Chương 41: Những con người đó

Khẽ cựa mình, Mạnh Nguyên đưa tay tìm kiếm thân hình mềm mại của ai đó nhưng khua loạn một hồi mà vẫn không thấy. Anh chợt mở bừng mắt. Trên chiếc giường hỗn đột chỉ có một mình anh mà không thấy một ai khác. Không nghĩ ngợi gì thêm, anh tung chăn rồi lao về phía cửa.

Vũ Hân nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại. Khuôn mặt trăng trắng của cô chợt nổi lên một tầng màu hồng.

- Nguyên!!! Anh làm gì vậy?

Mạnh Nguyên đứng hình nhìn chằm chằm vào Vũ Hân. Cô đứng cách anh có vài bước chân, đôi chân mày đang cau lại nhìn anh, đôi môi khẽ mím. Anh chợt tỉnh, nhìn lại chính mình.

- À!

- À?- Vũ Hân cau mày chặt hơn nữa.- Chẳng lẽ vì em mặc áo của anh nên anh mới không có đồ mặc?

Mạnh Nguyên bật cười, anh tiến lại gần cô, mặc cho ánh mắt cô mở to nhìn anh chằm chằm. Cho tới khi cơ thể cô nằm trọn trong vòng tay anh, anh mới thở một hơi dài. Cuối cùng cô cũng thực sự trở về bên anh. Hóa ra tất cả đều là sự thật, tất cả không phải là mơ.

- Xin lỗi…- Vũ Hân khẽ nói.

- Sao lại xin lỗi anh?- Mạnh Nguyên đặt cằm lêи đỉиɦ đầu cô rồi nhắm mắt lại.

- Đã làm anh lo lắng. Thực xin lỗi anh, Mạnh Nguyên!

Mạnh Nguyên không trả lời. Vũ Hân chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều mà trầm ổn của anh. Cô tựa vào vai anh, tận hưởng sự ấm áp mà anh mang lại. Để khắc ghi, để tạc vào lòng hình dáng của anh… để có thể nhớ lại bất cứ khi nào cô muốn trong suốt quãng đời còn lại…

- Hân…

Mạnh Nguyên bắt đầu vùi vào tóc cô làm nũng. Vũ Hân nhận ra nếu đứng đây thêm một chút nữa với anh, nhất định cô sẽ xuống giường vào buổi chiều. Cô khẽ cắn anh một cái rồi ra lệnh cho anh đi làm vệ sinh cá nhân. Mạnh Nguyên cười hì hì rồi biến mất sau cánh cửa.

Hai người ngồi đối diện nhau và dùng bữa sáng. Tất cả diễn ra rất bình thường, Mạnh Nguyên thì xem báo, Vũ Hân thì lướt web. Thỉnh thoảng cả hai lại ngước mắt nhìn nhau rồi mỉm cười. Đơn giản mà gần gũi thế nhưng nó sẽ là kí ức mà cả đời này hai con người đó sẽ không thể nào quên.



- Sao en không nghe anh mà ở nhà nghỉ ngơi?

Mạnh Nguyên cằn nhằn lần cuối khi anh đỗ xe tại tầng hầm của tòa nhà Red Ocean. Bên cạnh, Vũ Hân đang lặng lẽ mỉm cười nhìn anh. Đợi tới khi anh quay qua nhìn cô, cô mới nhẹ nhàng ôm lấy anh.

- Em không muốn mọi người lo lắng.- Cô nói.- Em muốn trấn an họ bằng sự xuất hiện của mình.

- Vậy làm xong việc cần làm thì phải trở về nhà ngay nghe không?- Anh hôn nhẹ lên tóc cô. Sau tất cả mọi chuyện, anh thực sự nếu như cô rời khỏi tầm mắt của an

h.

- Ừm!- Vũ Hân gật đầu.- Em sẽ chờ anh ở nhà.

Sự xuất hiện của Vũ Hân thực sự khiến mọi người bất ngờ. Người vui vẻ có, mừng rỡ có, ngạc nhiên có, thở phào nhẽ nhõm cũng có. Giống như tảng đá nặng trĩu trong lòng tất cả đều được gỡ bỏ vậy. Mọi người vây lấy Vũ Hân rồi bắt đầu hỏi han.

- Vũ Hân à, chị đang tính đóng phim đấy à?- Một cô bé trợ lý huých nhẹ vai cô.

