Chương 4.2

“Tiểu tiện nhân, mày nên ngoan ngoãn thật thà một chút, nếu sau này mày còn muốn làm ra loại chuyện đê tiện này nữa, tao sẽ đem số ảnh này tung ra ngoài, để cho tất cả mọi người đều biết mày thật ra là cái đồ con gái dâʍ đãиɠ.”

Sau khi bắt nạt Lâm Hàm đủ, nhóm nữ sinh kia tràn đầy đắc ý bỏ đi. Đầu tóc Lâm Hàm hỗn độn, chỉ có thể ôm chặt bản thân mình, nàng từ trước đến nay đã rất nhiều năm rồi không hề phải chịu qua loại làm nhục này, Lâm Hàm muốn để cho những người đã bắt nạt nàng hôm nay phải trả một cái giá thật đắt.

Nhưng vẫn còn tốt, Lâm Hàm sợ rằng hôm nay sẽ gặp phải chyện không may nên đã cố ý bỏ vào cặp một cái áo khoác.

Thế nhưng bây giờ còn chưa thể dùng đến, sáng nay nam chủ đã nhặt được thẻ học sinh của nàng, nếu không có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, tan học xong hắn sẽ đến tìm nàng trả lại thẻ, không tìm được nàng thì cũng sẽ nhất định đi qua đoạn đường này ra khỏi trường học. Hơn nữa lúc này trong sân trường đã không còn bao nhiêu người nữa, Lâm Hàm chỉ cần ở tại chỗ đợi một chút là được.

Lâm Hàm vừa nghĩ vừa lấy tay gỡ ra tóc mái dày nặng của mình, sau đó tháo xuống cái kính mắt vừa đen vừa xấu kia đi, để lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tuyệt mĩ vốn có của nàng.

Đúng như dự đoán của Lâm Hàm, sau khi tan học, Thẩm Ninh đã dựa theo thông tin trên thẻ học sinh tìm đến lớp học của nàng, chính là nàng đã đi trước một bước rồi. Nghĩ đến trước đó đã nói với Lý Hân Nhi đợi hắn ở cổng trường, Thẩm Ninh liền không muốn lãng phí thời gian, chọn đường tắt băng qua sân trường để ra về.

Vừa lúc đi qua một đoạn rừng cây nhỏ trên đường, Thẩm Ninh lại nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của nữ sinh truyền đến. Thân là thành viên ban kỷ luật của hội học sinh, hắn tự nhiên không thể nào không để tâm đến.

“Bạn học này, cậu làm sao vậy, tôi là trưởng ban kỷ luật của hội học sinh Thẩm Ninh, bạn có cần giúp đỡ không?” Thẩm Ninh đứng ở phía bên kia của đám cây dùng âm thanh dịu dàng hỏi.

Sau khi Lâm Hàm nghe được giọng nói của Thẩm Ninh, lại nhìn đến cặp sách đang nằm cách nàng không xa, vội vàng lên tiếng, “Bạn học này, có thể phiền cậu nhặt giúp tôi cái cặp đằng kia không?”. Lúc này Thẩm Ninh mới nhìn thấy một chiếc cặp sách bị dẫm đạp bẩn thỉu đang nằm trên mặt đất.

“Bạn học ơi, cặp của cậu đây, tôi có thể giúp gì cho cậu nữa không?”