Trong đêm khuya, tiếng cửa mở ra vào trong là một người đàn ông chững chạc, không ai khác là Vương Minh Khải.
- Tôi đã nói sẽ để em phải hối hận.
- Anh...anh định làm gì?
- Giờ em sẽ biết.
Cô hoảng sợ liền chạy xuống giường nhưng bị Vương Minh Khải kéo Lam Linh Lan đang ngồi dưới đất lên, động tác thuần thục cởi sạch đồ của cô, đặt cô dựa vào cánh cửa, không có bất kỳ màn dạo đầu nào trực tiếp tiến vào.
“Á!” Lam Linh Lan không thuận theo thét lên, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, cảm giác đau đớn như bị xé nứt ra làm cho cô sắp không chịu nổi.
- Tôi không biết em vẫn còn là xử nữ đó.
- Bỏ ra bỏ ra đi rất đau... Cô cầu xin anh
Người đàn ông vẫn không thèm quan tâm mà rong đuổi như cũ, dùng sức như vậy, vô tình như vậy......
Vương Minh Khải bị cô mềm mại xiết chặt bao bọc đến đặc biệt thoải mái, nhìn cô gái này mà luôn có thể mang đến cho anh cảm giác mất hồn.
Lam Linh Lan cắn môi chống đỡ những cái va chạm mạnh mẽ của người đàn ông, khó chịu trong người dần dần chuyển thành một loại cảm giác vui sướиɠ lạ lẫm, làm cho cô cảm thấy rất xấu hổ, đôi chân lập tức quấn lên ngang hông cường tráng của anh ta, không thể chịu nổi.
Sau lưng chống đỡ trên cánh cửa cứng ngắc làm cô rất đau, sóng nhiệt trong cơ thể từng đợt từng đợt càng nhanh hơn, đánh sâu vào khiến cả người cô nóng lên, cổ họng không tự chủ được khẽ rên ra tiếng.
Sau khi kịp phản ứng lại cô lập tức cắn chặt môi dưới, không để mình phát ra một âm thanh nào nữa.
“Kêu lên, tôi thích nghe.” Vương Minh Khải ghé vào bên tai cô phà hơi, ngón tay chậm rãi sờ lên gương mặt của cô.
Sức lực kia khiến Lam Linh Lan đau đớn hít vào một hơi, ngón tay của anh đang để ở chỗ bị anh cô tát một cái, “Á” thật là đau!
Nghe cô kêu đau, Vương Minh Khải hừ lạnh một tiếng, cô thật sự xem mình được làm từ đậu hủ sao? Không thể chạm vào sao? Càng như vậy anh càng muốn dạy dỗ cô.
Dưới ánh đèn lờ mờ, đột nhiên tròng mắt đen láy của anh trở nên lạnh thấu xương, chỉ vì nhìn thấy bên trái mặt của Lam Linh Lan hơi sưng đỏ, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng, cánh môi lạnh lẽo mím thành một đường thẳng.
Động tác ở phía dưới cũng không nhàn rỗi, xâm nhập mạnh mẽ, thẳng đến hai chân của Lam Linh Lan khẽ run, khẽ nhếch môi không ngừng thở dốc, cảm giác như ở trong nước sôi lửa bỏng không thể tự thoát ra được.
Giống như đang chịu một loại cực hình, cố ý từng đao lăng trì cơ thể và tim của cô, cố ý treo ngược cô, cố ý để cho cô muốn lên cũng không lên được, muốn xuống cũng không xong.
Nói tóm lại, chính là không cho cô thoải mái.
“Ưʍ......” Lam Linh Lan khó nhịn kêu rên, cô không hiểu người đàn ông này bị sao đây? Sao đột nhiên trở nên mãnh liệt như vậy? Một chút cơ hội thở dốc cũng không cho cô.
Một đêm, Vương Minh Khải giống như một con dã thú hung mãnh, tận tình “sủng ái” cô gái dưới người, cho đến khi cô không chịu nổi ngất đi, anh mới nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô.