người khác nhận không?”
Lời vừa nói ra, cả phòng đầy tiếng xì xào.
Mấy hôm trước, Ninh Hinh đã nói rõ ràng, lần này Giang Lạc chủ động mời cô ta tham dự một bữa tiệc, chín phần là muốn cầu hôn, vì thế cô ta cắn răng chi ra một số tiền cực lớn. Từ chối vị khách sộp này, có lẽ là bị đập đầu vào cửa trước khi ra ngoài.
“Lý do?” Vị sếp được gọi là Song Tử nâng tay ra hiệu cho mọi người im lặng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người vừa nói.
“Theo như cung hoàng đạo…tháng này em bị xung khắc với “nước”…” Diệp Thái Vi dè dặt dựng tập tài liệu lên, che khuất mặt mình.
Bên cạnh là Tiểu Ngải ở chung nhà trọ với cô, giao tình giữa hai người khá tốt, nghe cô nói vậy, cô nàng kia liền kéo kéo góc áo cô, nghiêng đầu lại gần rồi nhỏ giọng hỏi: “Mày có chập không đấy?”
Khách hàng là một cô người mẫu mới được chú ý, liên quan gì đến nước?
Diệp Thái Vi cũng nhỏ giọng trả lời: “Đằng sau cô ta là Giang Lạc…Nhà họ Giang chuyên về vận tải biển, mà kể cả cái tên Giang Lạc cũng thấy có nước rồi, nếu vụ này mà không cẩn thận ý, xung khắc với cả dải ngân hà cho mà xem…”
Song Thư thấy hai người thì thà thì thầm liền cau mày: “Cái cung hoàng đạo đấy có nói, cô là sếp hay tôi là sếp không?”
“Đương nhiên chị là sếp rồi…” Cái này thì không cần đến cung hoàng đạo.
“Sao lại không làm?”
“Em chỉ tiện mồm hỏi chị thôi, mà thật ra là em muốn biết có thể hay không thôi mà…” Diệp Thái Vi cãi cùn.
Đùa à, Từ Trạm đã xác minh với cô là Giang Lạc sẽ không chấm dứt đời độc thân sớm như thế, vậy mà người đẹp kia vẫn tràn đầy tự tin, đến lúc biết được sự thật, chắc chắn cô nàng đó sẽ chịu tổn thương lớn, không tìm người trút giận mới là lạ!
Biết có phiền toái mà không trốn thì chẳng phù hợp với cách sinh tồn của quân tử chuyên phòng thân như Diệp Thái Vi rồi.
“Cô hỏi xem Khả Khả có đồng ý đổi với cô không.” Song Thư lắc đầu thở dài.
“Không thành vấn đề, Song Thư.” Giọng nói của Khả Khả không giấu nổi sự hưng phấn, “Em đổi.”
Song Thư hài lòng gật đầu, liếc nhìn Diệp Thái Vi đang giấu mặt sau tập tài liệu, “Nếu Khả Khả đã đồng ý đổi với cô, thế thì cô nhận đơn hàng của bà Đồng đi.”
Tiểu Ngải liếc nhìn người đang rúm ró bên cạnh, suy nghĩ không theo kịp sếp.
Cái người mà đến khách hàng tốt như Ninh Hinh mà còn từ chối, không lý nào lại đồng ý nhận đơn hàng của người khó tính khó nết như bà Đồng đấy chứ?
Nhưng điều khiến Tiểu Ngải bất ngờ là, Diệp Thái Vi lại gật đầu đồng ý mà không chút do dự.
“Hôm nay đến đây thôi, giải tán.” Song Thư nhìn quanh một lượt, cuối cùng nhìn chằm chằm vào người vừa thở dài một hơi, “Có điều, Diệp Thái Vi, nếu cô không chịu xem tạp chí thì ít ra cũng nên xem tư liệu của khách hàng —— Ninh Hinh tên đầy đủ là Tưởng Ninh Hinh, cho nên cô ta là cô Tưởng, chứ không phải cô Ninh.”
Sống lưng Diệp Thái Vi cứng đơ, trên mặt là nụ cười ngượng ngập, cô nàng nhìn đồng nghiệp rồi hề hề hô giải tán.
Trên báo vẫn hay gọi cô ta là “Ninh Hinh”, cô đâu ngờ là việc lấy nghệ danh lại xuề xòa như vậy, lấy tên thật, chỉ bỏ họ, đúng là không có kỹ thuật.
Tiểu Ngải và Diệp Thái Vi sóng vai đi sau cùng đoàn người.
“Đẩy mối khách sộp đi, mày ngu thế? Tao muốn mà còn không được đây này!”
“Cung hoàng đạo là kim chỉ nam của tao, không sai đâu.” Diệp Thái Vi cười híp mắt.
Thật ra, chân tướng vốn là, Từ Trạm mới là kim chỉ nam của cô, ít ra, bảy năm qua chưa từng sai.
“Không hiểu mày đang nghĩ gì nữa.” Tiểu Ngải lắc đầu, “À đúng rồi, từ mai là được nghỉ, tao định chiều mai tan ca xong đi mua ít đồ, mày đi không?”
“Có, nhưng sau giờ làm mày chờ tao một lúc nhá, bà Đồng đấy khó tính lắm.”
Bà Đồng là khách hàng lâu năm của “Trác Ngọc”, con người không xấu, nhưng rất hay bắt bẻ, lại được cái nói nhiều, mấy cố vấn có thâm niên đều sợ trốn không kịp.
“Mày đúng là, có đường đến thiên đàng không đi, địa ngục không có cửa lại xông vào.” Tiểu Ngải vỗ vai cô, “Trước đây có vài người bị bà Đồng làm cho tức đến điên rồi, tao vô cùng chờ mong bộ dạng xù lông của mày.”
Diệp Thái Vi là một trong những cố vấn thời trang có thâm niên ở “Trác Ngọc”, ưu điểm tốt nhất chính là tính tình ôn hòa, từ lúc vào làm đến nay chưa bị ghi vào sổ đen lần nào.
Diệp Thái Vi hít sâu một hơi, quay đầu lại nở nụ cười cứng nhắc với Tiểu Ngải: “Khách hàng ngược đãi tao trăm ngàn lần, tao sẽ đối đãi với khách tình cảm như ban đầu.”
…
“Ơ, mày chưa ngủ à?” Diệp Thái Vi bước ra khỏi phòng ngủ trong bộ dạng tóc tai bù xù, bấy giờ mới phát hiện ra cô bạn Tiểu Ngải còn đang ngồi trong phòng khách xem TV.
Làm việc bận rộn cả ngày, lại đi dạo phố mấy tiếng đồng hồ, về đến nhà là Diệp Thái Vi như đống bùn nhão, chẳng mấy chốc đã ngủ quay tít.
“Đợi lên tàu hỏa rồi ngủ một thể.” Tiểu Ngải cắn một miếng khoai tây, nhìn theo cô nàng đang đi vào nhà tắm, “Cũng gần hai giờ rồi đấy! Mày ngủ rồi lại dậy, định ra ngoài đi ăn trộm hả?”
Diệp Thái Vi rửa mặt qua loa, đến cạnh tủ giày rồi mới thèm trả lời: “Bạn tao vừa thắng bạc, gọi điện thoại mời tao ăn khuya.”
“Là anh bạn thần bí không bao giờ lộ mặt đấy hả?” Tiểu Ngải dựa vào tay vịn salon, híp mắt nhìn cô, “Bạn trai thì cứ nói trắng ra là bạn trai, lại còn nhất quyết không chịu nhận, mày có ý gì đây?”
