Chương 6-4
Châu Tuệ nhìn thấy vậy, bỗng nhiên chui vào trong chăn của Vương Huy. Cô ôm lấy Vương Huy, bắt đầu hôn cuồng nhiệt.
Hai người lăn lộn trong chăn. Đây là lần tiến hành “chuyện ấy” mang ý nghĩa thực sự đầu tiên của Châu Tuệ và Vương Huy.
Họ hôn nhau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người đều vã mồ hôi, ôm chặt lấy nhau. Họ cảm thấy trái tim của nhau tựa gần là thế, dòng nước ấm của tình yêu cảm động là thế!
Vương Huy khẽ ngâm nga ca khúc Cô nàng nơi trấn nhỏ cho Châu Tuệ nghe, Châu Tuệ rơi những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Mùa thu của Bắc Kinh lại đến. Mùa thu này nồng nàn hơn mùa thu của những năm về trước.
Sau khi kiểm tra bệnh tình của Châu Tuệ, bác sĩ khuyên Châu Tuệ nên cắt bỏ một bên ngực, như vậy có thể tránh cho tế bào ung thư di căn đến những nơi khác.
Đến bước đường này, thực tình Châu Tuệ không để tâm đến mình có ngực hay không nữa. Dù sao thì sống là khát khao duy nhất của cô, đặc biệt là khi cô nhìn thấy trang giấy có đầy đủ chữ ký của bạn bè.
Cô luôn cổ vũ bản thân, nhất định phải sống, cô hy vọng có thể nhìn thấy những bạn học khiến cô lệ đẫm hàng mi kia.
Trước ngày phẫu thuật, Vương Huy đã làm một việc khiến Châu Tuệ cảm động nhất trong cuộc đời cô.
Vương Huy cầu hôn cô, anh nói cho dù cô có ngực hay không, anh đều muốn lấy cô làm vợ của mình. Châu Tuệ thoạt đầu từ chối lời cầu hôn của Vương Huy.
Thế nhưng, Vương Huy rớt nước mắt nhìn Châu Tuệ: “Châu Tuệ, em còn nhớ lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta bên Trường Giang không? Anh nói vòng một của em thật lớn, khiến em sợ choáng váng”.
Châu Tuệ: “Đúng thế, lúc đó quả thực là em sợ đến ngây người. Thế nhưng hiện giờ anh còn khiến em cảm thấy choáng váng hơn”.
Vương Huy quỳ một chân xuống, lấy chiếc nhẫn từ trong lòng ra, đưa cho Châu Tuệ: “Châu Tuệ, nếu em không lấy anh, vậy thì hãy để ông trời đánh chết anh đi. Đây là báo ứng mà anh đáng phải nhận”.
Châu Tuệ phẫn nộ nhìn Vương Huy: “Anh đang nói bậy bạ gì thế hả?”.
Vương Huy: “Lúc đầu, em tưởng rằng anh chỉ ưng vòng một của em, thực ra, lúc đó, anh quả thực đang cân nhắc đến vòng một của em. Nhưng trong những ngày tiếp xúc với em sau đó, anh cảm thấy trong trái tim mình có em. Anh thừa nhận, động cơ ban đầu của anh quả thực rất tà ác, cho nên, em không đồng ý với anh, vậy thì hãy để ông trời đánh chết anh đi”.
Châu Tuệ buồn bực nhìn Vương Huy: “Trời đất ạ, có ai cầu hôn như anh thế này không?”.
Vương Huy: “Em lựa chọn để ông trời đánh chết anh, hay là lựa chọn chiếc nhẫn này?”.
Châu Tuệ suy sụp nhìn Vương Huy: “Vương Huy, anh phải bình tĩnh lại. Chúng ta đều phải bình tĩnh lại”.
Vương Huy: “Anh không thể bình tĩnh nổi. Anh đã thề độc rồi, nếu anh không thể cưới được em, vậy thì hãy để ông trời đánh chết anh đi. Sau này cứ gặp sấm chớp mưa lớn, anh sẽ chạy đến chỗ đất trống. Anh không tin là ông trời sẽ tha cho anh”.
Châu Tuệ ngơ ngác nhìn Vương Huy, không biết nên nói gì mới phải.
Vương Huy đeo chiếc nhẫn vào tay của Châu Tuệ: “Ông trời nhân từ nương tay, anh hy vọng em cũng có thể nhân từ nương tay”.
Cứ như vậy trong lúc Châu Tuệ không hề phòng bị, không hề chống cự, không hề có đường lui, Vương Huy đã cầu hôn thành công.
Ngày hôm sau, Châu Tuệ làm phẫu thuật cắt bỏ một bên ngực.
Mấy tháng sau, Châu Tuệ đã vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời cô.
Đến năm 2011, Châu Tuệ cuối cùng đã đợi được kỳ tích. Cô đã vượt qua được tuyên án chỉ còn một năm cuối cùng mà bác sĩ nói.
Cô đã vượt qua được.
Năm 2011, Châu Tuệ dẫn Vương Huy về quê Hà Bắc một chuyến, ra mắt cha mẹ mình. Cha mẹ cô vô cùng hài lòng về Vương Huy.
Vương Huy cũng dẫn Châu Tuệ về Sơn Đông một chuyến, hai bên gia đình đều đồng ý chuyện cưới xin của họ.
Sau khi Châu Tuệ dần khỏe lại, cô đã tìm một công việc bán thời gian trên mạng Internet, làm Marketing cho một số sản phẩm của một số diễn đàn.
Đối với Châu Tuệ mà nói, công việc này khá nhẹ nhàng. Bác sĩ khuyên cô nên vứt bỏ công việc, bởi bệnh tình của cô chưa được khống chế hoàn toàn, vẫn có khả năng tái phát. Thế nhưng Châu Tuệ quả thực là không nhẫn tâm để một mình Vương Huy dốc sức làm việc ở Bắc Kinh để nuôi sống mình, nên cô vẫn lén lút làm công việc này.
Năm mới 2012 đã đến.
Vương Huy và Châu Tuệ ở lại Bắc Kinh đón Tết.
Tối ngày Ba mươi, họ cùng nhau làm bánh sủi cảo, uống chút rượu vang. Vào thời khắc tiếng chuông Giao thừa vang lên, Vương Huy nói với Châu Tuệ rằng, ngày Mùng bốn tháng Một năm sau, anh sẽ chính thức cưới Châu Tuệ làm vợ.
Anh muốn cùng Châu Tuệ chung sống một đời một kiếp.
Châu Tuệ hạnh phúc nói với Vương Huy rằng, mình nhất định sẽ cố gắng chờ được đến ngày mùng Bốn tháng Một năm sau. Chỉ cần cố gắng được đến ngày đó, chắc chắn họ sẽ bên nhau một đời một kiếp.