Chương 5: Năm 2008
Trong mùa thu muộn lá phong bay
Mới biết em không phải là toàn bộ cuộc đời tôi
Bất chợt quay đầu
Là nụ cười gượng ép
Bao nhiêu chuyện cũ bay tản trong gió
Sao nói yêu nhau mà đã định trước phải chia tay mỗi người một ngả
Sao có thể khiến tôi tin vào giấc mộng ấy
Tình duyên đi khó níu
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao
Nhớ lại em từng nói yêu tôi đến vĩnh cửu
Trong lòng cất giấu bao nhiêu yêu thương và âu sầu
Muốn lại một lần nữa nắm lấy tay em
Sưởi ấm mùa thu sáng trong lành lạnh sau khi em bước đi
Tương phùng chỉ là trong giấc mộng
Nhìn em bước đi xa
Để nước mắt chảy trong lòng
Vì em, tôi đã bỏ ra tất thảy những gì tôi có.
Khi Châu Tuệ đang lau dọn cho căn nhà mới ở Thông Châu thì Vương Huy gửi tin nhắn cho cô, hẹn cô đến quán lẩu dê ở con ngõ nhỏ Tây Đơn nói chuyện.
Châu Tuệ vốn muốn gọi điện cho Vương Huy, thế nhưng điện thoại của Vương Huy luôn ở trong tình trạng tắt máy, cô đành phải dựa theo thời gian Vương Huy hẹn, đúng năm rưỡi có mặt tại quán lẩu dê Bắc Kinh.
Đợi đến sáu giờ, Châu Tuệ vẫn chưa thấy Vương Huy đến. Cô tiếp tục gọi điện thoại cho Vương huy, thế nhưng điện thoại của Vương Huy vẫn tắt máy. Vào lúc cô đang định rời khỏi thì Vương Huy vội vàng chạy vào.
Vương Huy không kịp thở nhìn Châu Tuệ: “Xin lỗi, điện thoại của tôi bị trộm, tôi ở Đông Đơn đuổi theo trộm suốt cả buổi“.
Châu Tuệ nhìn Vương Huy bằng ánh mắt kinh ngạc. Điều khiến cô kinh ngạc không phải là Vương Huy có làm mất điện thoại hay không, cô kinh ngạc là bởi vì Vương Huy của hiện tại và Vương Huy của ba năm trước hoàn toàn khác nhau.
Vương Huy của giờ phút này không có nét tang thương và chán nản của ba năm về trước nữa. Anh đã rạng rỡ hơn nhiều.
Vương Huy có chút bối rối nhìn Châu Tuệ: “Cậu sẽ không tức giận chứ?“.
Châu Tuệ cười, lắc đầu: “Châu Tuệ tôi bụng dạ hẹp hòi như vậy sao?“.
Hai người cùng nhau ngồi xuống. Vương Huy vẫn gọi hai chai bia Yến Kinh như thường lệ. Châu Tuệ vẫn vậy, cô gọi một chai nhị oa đầu hiệu Ngưu Lang Sơn.
Sau khi Vương Huy uống hết một chai bia, anh bắt đầu kể: “Tôi gặp được Cố Tiểu Yến rồi“.
Châu Tuệ lúc bấy giờ đang định gắp rau diếp, khi nghe thấy tên Cố Tiểu Yến, cô lại đặt miếng rau diếp vào nồi lẩu.
Châu Tuệ: “Ồ, cô ấy vẫn tốt phải không?“.
Vương Huy: “Nửa năm trước tôi gặp cô ấy. Khi đó, tôi đang hát trong quán bar, à, tôi quên nói với cậu, hiện giờ tôi đang làm ca sĩ hát chuyên cho quán bar ở Hậu Hải“.
Châu Tuệ: “Ồ, thế thì tốt rồi!“.