Tiểu Ngải ở chung nhà với Diệp Thái Vi nhiều năm, có mấy lần thấy Diệp Thái Vi được một chiếc xe đưa về, nhìn từ xa là có thể thấy loáng thoáng bóng người ngồi ở ghế lái, chắc chắn là đàn ông. Nhưng mặc cho Tiểu Ngải hỏi thế nào đi nữa, Diệp Thái Vi vẫn khẳng định người đàn ông thần bí đó chỉ là bạn bình thường.
“Ê, đừng có mà nói linh tinh, giữa tao với anh ấy là tình đồng chí trong sáng đấy.” Diệp Thái Vi ngẩng đầu lườm cô nàng, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Nhịp tim đập của cô bình thường, tốc độ nói bình thường, mọi thứ đều bình thường, chứng tỏ cô không hề có suy nghĩ khác lạ nào với Từ Trạm, ừm, đúng là thế rồi.
“Mày thôi đi! Bạn bình thường á, nửa đêm nửa hôm quấy phá giấc ngủ của tao, kể cả có mời ăn thịt rồng cũng không đền tội đủ, còn trông mày thì có vẻ hăng hái lắm!” Tiểu Ngải phất tay, giở mình một cái, “Rõ ràng là bởi vì mai mày về nhà, sợ bảy ngày không được gặp nhau nên dính lấy nhau đây mà!”
Nhà của Diệp Thái Vi ở vùng ngoại thành, để tiện đi làm nên cô đã thuê căn phòng ở gần công ty cùng với Tiểu Ngải. Ngày thường bận rộn nên chỉ những đợt nghỉ cô mới về nhà, chẳng khác rời nhà đi làm ăn xa là mấy.
“Thế mà mày cũng nghĩ ra được, siêu thật đấy.” Diệp Thái Vi bất đắc dĩ giải thích: “Tao hăng hái là vì hôm qua anh ấy với đứa em gái đã ăn của tao một bữa, bây giờ tao đi ăn cho huề.”
Tiểu Ngải còn định nói gì đó nhưng Diệp Thái Vi lại vẫy tay với cô nàng, cùng lúc đó, di động của cô đổ chuông, cô vừa mở cửa vừa trả lời: “Em đang xuống đây, anh muốn ăn gì thì gọi điện bảo em, em mua về cho anh.”
Xuống đến nơi thì đã thấy xe của Từ Trạm đỗ ở ven đường, Diệp Thái Vi sửa sang lại đầu tóc rồi vội vàng ngồi vào ghế phó lái.
Từ Trạm thoáng liếc nhìn cô một cái rồi khởi động xe, “Nhìn kiểu đầu của cô nương này thì không phải là vừa vận động kịch liệt xong đấy chứ?”
Diệp Thái Vi cắn răng, vung nắm đấm trước mặt anh, sau đó thuận tay vớ lấy cái trâm trong túi xách, thành thục búi một kiểu tóc đơn giản.
Từ Trạm mỉm cười, quay đầu hỏi cô: “Đi đâu đây?”
“Anh mời em đi ăn khuya mà lại hỏi em đi đâu là sao?” Tim Diệp Thái Vi đột nhiên thắt lại, “Không phải ngay cả bữa ăn khuya này mà cũng định gài em đấy chứ?”
“Không, anh mời. Lần trước em bảo ở gần nhà trọ của em có một quán đồ nướng cực ngon còn gì?”
“Lừa em mời ăn ở Nguyệt Cư, đến lượt anh thì lại mời em ăn đồ nướng ở quán cóc, còn gì là công bằng nữa!”
Miệng thì nói vậy nhưng Diệp Thái Vi vẫn tích cực chỉ đường. Từ Trạm rẽ ở một con ngõ nhỏ là đã đến nơi.
Sau khi hai người yên vị, Diệp Thái Vi hào hứng đưa thực đơn cho Từ Trạm.
Người này trông thì hiền lành, nhưng thật ra đó là cái mặt nạ đeo lên để lừa bịp quần chúng nhân dân mà thôi, anh căn bản là kẻ rất hay gài bẫy người khác.
