Bây giờ là đầu mùa hạ, thời tiết chưa nóng hẳn nhưng oi bức và ngột ngạt. Người ta có thể bắt đầu bắt gặp cảnh tượng la liệt các chị, các cô trang bị kín mít phóng xe ầm ầm trên đường, xe cộ thậm chí cũng chạy dạt về phía có bóng râm. Độ ẩm quá cao trong không khí những ngày này khiến người ta luôn cảm thấy mệt mỏi và bực dọc. Thế nhưng Bảo Lâm ngược lại rất thích thời tiết của mùa hè, cái mùa mà cơ thể luôn tiêu hao năng lượng nhiều hơn và trời quá nóng khiến cậu chẳng có tâm trạng nào mà ngồi nghĩ ngợi. Không nghĩ ngợi thì cũng không buồn phiền. Như vậy cô đơn sẽ ít đi một chút.
Bảo Lâm luôn tự hỏi nếu cậu sinh ra vào một ngày khác, liệu cuộc đời cậu có khác đi không nhỉ? Có khi nào cậu cũng sẽ giống như những nam thanh, nữ tú kia ăn mặc lịch thiệp, ra vào những tòa nhà công sở, làm công một ngày tám tiếng rồi rảnh rỗi thì ngồi café tán gẫu với những người bạn cùng đẳng cấp. Hoặc có khi nào cậu lại là một ông chủ tiệm ăn, mỗi buổi trưa phục phụ khách tới mệt nhoài, tươi cười tới cứng cả miệng, đếm tiền đau cả tay hay chăng. Hoặc chỉ đơn giản làm một người vui vẻ, có cuộc sống bình thường cũng đã là hạnh phúc lắm rồi.
Hôm nay, cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm rời đi. Giống như cách đây năm năm, cậu đã hạ quyết tâm phải ở lại. Năm năm mơ hồ cứ thế qua đi, cậu hiện tại sao có thể tiếp tục tự lừa dối mình thêm được nữa. Người đó không cần cậu, ngay từ đầu cậu vốn không nên xuất hiện ở đây. Hiện tại rời đi, cũng là trả mọi thứ về vị trí ban đầu, trả cho anh một cuộc sống vẹn nguyên, an ổn, và trả cho cậu một thực tại tàn khốc nhất.
Cậu không trách Việt Tú. Anh không hề sai, đến chính cậu còn cảm thấy bản thân mình thật đáng khinh. Ngay từ đầu cậu không nên trèo cao, càng không nên hi vọng, lại càng không nên dùng thủ đoạn đê tiện để được ở cạnh anh.
Bảo Lâm chậm rãi thu dọn đồ đạc ít ỏi của mình vào một cái va li nhỏ. Năm năm sống cùng với nhau, căn hộ nhỏ này cậu đã từng xem như nhà mình mà chăm sóc từng ngóc ngách một. Chiếc cốc anh vẫn dùng để uống nước, ghế sô pha anh vẫn ngồi xem bóng đá hằng đêm, bộ đồ ngủ anh vẫn mặc, bàn chải đánh răng của anh, kem cạo râu của anh.. Bảo Lâm lưu luyến chạm vào từng vật một. Mỗi thứ, mỗi thứ đều phảng phất hương vị của anh. Cậu sau này sẽ không có cơ hội nào để nhìn thấy chúng một lần nữa. Thật sự, sẽ rất nhớ.
Cậu, Hà Bảo Lâm, năm năm qua, đã dành phần lớn thời gian, sống trong căn phòng này, ngày ngày đều chờ đợi một người trở về.
Bảo Lâm lặng lẽ đứng trước cánh cửa phòng ngủ lớn của căn hộ, một tay chạm lên cánh cửa lạnh lẽo. Phía sau cánh cửa này chính là thế giới riêng của anh, cũng là giới hạn của anh, nơi mà Bảo Lâm rất ít khi được phép bước vào. Nơi mà đã có vô số đêm, Bảo Lâm đứng ở ngoài nhìn lén qua khe cửa khép hờ này, nương vào một chút ánh sáng chiếu qua cửa sổ để thấy người trong phòng an lành ngủ say giấc. Nơi mà có những đêm khác, từ trong căn phòng này, tiếng hoan ái của anh và những cô gái khác vọng ra đã cắt vô số nhát lên tâm hồn vốn đã tổn thương đến tàn tạ của cậu.