- Đúng đấy, cô làm mọi người lo lắng quá!- Mỹ Phương thêm lời.

- Thật xin lỗi mọi người.- Vũ Hân cúi đầu.- Đã làm mọi người phải lo lắng rồi!

Cả phòng thứ ký chỉ toàn là con gái thế nhưng mọi người lại rất tốt tính, ai cũng quan tâm tới nhau như chị em trong nhà. Vì vậy mà Vũ Hân cũng rất được yêu quý. Những ngày qua, khi cô đột ngột nghỉ làm không phép đã khiến bọn họ rất lo lắng. Nhất là khi thấy ban lãnh đạo cấp cao, những người có quan hệ mật thiết tới Vũ Hân ai ai cũng căng thẳng tột độ.

Tất cả lờ mờ đoán ra đã có chuyện không ổn đã xảy ra với Vũ Hân, thế nhưng không ai dám hỏi hay thắc mắc gì vào thời điểm ấy. Cho tới khi thấy vụ việc của Mỹ Kim. Dù thông tin đã được cấp trên phong tỏa, nhưng phòng thư ký là phòng đặc thù nên được biết thông tin này. Chính vì vậy nỗi lo lắng trong lòng mọi người càng tăng cao.

Cuối cùng Vũ Hân cũng trở về vẹn toàn, không sứt mẻ gì cả. Có điều không một ai lấy được thông tin gì từ cô. Tuy vậy, mọi người đều vui vẻ khi thấy đồng nghiệp của mình vẫn bình an.

- Để cảm tạ tình cảm của mọi người, trưa nay xin mời mọi người một bữa tại nhà hàng cao cấp nhé!

- Ô hô, có người ăn chơi nha!!

- Hehe, lát em đi rút tiền đi hé. Chị đây sáng ra chưa có ăn gì đâu!

Vũ Hân bật cười rồi hàn huyên với mọi người thêm một chút. Sau đó cô rời phòng thư ký, trả lại không khí yên tĩnh cho mọi người làm việc. Còn bản thân, tiếp tục bước tới địa điểm tiếp theo.

Vì muốn dành cho người đó sự bất ngờ, thế nên Vũ Hân đã trực tiếp mở cửa và bước vào. Có điều cô không ngờ, người mình muốn gặp sau nữa lại cũng ở đây.

- Chị Hân?- Phương Nhi mắt mở to bất ngờ. Cô bé đứng phắt dậy rồi lao về phía Vũ Hân.

Bị ôm bất ngờ, Vũ Hân bị lùi lại phía sau mấy bước nhưng lại bất cười sảng khoái. Tay cô vỗ nhẹ tấm lưng mảnh khảnh của Phương Nhi rồi cất lời.

- Được rồi, được rồi! Em khóc gì chứ?

- Em… em rất lo lắng cho chị!!!

- Thôi được rồi!- Hữu Thiên lên tiếng.- Em để cho cô ấy thở một chút đi.

Phương Nhi ngại ngùng buông tay ra, khẽ đưa tay lau lau hai bên khóe mắt. Vũ Hân nhìn cô bé rồi nhìn cả Hữu Thiên nữa. Trên gương mặt họ đều là sự mệt mỏi với đôi mắt thâm đen vì mất ngủ. Vũ Hân thấy mình thực sự rất có lỗi. Cô tiến lại gần phía anh rồi ngồi xuống.

- Lại làm mọi người bận tâm rồi!

- Đừng nói vậy!- Hữu Thiên cười nhẹ.- Em bình an là tốt rồi!

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với chị vậy?- Phương Nhi lấy lại bình tĩnh thì bắt đầu hỏi han về sự việc đã làm mọi người mất ăn, mất ngủ mấy ngày qua.

- Không có gì đâu.- Vũ Hân lắc đầu.- Em chỉ cần biết bây giờ chị rất khỏe mạnh là được rồi!

Đưa mắt nhìn lên chiếc bàn, Vũ Hân thấy rất nhiều mẫu thiết ké kèm theo những nét gạch nhập nhằng. Một số còn bị vò nhăn không thương tiếc. Cô cầm một bản lên xem, sau đó thì liếc Hữu Thiên một cái.

- Gì vậy?- Hữu Thiên nhìn cô.

- Anh vừa phải thôi chứ!- Vũ Hân nheo mày.- Anh hành cô ấy thì về sau anh sẽ gánh hết hậu quả mà thôi.

- Ảnh khó tính thấy mồ ấy chị Hân.- Phương Nhi làm mặt xấu nhìn Hữu Thiên rồi lại cầm bút vẽ vẽ lên trên nền giấy trắng.

- Sự sáng tạo của cô ấy là vô hạn thế nhưng anh không muốn nó đi theo lối mòn. Hơn nữa cũng không chắc phong độ của cô ấy được giữ vững. Thế nên…- Anh nhún vai.- Bóc lột được chút nào hay chút ấy.

- Bóc lột?- Vũ Hân lè lưỡi.- Xì, có mà anh đang lấy cớ để ở gần người ta thì có.

Có một chút thoáng động trong mắt của Hữu Thiên nhưng Vũ Hân đã nhanh nhẹn bắt lấy được. Cô chợt lắc đầu mỉm cười. Cô quá hiểu con người của anh. Anh có rất nhiều cách để chỉ dạy Phương Nhi thế nhưng anh lại chọn cách này. Vừa công khai mối quan hệ của hai người cho thiên hạ thấy, vừa “dằn mặt” những anh chàng đang có ý định không hay với cô người yêu của mình.

- Vậy bao giờ hai người định quy về một tổ vậy?- Vũ Hân lém lỉnh cười hỏi.

- Cái đó…- Phương Nhi đỏ mặt.

- Sắp rồi!- Hữu Thiên dửng dưng trả lời.

- À!- Vũ Hân gật gù.- Tại có món quà đặc biệt để tặng hai người thôi.

- Quà?

- Phải! Đến một lúc nào đó hai người sẽ nhận được.



- Rốt cuộc em muốn thế nào?- Một giọng nam không chút kiên nhẫn vang lên.

- Anh mau biến cho tôi.- Chất giọng the thé của nữ mang chút yếu ớt. Thế nhưng sự kiên quyết trong đó thì lại như không thể chuyển rời.

- Haizzz… Em nói câu đó không thấy chán sao?

- Chán chứ nhưng vẫn phải nói.

- Kim!

- What?

- Hôm đó em đã ôm anh trước sự chứng kiến của mọi người.

- Vì tôi không tỉnh táo.

- Khi tỉnh lại nhìn thấy anh, em đã khóc lóc om sòm rồi còn nắm chặt lấy tay anh không chịu buông.

- Vì tôi tưởng anh là diêm vương. Đang muốn dùng sự ủy mị của mình để anh thả tôi về trần.

- Mỹ Kim, sức chịu đựng của anh có hạn thôi.- Chàng trai gằn tiếng.- Mau ngoãn ngoãn ăn cháo cho anh.

- Nguyễn Thành Nam!- Mỹ Kim cũng lớn tiếng.- Tôi khỏe rồi, tôi không muốn ăn mấy thứ đó. Tôi muốn ăn thịt. Anh nhìn tôi đi, có ra hình người không?

Nói đoạn cô giơ cánh tay bọc xương của mình lên trước mặt anh, khiến sự kiên cường trong mắt anh khẽ lay động. Mỹ Kim giờ vẫn còn yếu, thức ăn nhiều chất đạm đó cô sẽ không tiêu hóa tốt được. Vì thế mà ngày nào anh cũng cho người nấu cháo rồi hầm tổ yến mang tới cho cô. Thế mà cái cô nàng này lại không biết đường sướиɠ, cứ toàn nối cơn bắt nạt anh.

- Em không ăn?- Thành Nam nhìn cô.

- Nói thừa.- Mỹ Kim cười khẩy.- Tôi đây nói một không nói hai.

- Vậy được!

Thành Nam xúc một miếng cháo bỏ vào miệng. Mỹ Kim lại tưởng anh tức quá hóa thẹn nên định chén hết bát cháo tổ yến ấy, ai dè anh lại tới gần cô và…

- A…

Mỹ Kim vừa kịp phản ứng lại với hành động không thể chấp nhận của Thành Nam thì đã muộn. Anh đã kịp bắt lấy môi cô. Một dòng nhiệt nóng khẽ len lõi qua kẽ răng tràn vào khoang miệng.

Mẹ kiếp! Mỹ Kim chửi thề một tiếng. Anh ta dám dùng cách này bón cháo cho cô sao? Mất vệ sinh chết đi được.

Thành Nam buông Mỹ Kim ra sau khi đã đẩy hết chỗ cháo vào miệng cô. Anh quệt mồm rồi nhìn cô cười nửa miệng. Mà Mỹ Kim thì nhìn kiểu gì cũng thấy như anh đang cười đểu mình. Cô phóng ánh mắt hình viên đạn về phía kẻ địch thế nhưng sự tức giận của cô lại chẳng hề ảnh hưởng tới anh.

- Sao rồi?- Thành Nam nhìn cô.-

Anh bón tiếp cho em nhé!

- Cút!- Mỹ Kim văng tục.

- Tốt!- Thành Nam gật đầu.-

Em ăn xong là anh biến liền.

- Xin lỗi đã làm gián đoạn sự riêng tư của quý vị!

Một giọng nữ thanh thoát vang lên. Vũ Hân đứng ở cửa, mặt vẫn còn nét cười chưa tan. Cô đứng đó, vẫy tay với hai người trong phòng.

- Hân!

Mỹ Kim lao nhanh xuống giường mà không suy nghĩ. Thế nhưng phản xạ của Thành Nam lại nhanh hơn cô, anh khẩn cấp ôm lấy cô rồi ấn cô ngồi xuống giường.

- Em làm ơn chú ý một chút.- Giọng anh cao tới mức đáng sợ.- Tuột dây kim truyền dịch thì sao hả?

- Thì cắm lại chứ sao?

Mỹ Kim bâng quơ trả lời rồi lại đưa mắt nhìn Vũ Hân để chắc chắn mình không nhìn lầm. Cô không để ý thấy Thành Nam đang chăm chăm nhìn xuống cánh tay bầm tím của mình.

Mấy ngày qua cô luôn phải nằm im để truyền dịch. Nhiều khi do cô di chuyển bất ngờ nên kim bị tuột mất. Vì thế mà y tá luôn phải cắm kim truyền lại tay cô. Cứ vài lần như vậy, cánh tay trắng nõn của cô giờ đã đầy những vết kim đâm, tụ máu tím bầm lại. Điều anh tức giận không phải là vì cô không nghĩ tới cảm nhận của anh mà là cô đang không quan tâm tới chính mình.

- Bà đừng có hành hạ anh ấy thế chứ.

Vũ Hân thu hết những cảm xúc của Thành Nam vào trong mắt. Cô bĩu môi, lên tiếng chỉ trích Mỹ Kim rồi tiến lại gần phía giường bệnh. Cô vươn tay vỗ nhẹ đầu Mỹ Kim rồi chợt thấy cô bạn mình lao nhanh tới ôm chầm lấy mình rồi khóc òa lên như con nít.

- Gì mà xúc động dữ vậy bà?- Vũ Hân nheo mày cheo chọc, tay vỗ nhẹ lên vai Mỹ Kim.

- Tôi… tôi rất sợ đấy có biết không?- Mỹ Kim ầm ĩ.- Bà làm tôi sợ muốn chết. Nếu như… nếu như bà xảy ra chuyện gì… tôi… tôi…

- Tôi ổn mà!- Vũ Hân nhẹ giọng.- Tôi vẫn ổn đấy thôi!

Thành Nam lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, trả sự yên tĩnh và riêng tư cho hai cô gái.

- Thật không?

- Ừ! Thật! Bà ôm vậy mà không cảm thấy gì sao?

Mỹ Kim buông Vũ Hân ra rồi kéo cô ngồi xuống. Vũ Hân cười xòa rồi đưa tay lau nước mắt cho bạn. Cô nàng này suýt chút nữa cũng đã làm cô bật khóc rồi.

- Ổn rồi sao?

Vũ Hân nheo mày. Phải mất một lúc Vũ Hân mới nhận ra Mỹ Kim đang ám chỉ điều gì. Cô cười rồi gật đầu.

- Bà đã làm gì?

- Không làm gì cả.- Vũ Hân cúi đầu, khẽ chạm lên vết tím trên tay Mỹ Kim.- Chỉ là san sẻ nỗi đau cho người khác mà thôi… nỗi đau ấy cần có người gánh vác cùng tôi…

- Hân…- Mỹ Kim thấy mình lại như sắp khóc.

- Bà khỏe chưa?- Vũ Hân ngẩng đầu, lại cười.- Đừng có chọc Thành Nam nữa, anh ấy rất quan tâm tới bà mà.