Vương Huy: “Lúc đó tôi vẫn hát bài Cô nàng nơi trấn nhỏ kia, thế nhưng có một vị khách đã chọn bài, muốn tôi hát Ánh trăng trong thành phố. Tôi nhìn sang, không ngờ người chọn bài lại là Cố Tiểu Yến. Khi ấy, tôi có phàn ngạc nhiên, bên cạnh Cố Tiểu Yến còn có một người đàn ông thân hình to béo nữa. Cố Tiểu Yến mang dáng dấp của một người phụ nữa quý phái. Cô ấy mỉm cười nhìn tôi, cho tôi một xập tiền, nói tôi hát bài Ánh trăng trong thành phố“.
Vương Huy uống một cốc bia, nhìn Châu Tuệ bằng ánh mắt nồng nàn: “Lúc bắt đầu hát, tôi có hơi lạc điệu, thế nhưng khi hát đến đoạn: 'Ánh trăng trong thành phố đã chiếu sáng giấc mộng, xin hãy sưởi ấm trái tim người ấy. Đã nhìn thấu những hợp tan chốn nhân gian, có thể kéo dài thêm một quãng thời gian vui vẻ nữa hay không',tôi phát hiện ra Cố Tiểu Yến vô cùng vui vẻ, mọi khúc mắc trong lòng tôi đã được tháo bỏ. Đó là lần tôi hát thành công nhất ở quán bar, có rất nhiều người đứng dậy, vỗ tay khen tôi hát hay“.
Châu Tuệ: “Cố Tiểu Yến có bạn trai rồi sao?“.
Vương Huy: “Đúng vậy, cô ấy đã tìm được một anh chồng Bắc Kinh. Anh ta là người yêu thời đại học của cô ấy. Hai người họ tốt nghiệp xong thì kết hôn, hôm ấy là kỷ niệm ngày cưới của họ. Tôi và Cố Tiểu Yến đã nói chuyện với nhau hơn chục phút. Tôi cảm thấy tảng đá lớn đè nặng trong lòng mình nhiều năm kia cuối cùng đã được chuyển đi, trái tim tôi không còn gánh nặng gì nữa cả“.
Châu Tuệ uống một ngụm rượu Nhị oa đầu, mỉm cười nhìn Vương Huy:“Cuối cùng thì cậu đã được giải thoát rồi!“.
Vương Huy: “Không, tôi không được giải thoát. Nhìn thấy Cố Tiểu Yến hạnh phúc như thế, lúc đó tôi đã giải thoát cho Cố Tiểu Yến, nhưng tôi không giải thoát được cho bản thân mình. Nửa năm trở lại đây, tôi luôn mơ thấy một người, ngày đêm mong nhớ“.
Châu Tuệ: “Ồ, là Trương Đình?“.
Vương Huy: “Không phải là cô ấy, mà là em“.
Châu Tuệ:“Tôi, tại sao là tôi?“.
Vương Huy:“Tôi không biết tại sao lại là em, nhưng người luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi là em. Tôi mơ thấy chúng ta cùng nhau ngắm mặt trời lặn bên sông Trường Giang, ngắm phong cảnh trên núi Tấn Vân, ăn lẩu xiên que ở Dương Gia Bình, giấc mơ ấy cứ quấn lấy tôi. Tôi cảm thấy, em luôn chiếm cứ một vị trí quan trọng trong trái tim tôi“.
Châu Tuệ cười ngốc nghếch lắc đầu:“Cậu không đùa tôi đấy chứ?!“.
Vương Huy nhìn Châu Tuệ bằng dáng vẻ nghiêm túc: “Châu Tuệ, tôi quả thực không nói đùa. Thực ra hồi đại học, lòng tôi có Cố Tiểu Yến cũng có em, tôi không muốn Cố Tiểu Yến chiếm giữ trái tim mình, nên để em làm bạn gái tôi. Tôi biết, như vậy đối với em là không công bằng. Tôi không nhẫn tâm nhìn em, mà lòng vẫn nhớ tới hình bóng của Cố Tiểu Yến“.