Lưu luyến một chút, Bảo Lâm chậm rãi trở về phòng ngủ của mình, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc túi vải nhỏ được cất cẩn thận, bỏ vào một ngăn nhỏ trong ba lô đeo theo người. Trong chiếc túi đó có một chiếc vòng tay được kết từ những viên đá nhỏ màu hổ phách, là chính tay Bảo Lâm cẩn thận lựa chọn và xâu từng viên. Cậu còn đem lên chùa xin sư thầy tụng kinh để hi vọng nó sẽ đem lại phước lành cho người mang nó.
Vào sinh nhật đầu tiên của Việt Tú từ khi bọn họ ở chung, Bảo Lâm đã chuẩn bị nó để làm quà tặng cho anh. Cậu hi vọng chiếc vòng ấy đeo trên tay anh mỗi ngày thì anh sẽ nhớ đến cậu mỗi ngày. Hôm ấy, Việt Tú tiệc tùng say khướt bên ngoài cùng đám bạn, khi được khiêng trở về nhà liền ngủ một mạch. Bảo Lâm nhân lúc anh ngủ say, len lén đeo lên tay anh. Lúc cậu ngồi ngẩn cả tiếng đồng hồ để ngắm chiếc vòng ấy treo trên tay anh cậu đã hạnh phúc biết bao nhiêu. Có điều, số phận huy hoàng của nó chỉ được duy nhất có thời khắc ấy, ngày hôm sau, chính tay anh quăng nó vào thùng rác.
"Những thứ bẩn thỉu này đừng tuỳ tiện chạm vào tôi."
Đó là điều anh đã nói. Bảo Lâm ngốc nghếch khi ấy chỉ biết vội vàng lúng túng nói lời xin lỗi rồi quay mặt giấu đi hốc mắt đỏ hoe của mình. Là cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi, sao anh lại muốn thứ đồ rẻ tiền ấy, nhất là lại từ tay một kẻ không sạch sẽ như cậu. Chiếc vòng tay ấy, cũng như cậu, chỉ xứng đáng với những mảnh giấy rác, những đồ ăn thừa, dơ bẩn, bốc mùi và vô dụng.
Chờ anh đi rồi, cậu tự mình mò mẫm giữa đống rác rưởi tìm lại, rửa sạch sẽ rồi cất kĩ lại vào trong ngăn kéo. Sau này, Bảo Lâm còn tặng rất nhiều quà cho anh, nhưng chiếc vòng tay ấy là thứ duy nhất anh từng chạm vào.
Năm năm sống chung với nhau, anh đối với cậu hoặc là khinh thường, hoặc giận giữ, hoặc lãnh đạm, hoặc đa phần, là ánh mắt chán ghét đến cùng cực.
Lần đầu tiên của hai người, chính là do Bảo Lâm lén bỏ thuốc anh, thứ thuốc kí©ɧ ɖụ© cậu có thể dễ dàng lấy từ quán bar nơi cậu làm việc. Cậu cứ như vậy lừa anh thần trí mơ hồ cùng cậu phát sinh quan hệ, sau đó chính tay cậu chụp ảnh lại, dùng đó làm điều kiện trao đổi, ép anh giữ cậu ở lại bên mình. Nếu những tấm ảnh ấy lộ ra, sự nghiệp vừa mới nhen nhóm của anh sẽ tiêu tan, gia đình truyền thống gia giáo của anh sẽ xảy ra một trận gà bay chó sủa. Cậu biết điều đó. Anh biết điều đó.
"Hai năm, em sẽ chỉ ở lại hai năm thôi."
Ánh mắt anh nhìn cậu khi ấy tưởng chừng có thể gϊếŧ chết cậu ngay tại chỗ.
Vậy là cậu được ở bên anh dù cho đó chỉ là kết quả của một cuộc trao đổi. Kết cục cậu lại không giữ lời hứa của mình. Năm năm, cậu đã ở lại đây năm năm. Anh hận cậu. Anh ngày ngày đều nói với cậu những lời khó nghe, nhưng cuối cùng vẫn là để cậu ở lại. Cậu nghĩ cứ kiên trì, một ngày nào đó anh sẽ hiểu cậu, sẽ yêu cậu.
Hóa ra nếu từ đầu đã chán ghét thì đổi lại chỉ có là chán ghét.
Lần thứ hai bọn họ cùng nhau, chính là anh đã nói thế này.
