Chương 28
Khi hai người trở lại"Bán Nguyệt Loan", trên tay anh xách theo túi to túi nhỏ, cô muốn giúp đỡ, anh cũng không cho làm. Nhìn anh xách đồ nặng như vậy, cô không làm gì đã cảm thấy mệt mỏi, nếu như là cô, có lẽ ngay cả eo cũng không thẳng lên được. Tốt nghiệp đại học, lúc cô và Diệp Tiêu Tiêu dọn đồ thì Diệp Tiêu Tiêu đặc biệt cảm thán, chỉ có vào thời điểm này, mới cảm thấy không có bạn trai là một chuyện đau khổ, cái gì cũng phải tay làm hàm nhai. Diệp Tiêu Tiêu nói, mặc dù những người phụ nữ đi trước nói nam nữ công bằng, thật ra thì sâu trong nội tâm là hi vọng không công bằng, ví dụ như hi vọng đàn ông có thể che chở mình nhiều hơn, ví dụ như cái gì nặng cũng giao cho đàn ông cầm…
Đi vào trong nhà, cô nhìn anh đang phân loại đồ mua về ra, cuối cùng mới để đồ ăn vào trong tủ lạnh, lấy ra những thứ cần dùng cho tối nay. Cô nhìn bóng dáng có chút bận rộn của anh, cảm thấy mình không làm gì hình như có chút không thể nào nói nổi, vì vậy cũng đi theo anh vào phòng bếp. Giang Dực theo bản năng liếc mắt nhìn cô, không lên tiếng.
Sau khi Giang Dực lấy gạo đã vo đổ vào nồi cơm điện, cô mới đưa ra đề nghị, "Nấu canh trước đi!"
Anh xoay người nhìn về phía cô, cô có chút ngượng ngùng nhếch miệng, "Như thế lúc ăn cũng sẽ không nóng quá."
Anh gật đầu một cái, trước tiên nấu nước.Anh phát hiện khẩu vị của cô khi ăn canh vĩnh viễn thích mùi vị thanh đạm, không thích dầu mỡ, cũng không thích cho nhiều muối quá. Cô thấy anh lấy ra một quả dưa chuột, có chút mừng rỡ, "Canh dưa chuột trứng muối?Em bóc vỏ trứng cho."
Thật ra thì trứng muối rất bẩn, bởi vì anh mua trứng vịt đất để làm trứng muối, bên ngoài có một lớp bụi màu đen, nhưng cô rất hăng hái, anh định ngăn cản nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống. Cô lấy ra một quả trứng muối, trước tiên dùng dao làm sạch lớp bụi ngoài vỏ, lại rửa trứng một chút, rửa xong mới bóc vỏ trứng. Chỉ là động tác cô bóc vỏ trứng gọn gàng nhanh nhẹn, tuyệt đối không cẩn thận, hoàn toàn không sợ sẽ làm hỏng quả trứng muối.
Sau khi cô bóc xong, liền để quả trứng muối trắng bóc trước mặt anh, "Ừm, được rồi."
Lúc này nước cũng sôi, anh nhanh chóng cắt dưa chuột đã rửa thành miếng, cũng cắt quả trứng muối ra, đều bỏ vào trong nồi.Cô đứng ở một bên, rất thích nhìn bộ dáng nấu ăn của anh, động tác như nước chảy mây trôi, lưu loát suôn sẻ, hoàn toàn có dáng vẻthưởng thức.
Cô rất hào hứng, lại chủ động nhặt rau muống, ngắt thành từng đoạn, cũng chủ động rửa sạch.Cô nhìn rau muống sạch sẽ, cũng sinh ra cảm giác tự hào trong lòng, đợi lát nữa lúc ăn cơm, cô sẽ không có cảm giác ăn quịt nữa chứ? Cô vừa mới chuẩn bị tìm cái gì đó để lau nước trên tay, thì bị Giang Dực kéo đến trong ngực của anh, cằm của anh đặt trên đầu cô. Cô nhất thời có chút bối rối, nhịp tim cũng đột nhiên tăng nhanh.
Sau một lúc lâu, anh mới đẩy cô từ trong ngực ra, hơi cười nhìn cô, "Đi ra ngoài."