Châu Tuệ: “Ồ, tôi luôn tưởng rằng cậu chỉ thích vòng một của tôi, không ngờ trong lòng cậu thực sự có tôi. Lúc đó, khi ăn lẩu xiên que, cậu ăn rau chân vịt, tôi ăn rau muống, lúc đó, tôi cứ tưởng rằng, trái tịm của cậu, ngoài Cố Tiểu Yến ra, chỉ là một mảng trống rỗng“.
Vương Huy: “Em ăn rau muống? Sao tôi lại không có ấn tưởng gì vậy?“.
Châu Tuệ: “Đó là bởi vì cậu luôn nhớ rằng cậu ăn rau chân vịt. Bà chủ quán tìm rau chân vịt được từ xa về, trông cậu ăn thật ngon nghẻ“.
Vương Huy: “Ồ, quả thực tôi không phát hiện ra có rau muống. Châu Tuệ, hiện giờ trái tim của tôi quả thực không phải là trống rỗng. Toàn bộ trái tim tôi đều là em. Cho nên, tôi muốn xin em cho tôi một cơ hội. Tôi muốn hát cho em nghe thêm một lần nữa ca khúc Cô nàng nơi trấn nhỏ, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta tìm lại một lần nưa tình yêu thuộc về chúng ta thời đại học kia nhé!“.
Châu Tuệ cười khổ nhìn Vương Huy: “Không tìm lại được nữa rồi!“.
Vương Huy: “Tại sao?“.
Châu Tuệ: “Xin lỗi, Vương Huy, tôi đã kết hôn rồi!“.
Vương Huy ngơ ngác nhìn Châu Tuệ, một hồi lâu sau anh vẫn không phản ứng lại.
Châu Tuệ rót đầy bia vào cốc của Vương Huy: “Nửa năm trước, cậu gặp được Cố Tiểu Yến, còn tôi đã kết hôn vào thời điểm đó. Chồng của tôi là Chu Cường, làm việc ở siêu thị, hiện giờ chúng tôi đã mua nhà ở Thông Châu. Chúng tôi sống rất hạnh phúc“.
Vương huy ngơ ngác nhìn cốc bia: “Chỉ cần em hạnh phúc, tôi đã thấy đủ rồi!“.
Châu Tuệ: “Vương Huy, nào, chúng ta cạn một ly! Cảm ơn cậu hôm nay đã nói sự thật cho tôi biết, thì ra trong lòng cậu còn có tôi. Còn tôi cũng nói cho cậu biết sự thật nhé! Tôi của ngày đó, trong lòng luôn cất giấu hình bóng của cậu, thế hưng đại học là đại học, sau một trận phong hoa tuyết nguyệt, chúng ta phải đối diện với thực tế cuộc sống, phải vậy không?“.
Châu Tuệ nâng cốc lên, Vương Huy cũng cầm cốc lên, hai người uống một hơi cạn sạch.
Năm 2008, Trung Quốc xuất hiện hai người đàn ông đau khổ nhất. Một người là Lưu Tường bị thương trong thế vận hội Olympic Bắc Kinh. Một người có khả năng là Vương Huy, người phải chịu đựng nỗi dày vò gần mười năm, cuối cùng cũng tìm được bến đậu linh hồn mình.
Vương Huy bi thảm hơn Lưu Tường ở chỗ, Lưu Tường muốn chạy,nhưng bước chân không bắt kịp. Vương Huy muốn chạy, song đường chạy bị thay đổi.
Anh trơ mắt nhìn hàng rào chạy trăm mét phía trước mặt biến thành nhảy ba bước, chuyển biến mang tính đột biến này khiến Vương Huy vô cùng đau thương.
Vương Huy cố gắng hết sức thể hiện rằng bản thân là người độ lượng. Anh nở nụ cười nhìn Châu Tuệ: “Chỉ cần em hạnh phúc là tôi an tâm rồi!“.