"Cậu dù sao đã phục vụ nhiều người như vậy, đêm nay, hãy phục vụ tôi đi."
Cuối cùng Bảo Lâm thực sự trở thành một kẻ được anh bao nuôi theo đúng nghĩa đen. Anh, bởi bạn gái đã bên nhau nhiều năm lại vì hư vinh bỏ theo người khác, bắt đầu sử dụng cậu như một thứ công cụ phát tiết mỗi lúc buồn bực. Sau đó anh thường xuyên lên giường cùng với cậu, cũng thường xuyên thay đổi bạn gái. Thậm chí đưa cả "đối tác" về nhà để mây mưa ân ái trước mặt cậu. Bảo Lâm nghĩ cũng không nghĩ nổi vì cái gì mình lại sống một cuộc đời cay đắng đến thế suốt những năm qua, vì cái gì cứ luôn cố chấp ở lại bên anh. Trong mắt anh, cậu vĩnh viễn là một thứ rác rưởi. Ngoài người mẹ đã mất ra, đến bây giờ đã có một ai chân chính yêu thương cậu.
Mẹ cậu đã mất rồi.
Bây giờ kể cả anh cậu cũng không có được.
Bảo Lâm kéo chiếc va li lặng lẽ ra khỏi nhà. Cậu không chờ anh về để nói tạm biệt, vì ngay từ đầu, anh vốn đã không quan tâm đến chuyện có một người như cậu tồn tại trong cuộc đời này. Là cậu đã quá ảo tưởng, quá khát khao. Năm năm, Bảo Lâm nhìn gương mặt nhợt nhạt trong gương một lần nữa, có lẽ thời hạn của cậu cũng sắp đến. Cơ thể này, có lẽ không thể chờ đợi thêm được nữa.
* * *
Việt Tú trở về nhà sau một chuyến công tác dài ngày dọc các tỉnh miền Bắc. Nguyễn Phạm đang có ý định mở rộng hệ thống siêu thị P. Mart ra cả nước mà anh lại mới được thăng chức là Quản lý thị trường của bọn họ. Gần đây công việc thật sự quá nhiều, nhưng bù lại điều kiện đãi ngộ quả thực hấp dẫn hơn. Có điều, cứ với tình trạng công tác thế này, anh thậm chí không có thời gian mà tiêu xài chỗ tiền mà công ty trả cho anh nữa.
Gia đình Việt Tú nhiều đời là công chức, bố mẹ anh cũng giữ chức vụ ở cơ quan nhà nước, không tính giàu có nhưng cũng gọi là có của ăn của để, sống đời sống dư dả, nuôi các con ăn học thành tài. Việt Tú lại không thích theo nghiệp cha mẹ, nên chỉ có thể tự thân vận động tạo dựng sự nghiệp. Từ khi còn là sinh viên, anh đã thường xuyên làm các công việc bán hàng bán thời gian. Tốt nghiệp đại học, Việt Tú bắt đầu từ vị trí nhân viên kinh doanh siêu thị, thay đổi qua một vài chỗ, sau cùng trở thành trưởng siêu thị P. Mart. Khi Nguyễn Phạm có kế hoạch mở rộng và phát triển hệ thống P. Mart, Việt Tú đã được cất nhắc lên Tổng Công ty, đảm nhiệm vị trí Quản lý thị trường. Một gia đình cơ bản, một công việc có triển vọng, Việt Tú được xem như thế hệ thanh niên mới năng động tiêu biểu của nền kinh tế.
Anh mở cửa đưa mắt nhìn căn nhà vắng lặng chìm trong bóng tối có phần lạ lẫm. Không biết đã bao lâu rồi, dù anh về giờ nào, trong nhà cũng nhất định có một kẻ đứng đợi anh, đưa dép cho anh thay, cầm cặp cho anh. Mặc dù lúc nào anh cũng chán ghét gạt bàn tay định chạm vào mình đi, nhưng kẻ đó tựa như không bao giờ biết tự ái. Luôn luôn có mặt ở đó, cười cười săn đón một cách thật giả tạo.
Việt Tú hơi nhíu mi nghi hoặc, cởi giày vào nhà nhìn chung quanh một vòng. Trên bàn đã bày sẵn cơm canh, không biết được dọn ra từ bao giờ, có vẻ như đã nguội từ lâu. Bên cạnh còn đặt một phong bì, bên trong có một thẻ ATM, một thẻ nhớ điện thoại cũ kĩ và một tờ giấy nhỏ có vài chữ viết tay nắn nót.