Thấy cô chỉ mở to hai mắt nhìn mình, lại cố ý đè ép âm thanh, "Sẽ có khói dầu."
Anh chuẩn bị nấu thức ăn rồi, cô khéo léo gật đầu một cái, mang canh đã nấu ra bàn ăn trước. Cô không vào phòng bếp nữa mà trực tiếp ngồi ở bên bàn ăn, hai tay cô để lên bàn chống đầu, bọn họ xem như là hòa hợp sao? Coi như thế đi!
Mới vừa rồi ở trong lòng anh, cảm giác chân thật như vậy, thư thái như vậy. . . . . . Trong lòng giống như từ nay về sau tìm được chỗ bình yên rồi.
Anh rất nhanh đã bưng thức ăn ra ngoài, cô chủ động đi lấy đũa, anh lại đi xới cơm. Anh xới cơm thì cô đứng bên cạnh anh, giống như giám sát anh không được lấy nhiều quá. Sống cùng cô một thời gian, anh hiểu rõ một số thói quen của cô, tối đa chỉ có thể ăn nửa bát cơm, cô không thích ăn cơm, nhưng rất thích ăn thức ăn, thói quen này ngược lại không biết là tốt hay xấu.
Thức ăn thơm phức, vì vậy tâm tình ăn cơm cũng rất tốt.
Thức ăn lại hợp khẩu vị, tựa như lúc mình rất rất đói thích ăn đồ ăn vặt, loại cảm giác vui thích đó truyền tới mỗi một tế bàotrong cơ thể.
Cô ăn cơm xong, lại múc một chén canh, từ từ uống hết, lúc này mới nhìn về phía đầu bếp ngồi đối diện cô, "Kỹ thuật nấu ăn lại có tiến bộ, nếu như sau này anh không muốn mở công ty nữa, có thể mở quán ăn, tự mình làm đầu bếp."
"Đến lúc đó em ngày nào cũng đến?"Anh hơi hất mày, biết hiện tại tâm tình cô coi như không tệ.
"Dĩ nhiên, phải giảm giá."
Khóe miệng anh khẽ câu, "Quán ănnhà mình, em còn phải trả tiền?"
Cô khẽ ngẩn người, một lúc lâu sau mới mím môi, "Đây không phải là sợ có người nói anh không phân biệt công tư sao!"
"A…Đây là vì tốt cho anh?"
"Dĩ nhiên."
Anh đứng dậy dọn dẹp bát đũa, "Cám ơn sự quan tâm của em."
Cô nhún nhún vai, cũng đứng lên cất mâm. Anh nấu ăn thích nhất là có ít đồ ăn thừa, lượng vừa đủ, cô là người không để thừa đồ ăn, cảm giác không thoải mái, nếu như thức ăn còn lại một ít, cô nhất định sẽ ăn hết, dù sao nhất định không để đến bữa sau.
Sau khi dọn dẹp hết phòng bếp, bọn họ mới ra ngoài đi dạo như thường ngày.
Nơi này yên tĩnh, trong gió nhẹ mang theo cảm giác mát lạnh, rất là sảng khoái, đủ loại hương hoa được gió mang đến, tăng thêm vài phần cảm giác huyền bí và thoải mái dễ chịu. Bọn họ sóng vai đi, dưới đèn đường có hình bóng mờ nhạt, một phần bóng có hơi trùng lên nhau.
"Qua ngày mai, em sẽ về nhà."Cô suy nghĩ một chút, vẫn nói cho anh quyết định của cô.
"Hả?"
"Sắp tới đại thọ 70 của ông nội, em muốn về với ông."
Thời gian cô ở cùng ông nội không tính là nhiều, bình thường thích chạy đi chơi, ông cũng khuyến khích cô đi ra ngoài, trước mặt cô cũng sẽ không nói chuyện phiền phức trong công ty.Bây giờông cũng bảy mươi tuổi rồi, cô mới nhận ra, thế nhưng rất là chua xót.
Anh gật đầu một cái, biết cô và ông nội Tô sống nương tựa lẫn nhau, hiểu được phần tình cảm gắn bó này, " Quan hệ giữa em và ông rất tốt."