Từ Trạm nhìn chằm chằm vào quyển thực đơn, tiện miệng hỏi: “Hôm nay mua được nhiều thứ không?”
“Chỗ tiền anh cho vay hết sạch rồi, không nhiều sao được?” Diệp Thái Vi nằm bò ra bàn, “Mai về nhà là thảm rồi, bao nhiêu đồ.”
Rơi vào tình huống này, người bình thường sẽ xuất phát từ nghĩa khí “giang hồ” mà hỏi, “Có cần anh tiễn em không?”…
Đáng tiếc, Từ Trạm rõ ràng không phải người như thế.
“Ờ.” Đáp lời không mặn không nhạt, anh tiện tay trả thực đơn lại cho người phục vụ.
Núi không theo mình thì mình theo núi.
Diệp Thái Vi đảo đảo con ngươi, vẻ mặt tươi rói, “Nếu mai anh rảnh…Phiền anh tiễn em một đoạn đường nhá?”
“Cũng được, dù sao thì cũng lớn lên cùng nhau.” Từ Trạm bày ra bộ dạng nói chuyện rất vui vẻ, “Thế để anh tiễn em ra bến xe.”
Diệp Thái Vi ngồi thẳng dậy, rướn người tóm lấy áo anh, “Em khách sáo nói “tiễn một đoạn” là anh định chỉ tiễn một đoạn thật đấy hả? Dựa vào tình cảm bao nhiêu năm nay, đáng ra anh phải đưa em về nhà chứ!”
Lần này, Từ Trạm cười rất sung sướиɠ, tốt bụng mở miệng đồng ý: “Được rồi.”
Anh cố ý.
Phản ứng của Diệp Thái Vi với lời người ta nói lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, anh muốn cô chính miệng cầu viện và ỷ lại vào anh, cũng như việc anh luôn thích ép cô cãi nhau với anh vì lý do rất vớ vẩn…cũng thích cô nói thật lòng với anh, không qua loa, không loanh quanh, không giấu anh điều gì.
“Xin lỗi, làm phiền một chút, thức ăn đến rồi đây.” Người phục vụ đứng ngay cạnh bàn.
Diệp Thái Vi đỏ mặt, ngượng ngùng buông tay rồi ngồi lại ghế, u oán lườm Từ Trạm một cái. Rõ ràng là không bận gì, thế mà còn đợi cô nói ra rồi mới chịu nhận lời, đúng là vô đạo đức.
“Mai đưa em về nhà cũng được thôi, nhưng mà thế thì em lại nợ anh một bữa ăn rồi.” Đuôi mắt Từ Trạm đậm ý cười, “Yên tâm, anh sẽ nhắc thư ký ghi lại.”
Cô biết, biết mình không thể nào thắng được Từ Trạm, đúng là con buôn mà!
“Nói không phải chứ, anh không phóng khoáng hơn một tẹo được à? Lần nào giúp anh việc gì là chỉ được anh mời ăn một bữa cơm, có gì hay chứ? Kể cả anh không cao thượng đến mức có thể “thi ân không cần báo đáp”, thì chí ít cũng phải sáng tạo một tí chứ, lần nào cũng ăn cơm, anh không chán nhưng đồng bào chán đấy.”
Từ Trạm liếc cô một cái rồi hừ lạnh, “Hừ, lại đến lượt anh nói em đây, em tự ngẫm lại xem, bao nhiêu năm nay, có lần nào em chủ động xuất hiện trước mặt anh mà không vì ăn cơm?”
Nếu là Từ Ánh Kiều hẹn cô, kiểu gì cũng là đi dạo phố, hát hò, uống rượu, còn đổi lại là anh, hẹn gì cũng kêu bận —— trừ hẹn đi ăn!