[Thời gian của em đã hết
File ảnh gốc ở đây, không có bản sao
Sau này, không có sau này nữa.]
Việt Tú ngồi xuống ghế khẽ thở ra một hơi. Anh thế mà lại quên mất bọn họ là một cái hẹn có thời hạn. Bởi kẻ kia luôn không giữ lời hứa, hai năm lại muốn thêm hai năm nữa. Có những lúc anh đã nghĩ kẻ đó có khi nào mãi mãi không chịu rời đi. Một kẻ không biết xấu hổ, chỉ vì tiền sẵn sàng bán rẻ cả bản thân mình, thậm chí còn dùng thân thể ấy để ép anh. Nếu không vì muốn giữ cho người cha huyết áp cao của anh được an an ổn ổn mà dưỡng già thì anh cũng không chấp nhận để một người như thế lại bên mình.
Trầm ngâm vài phút anh chợt hừ một tiếng trong cổ họng. Viết cái gì như thể cậu sẽ bỏ đi thật vậy, nghĩ tôi sẽ tin hay sao? Cùng nhau năm năm, không phải Bảo Lâm chưa từng bỏ đi lần nào. Mỗi lần như thế, không quá ba ngày là lại tự mò về, cười hì hì rồi lại mặt dày bám lấy anh. Trước đây sống chết thề chỉ hai năm thôi, nhưng mỗi năm cậu ta lại đem những tấm ảnh cũ này ra để mặc cả thêm một năm nữa. Cứ như vậy Việt Tú đã sớm miễn dịch với những trò hề của Bảo Lâm rồi. Lần này chắc cũng lại muốn đòi thêm một năm nữa thôi. Việt Tú nghĩ rồi cũng không thèm xem qua, trực tiếp bẻ gãy thẻ nhớ rồi ném vào thùng rác cùng với tờ giấy đã bị vò nát.
Năm đó, mẹ cậu tới nhà anh làm người giúp việc, lại mang theo một cậu nhóc mới mười tuổi. Ba mẹ anh thương mẹ con họ côi cút không nơi nương tựa, lại để cho cả Bảo Lâm đến nhà ở cùng, sau còn xin cho cậu đi học. Sống ở nhà anh bốn năm cũng coi như có chút quen thuộc, vì vậy sau khi mẹ con họ bỏ đi, anh thậm chí còn có chút lo lắng, sợ họ phải sống quá vất vả. Không ngờ cậu lại tụt dốc đến thế, đúng là bản chất của kẻ ti tiện thì sẽ làm những việc ti tiện mà thôi. Uổng công ba mẹ anh ngày ấy đối đãi với họ thật tâm như vậy.
Bảo Lâm mười tuổi vừa chân ướt chân ráo vào nhà họ đã bị phát hiện lén lút trộm một cái ô tô đồ chơi của em họ anh. Mẹ cậu vừa khóc, vừa lôi Bảo Lâm ra sân đánh đòn bằng cán chổi quét nhà to bự, Bảo Lâm gào khóc cả một ngày trời, bố mẹ anh cũng mềm lòng bỏ qua cho trẻ nhỏ. Họ còn cho rằng cậu đáng thương, cậu làm thế vốn là vì thời gian qua đã sống quá thiếu thốn và khổ sở. Việt Tú khi ấy chỉ nhớ là cậu rất hay khóc. Việt Tú chưa từng thấy thằng con trai nào lại mau nước mắt như thế. Thằng nhóc gầy gầy nhỏ nhỏ, đôi mắt to và tròn lại lúc nào cũng chực tuôn nước mắt. Thật chán nản. Cũng may sau đó Bảo Lâm sống rất an phận, cũng rất ngoan ngoãn nên gia đình cũng yên ổn được vài năm.