Cô cười cười, chỉ là có chút ngượng ngùng, "Bây giờ nhìn lại, lúc em còn nhỏ rất không nghe lời, khiến ông nội rất là hao tâm tổn trí."
"Em còn có một mặt này?"
"Đương nhiên là có, ông muốn em làm gì, em cố tình không làm.Ông cấm em làm chuyện gì, em lại cố tình đi làm."
"Vậy ông nội em nhật định bị em làm cho phát cáu."
"Mới không có. Mỗi khi em không nghe lời thì ông nội cũng chỉ là trừng mắt nhìn em...em cũng không sợ ông, sau khi ông làm như vậy mấy lần, em cũng không tiếp tục làm như thế. Sau lại suy nghĩ một chút, dáng vẻ ông nội trừng em cũng không hung dữ, tại sao em lại sợ như vậy?"
"Có lẽ là quá uy nghiêm?"
"Có lẽ."Dù sao chính cô cũng không nghĩ ra là tại sao.
Giang Dực hình như cũng nhớ tới chuyện của mình khi còn bé, "Tính tình ông nội anh rất tốt, luôn cười ha hả với người khác. Nhưng anh với Tiểu Hân cũng không thích chơi với ông, bởi vì ông ấy thích lôi kéo bọn anh đánh cờ, hơn nữa còn chơi không dứt.... Sau đó ông nội qua đời, để lại rất nhiều đồ ăn bọn anh thích ăn cho bọn anh, nói khi nào bọn anh đến chỗ ông thì lấy ra cho bọn anh ăn…Tiểu Hân thấy những đồ ăn vặt kia thì khóc oa oa."
Còn nhỏ, không hiểu được loại tình cảm người già khát vọng bọn tiểu bối ở bên cạnh mình, chờ đến lúc rốt cuộc hiểu ra thì người già đã không còn.
"Vậy anh có khóc không?"
Anh cong miệng, cũng không trả lời.
"Khẳng định là không có."
"Tại sao khẳng định như vậy."
"Bởi vì anh máu lạnh vô tình chứ sao."Cô che miệng nhẹ giọng cười.
Anh nhìn bộ dạng kia của cô, bất đắc dĩ than thở, ôm thân thể của cô, thật sợ cô đột nhiên ngã xuống, "Nguyện vọng lớn nhất của ông nội anh chính là hi vọng có thể làm cụ, có thể nhìn thấy chắt trai của ông, nhưng vẫn không có cơ hội kia."
Cô nghe được tiếc nuối trong giọng nói của anh, "Chờ sau khi đứa bé của chúng ta ra đời, chúng ta cùng đi thăm ông nội anh, có được không?"
Tay anh đang ôm cô chậm rãi chuyển đến trên bụng của cô, "Được."
Cô cảm giác trong mắt anh có nhiều hơn một loại tình cảm, nhưng không biết loại tình cảm này đến từ đâu.
Anh vuốt bụng của cô, đột nhiên nghĩ sẽ là con trai hay con gái, anh cũng sắp làm ba, có lúc anh hi vọng đứa bé này lớn lên chậm một chút để anh từ từ thích ứng với việc làm cha, có lúc lại hivọng đứa bé nhanh được sinh ra, anh không thể chờ đợi muốn được thấy đứa bé này rồi.
Giang Dực không phải một người thích nhớ lại, bất kể quá khứ xảy ra chuyện gì, là tốt hay xấu, anh đều không muốn tốn nhiều thời gian nhớ lại, cũng không phải là anh vô tình, chỉ là thói quen mà thôi, nếu chuyện ngày xưa không thể sửa đổi thì cần gì lãng phí thời gian?
Sau khi anh lớn lên một chút, vẫn thường đến chơi với ông nội, dù là trong lòng anh cũng cảm thấy rất khô khan, ông nội luôn lôi kéo anh đánh cờ, không sợ phiền toái. Chỉ là có một ngày, khi anh chuẩn bị rời đi, quay đầu lại, thấy bóng dáng cô đơn của ông đứng đó, tim anh đột nhiên ê ẩm, từ đó về sau, số lần anh đến chơi với ông rõ ràng nhiều hơn, hơn nữa cũng hết sức có kiên nhẫn. Ông nội sẽ luôn để cho anh mang quà về, còn phải mang quà về cho Tiểu Hân nữa, để cho anh lần sau dẫn theo Tiểu Hân cùng đến.