Châu Tuệ nghe thấy câu này, hình như có chút cảm động, thế nhưng cô vẫn cố gắng làm ra vẻ vững vàng, đứng dậy, mỉm cười nhìn Vương Huy: “Nào, ôm một cái! Hy vọng chúng ta sau này đều hạnh phúc“.
vương Huy đứng lên, anh ôm Châu Tuệ, hai người nhìn nhau cười. Lần này là Châu Tuệ lén lút thanh toán. Hai người lại một lần nữa tạm biệt trên con ngõ nhỏ ở Tây Đơn.
Lá thu ở Bắc Kinh chầm chậm rụng xuống. Vương Huy giẫm chân lên những chiếc lá ấy. Anh cứ đi, đi đến con đường bạch quả ở Cung Ung Hòa.
Giờ phút này, Vương Huy mới bừng tỉnh, thì ra mùa thu ở Bắc Kinh lại đẹp đến vậy, đẹp khiến anh ngây ngất. Nhìn chiếc lá bạch quả màu vàng rực rỡ rụng đầy trên đất, Vương Huy khẽ ngân nga khúc ca Thu muộn hợp cảnh của Mao Ninh.
Trong mùa thu muộn lá phong bay
Mới biết em không phải là toàn bộ cuộc đời tôi
Bất chợp quay đầu
Là nụ cười gượng ép
Bao nhiêu chuyện cũ bay tản trong gió
Sao nói yêu nhau mà đã định trước phải chia tay mỗi người một ngả
Sao có thể khiến tôi tin vào giấc mộng ấy
Tình duyên đi khó níu
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao
Nhớ lại em từng nói yêu tôi vĩnh viễn
Trong lòng cất giấu bao nhiêu yêu thương và âu sầu
Muốn lại một lần nữa nắm lấy tay em
Sưởi ấm mùa thu sáng trong lành lạnh sau khi em bước đi
Tương phùng chỉ là trong giấc mộng
Nhìn em bước đi xa
Để nước mắt chảy trong lòng
Vì em, tôi đã bỏ ra tất thảy những gì tôi có
Vương Huy tựa như nhìn thấy cô nàng nơi trấn nhỏ Châu Tuệ đang chạy trên con đường có lá bạch quả rơi về phía anh.
Vương Huy cười, một trận gió thu thổi tới, lá bạch quả rơi đầy mặt đất lại cuộn thành vòng.
Vương Huy rơi nước mắt, anh lẳng lặng quay đầu bỏ đi, cho đến khi biến mất ở cuối con đường bạch quả.
Mùa thu ở Bắc Kinh là mùa nhàn hạ nhất trong bốn mùa. Trải qua cái khô hạnh của mùa đông, cái khó chịu của mùa xuân, cái nóng nực của mùa hạ, mùa thu ở Bắc Kinh khiến người ta vui tươi thanh thản biết bao!
Cho nên, nếu bạn muốn chia tay một người, vậy hãy bước vào thế giới mùa thu của Bắc Kinh. Nơi ấy sẽ nói cho bạn biết, mặc dù tình yêu của chúng ta đã rụng rơi, thế nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Sau khi Vương Huy và Châu Tuệ tạm biệt nhau, anh đã qua lại với một nữ ca sĩ của quán bar. Ca sĩ quán bar kia tên là A Tuyết.
Vương Huy và A Tuyết có thể chơi đùa với nhau trong âm nhạc, tình cảm giữa hai người không được coi là tình yêu cuồng nhiệt, chỉ có thể nói là cảm giác ở bên nhau tạm ổn.
Khi Vương Huy và A Tuyết ở bên nhau, anh muốn hoàn toàn quên đi Châu Tuệ, nhưng thi thoảng, trong những giấc mơ của mình, anh vẫn mơ thấy Châu Tuệ, mơ thấy Trùng Khánh, mơ thấy Trường Giang, mơ thấy lẩu xiên que, mơ thấy Phùng Tùng, nhưng chưa bao giờ anh mơ thấy Trương Đình.