Đến một ngày, mẹ anh làm mất một chiếc vòng ngọc, là món quà anh mua tặng bà bằng tháng lương đầu tiên anh kiếm được từ công việc làm thêm của mình, bà vẫn cất kĩ trong hộp chứ không nỡ đeo nên trong nhà chưa ai từng nhìn thấy. Mà ngay sau đó anh phát hiện người giúp việc cũng đeo một chiếc y hệt, thậm chí giống đến cả kí hiệu [
lovemom ] với chữ o được cách điệu thành hình trái tim mà anh đặt khắc lên, nhưng lại nói là của con trai tặng cho. Bảo Lâm khi ấy sống chết nói rằng cậu không ăn trộm, rằng cậu tự mua bằng tiền tiết kiệm của mình. Nhưng một thằng nhóc mười mấy tuổi làm gì để có nhiều tiền tiết kiệm như vậy? Hơn nữa cậu có thể mua ở đâu chiếc vòng có kí hiệu giống hệt chiếc vòng đã mất như vậy? Đã từng ăn cắp một lần, sẽ có lần thứ hai, thứ ba thôi, anh tin như thế. Mẹ cậu trả lại vòng cho mẹ anh, rồi xin nghỉ việc, thậm chí tháng lương dở dang cũng không nhận, dắt Bảo Lâm rời đi ngay trong đêm ấy. Bẵng đi vài năm, anh không còn nhớ về mẹ con họ nữa.
Anh chẳng thể ngờ cuối cùng lại gặp cậu trong một lần theo sếp đi tiếp đối tác ở Ganymede Bar, gay bar ngầm có tiếng trong thành phố. Người làm kinh doanh bọn họ không cố kị chuyện nam nữ. Đáp ứng sở thích và làm đối tác hài lòng để thu về lợi ích tối đa mới là mục đích của họ, hợp đồng có thể có được ở bất cứ đâu, thậm chí tại một quán bar. Nhưng không ngờ anh lại gặp Bảo Lâm trong số những cậu trai được chọn để tiếp khách ngày hôm ấy.
Gặp trong hoàn cảnh ấy anh thà là không gặp còn hơn. Thằng nhóc vẫn xinh đẹp y như trong kí ức của anh đứng đó nhìn anh trân trân, thoáng sững lại trong giây lát. Điều đó cho anh biết cậu nhận ra anh. Nhưng cậu không còn là Bảo Lâm ngày trước lúc nào cũng chỉ chực khóc nữa. Ánh mắt vẫn rụt rè nhưng trong mắt anh lại là sự rụt rè giả tạo và mưu mô. Thân hình mảnh mai khoác một bộ đồ kiểu cách, cổ áo sơ mi thả lỏng ba cúc phía trên để lộ ra một mảng ngực gầy và xương quai xanh có thể làm mê mẩn bất kì ai, mái tóc được cắt chải cầu kì lộ ra cái gáy xinh xắn, đôi môi hồng quyến rũ lại đang cùng với một kẻ đáng tuổi bố mình buông lời lả lơi. Hình ảnh ấy khiến Việt Tú cảm thấy ghê tởm tới mức kìm nén lắm mới không nôn ra ngay tại chỗ.
Rồi xảy ra một đêm ấy làm thay đổi cuộc đời anh và cậu.
Không chỉ đòi tiền, Bảo Lâm còn đưa ra thêm điều kiện cho anh để không công bố những bức ảnh cậu đã chụp ra bên ngoài.
Khi ấy Việt Tú mới hai mươi tư tuổi, đi làm chính thức chưa được hai năm, anh đã phải vay mượn rất nhiều nơi, thậm chí phải nói dối để mượn tiền ba mẹ mới đủ đưa cho cậu. Vậy mà cậu còn ra thêm điều kiện.
"Em muốn anh bao nuôi em."
Việt Tú làm sao có thể không hận cậu.
Hai năm cuối cùng biến thành năm năm. Việt Tú cũng không ngờ mình có thể chịu đựng lâu đến thế. Năm năm, không kể tới món tiền mà Bảo Lâm đã lấy của anh, việc để một tên trai bao ở trong nhà của mình, dùng đồ của mình khiến có những lúc anh cũng phải bội phục sức chịu đựng của chính mình. Mà một kẻ bán da^ʍ, lại có thể không cần đi khách, có nhà ở, có cơm ăn, lại có tiền tiêu, quả thực là để cậu ta quá được lợi rồi.
Năm năm, từ một nhân viên bình thường, anh đã trở thành một Trưởng siêu thị và bây giờ là Quản lý thị trường của toàn hệ thống thương mại Nguyễn Phạm. Một chỗ dựa tốt như vậy, cơ hội tốt như vậy, anh không nghĩ kẻ hám lợi tên Bảo Lâm kia lại dễ dàng buông tha anh mà không có điều kiện gì cả. Để xem lần này cậu ta giở trò được bao lâu.