Khi đó đúng lúc Tiểu Hân mất tích, anhvừa tìm kiếm Tiểu Hân, vừa giấu ông nội chuyện này, sợ ông không chịu nổi đả kích, dù ông thường hỏi anh, có phải Tiểu Hân cảm thấy ông không thú vị hay không, anh chỉ có thể nói hiện tại Tiểu Hân rất bận, phải chuẩn bị cuộc thi.
Ông nội cũng thường lôi kéo tay anh hỏi, "Tiểu Dực nhà chúng ta tốt như vậy, nhất định có rất nhiều cô gái thích."
Anh chỉ cười không nói lời nào.
Sau đó lời của ông biến thành, "Tiểu Dực, mang cô gái con thích đến cho ông xem một chút đi!"
Sau đó nữa ông thích nói nhất là, "Thật muốn nhìn con kết hôn sinh con, như vậy cuộc đời này ông cũng không hối tiếc."
Khi đó lời nói của Giang Dực đến khóe miệng rồi vẫn không nói ra khỏi miệng, khi đó anh đã qua lại với bạn gái nhiều năm rồi, nhưng không biết vì sao, vẫn không nói cho ông là anh đã có bạn gái rồi. Có lẽ, trong lòng anh cũng biết, anh và nữ sinh kia, không thể đi đến lâu dài. Tình yêu cuồng nhiệt lúc ban đầu trở nên lạnh nhạt, từ lạnh nhạt rồi đến cãi vã, mặc dù anh không ngờ sẽ tách ra, nhưng từ đầu đến cuốivẫn không muốn tiến thêm một bước.
Nếu như biết trước ông sẽ ra đi nhanh như vậy, anh có thể sẽ nói ra?
Có lẽ cũng sẽ không, anh cho tới bây giờ cũng không phải người nguyện ý hy sinh hạnh phúc của mình vì chuyện như vậy.
Giang Dực phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Tô Tử Duyệt thâm ý hơn mà chính anh cũng khó lý giải loại cảm giác tinh tế này, cô nói anh là người rất có ý thức trách nhiệm, anh là loại người như vậy sao, cô nói anh tốt như vậy? Sẽ chịu trách nhiệm đạo đức trói buộc?Anh làm việc luôn luôn không bị người khác trói buộc, cho tới bây giờ đều là do tự anh làm chủ, anh tin tưởng tự mình làm chủ thì dù kết quả không tốt, cũng sẽ không hối hận.
Mặc dù đứa bé này, không hề có trong dự liệu của anh, nhưng anh không bài xích, thậm chí tiếp nhận nó, còn có mơ hồ vui vẻ. Anh hình như đã hiểu ra chút gì đó, nếu như anh không mong chờ sinh mạng này, anh sẽ lựa chọn để cho cô bỏ đứa bé này, mà không phải để cho cô sinh nó ra.
Thì ra có lẽ là từ lâu trướckia, thái độ của anh đã dao động.
Anh không nghĩ vì cô gái này mà tốt như vậy, có thể nguyện ý uất ức mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Văn thành: tại sao tôi ngay cả nam phụ đều không được?
Lục Lục: anh không được chứ sao. . . . . .
Phương Văn thành: . . . . . .
Về tiểu thuyết này, là viết lúc trong lòng ta không tốt nhất, lúc ấy ta tưởng là nội tâm của ta bình thản cho nên viết tiểu thuyết này đối với ta mà nói rất ôn hòa. Gợn sóng rất ít, cũng là tiểu thuyết nam nữ chính chung đυ.ng nhiều nhất của ta rồi, khi đó ta muốn khiêu chiến mình một chút, có thể viết loại tình tiết này không nhiều lắm, dựa hết vào ngôn ngữ miêu tả là có thể viế tvăn, cho nên ta thử một chút, có lẽ rất nhiều người không thể nào tiếp thu được đi.