Thật ra, Diệp Thái Vi không hiểu tại sao đột nhiên anh lại có vẻ mất vui như vậy, nhưng vì mình đang nhờ người ta nên đành cười cười làm lành: “Bớt giận bớt giận, tại vì em bận tối mặt tối mũi…thân bất do kỷ, thân bất do kỷ…”
“Rau hẹ của em đây.” Từ Trạm chẳng muốn lải nhải nhiều với cô, gắp một nhúm rau hẹ rồi quẳng vào đĩa của cô, “Này! Ăn đi.”
Đây đúng là quẳng, đường bay rất chuẩn xác.
“Anh quá coi thường khả năng chịu đựng của em rồi.” Diệp Thái Vi gắp thức ăn lên, nhìn một lúc, cuối cùng nhai ngấu nghiến, “Đồ bố thí thì sao chứ? Em cứ ăn!”
“Em khá lắm.” Từ Trạm không hề thấy bất ngờ với phản ứng của cô.
“Hẹ nướng cũng ngon mà, không hiểu sao anh lại ghét, không biết thưởng thức.” Diệp Thái Vi không ngừng nhai, cũng không ngừng luyên thuyên.
Từ Trạm không nhịn cười được, “Cái này gọi là anh treo mồm đãi khách, em còn không biết đường mà cảm ơn.”
“Đa tạ long ân.” Diệp Thái Vi gập hai ngón tay trên mặt bàn, làm thành người ở tư thế quỳ.
Một đống thức ăn đã hết veo trong lúc hai người tán dóc.
Gần đến tết, cửa quán đồ nướng treo đầy đèn l*иg, trên mấy tấm cửa kính có dán tranh giấy đỏ.
“Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, mới đấy mà đã hết một năm rồi.” Diệp Thái Vi thuận miệng nói tiếp, “Lúc còn bé thì nghĩ, đợi đến năm hai lăm tuổi là có thể thành đạt, an nhàn, giờ hai mươi lăm thật rồi thì lại phát hiện ra là cũng chẳng khác gì lúc mười chín, nhớ lại lúc đó…”
Nói được một nửa, dòng suy nghĩ của Diệp Thái Vi đã bay đến chỗ khác rồi.
Mãi không thấy cô lên tiếng, Từ Trạm đảo tầm mắt lại, mỉm cười nhìn về một bên, “Nghe nói người già hay thích nhớ lại ngày xưa…Có phải em đang nhớ lại ngày xưa không?”
Diệp Thái Vi định thần lại, nở nụ cười héo rũ: “À, phạm trù của ngày xưa là thế nào?”
Trong vẻ tươi cười của Từ Trạm còn ẩn chứa sự thâm sâu, “Chẳng hạn như…bảy năm trước hay đại loại thế.”
Diệp Thái Vi no nê rồi liền ngả ra ghế, ý đồ tránh né rất rõ ràng, “Từ Trạm, ký ức hạnh phúc nhất của em lúc ở thành phố này, chính là được kề vai anh đi ăn khắp các ngõ ngách…”
Cô không muốn trả lời…
Cũng tốt.
Thật ra, anh cũng không chắc rằng mình muốn nghe được đáp án nào.
Từ Trạm nhíu mày cười, như chưa có chuyện gì, giọng nói đặc âm mũi: “Anh không nhớ đã từng kề vai đi cùng em.”
Ánh quang trong mắt anh khiến Diệp Thái Vi chột dạ, cô vội đổi giọng: “Ký ức hạnh phúc nhất của em lúc ở thành phố này…là được đi ăn khắp nơi với anh…”
Từ Trạm nở nụ cười mỉa mai, “Em nghĩ rằng hôm nay anh mới quen em sao? Cứ nói thật đi.”
Có một người hiểu rõ mọi suy nghĩ của bạn ở bên cạnh như vậy, đợi chờ đôi khi là một chuyện rất hoài phí thời gian.
Cuối cùng, Diệp Thái Vi ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn anh và cười khan, “…Ký ức hạnh phúc nhất của em lúc ở thành phố này…chính là…ăn…”
Lúc này Từ Trạm mới gật đầu đồng tình: “Đấy, câu này còn hợp lý.”
Sự thật chết tiệt.