- Tôi… sợ…- Mỹ Kim nói thật.- Bốn năm trước, anh ấy…

- Tất cả chẳng phải là quá khứ sao?- Vũ Hân cắt lời cô.- Vậy hãy để nó ra đi thôi. Đứng níu kéo hay vương vấn nó nữa, Kim à!!

Những quá khứ của hai chúng ta hãy để nó vĩnh viễn chìm vào quên lãng đi thôi. Tương lai tươi đẹp đang chờ đợi, vì vậy hãy tiến lên phía trước và vui vẻ chấp nhận. Có đôi khi quên đi được là một hạnh phúc. Quên đi để đón lấy những thứ tươi đẹp hơn và cố gắng sống thật tốt. Giống như giờ phút này, cô đang dạy cho bạn mình cách để sống tốt hơn mặc dù bản thân cô lại không hề làm được điều đó.

- Xong rồi sao?- Thành Nam dựa người vào bức tường đối diện cánh cửa. Thấy Vũ Hân bước ra thì hỏi.

- Cô ấy ăn hết cháo rồi, giờ thì đang ngủ!- Vũ Hân mỉm cười với anh.

- Có cô thì tốt rồi!

- Từ giờ tôi phải giao việc ấy lại cho anh.

Thành Nam nhìn cô không hiểu.

- Hãy dùng cả đời để bù đắp cho bốn năm sai lầm đó. Đừng để cô ấy đau khổ nữa. Và… tôi cũng không cho phép điều đó xảy ra đâu.

- Cảm ơn cô!- Thành Nam chân thành.

- Không có gì.

Vũ Hân lắc nhẹ đầu rồi đi lướt qua anh thế nhưng anh lại chần chừ rồi hỏi.

- Bốn năm qua… cô ấy đã rất đau khổ sao…

Có thể không đau ư? Vũ Hân rất muốn nói vậy. Nếu như hai người không gặp nhau trong trường hợp này, cô sẽ nói thế với anh. Thế nhưng giờ đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Cô đã chứng kiến anh yêu thương, bao bọc Mỹ Kim như thế nào. Vì thế mà lại không thể nói được.

- Quá khứ… hãy để nó ngủ yên thôi…

Một câu cũng đủ làm Thành Nam yên lặng. Anh đứng đó, trên dãy hành lang dài và không người. Cứ nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô cho tới khi khuất hẳn. Và anh không biết rằng đó dường như là lần cuối cùng anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đó của cô, của người đã xóa nhòa sự nghi kị về tình yêu trong lòng anh.



Bầu trời bắt đầu ngả màu vàng sậm. Trên đường phố cũng bắt đầu đông đúc hơn. Thế nhưng giờ này ở Soulmate lại khá vắng người. Vũ Hân bước chân vào nhà hàng Soulmate như đã quen thân nơi này từ rất lâu.

Đúng vậy, đây là nơi cô rất thường xuyên lui tới kể từ khi vào Sài Gòn tới nay. Ở đây cô được chìm đắm trong những giai điệu có một không hai và được quen với một người cũng thực đặc biệt.

Bản soundtrack đình đám “I see you” của bộ phim Avatar nổi tiếng đang vang lên giữa không gian vắng lặng. Hình ảnh đối lập màu sắc giữa cô gái và cây đàn dương cầm luôn khiến Vũ Hân thấy thật sự tuyệt diệu. Cô gái kia vận một bộ đồ trắng và ngồi bên cây dương cầm đen huyền bí đã tạo nên một sự tương phản rõ nét. Thế nhưng khi cô ấy chạm lên bàn phím, những tiếng đàn khẽ ngân đã cùng tâm hồn cô ấy hòa làm một.

- Hạ Băng!

- Hân?- Cô gái có tên Hạ Băng khẽ ngẩng đầu, những phím đàn cũng dừng lại, tiếng nhạc cũng theo đó mà biến mất không chút dấu vết.- Sao hôm nay lại tới đây sớm vậy?

- Muốn tạm biệt trước khi đi!

- Tạm biệt?- Hạ Băng bước lại gần cô.- Cô định đi đâu sao?

- Trở về nhà!

Vũ Hân mỉm cười nhẹ. Cô cùng Hạ Băng tới trước quầy bar nhỏ và ngồi xuống. Hai người cũng tầm tuổi của nhau thế nên nói chuyện rất hợp. Vũ Hân dường như nhìn thấy một phần nào đó của mình ở trong Hạ Băng và cũng có chút đố kị với cô gái ấy. Nhất là về tình yêu hoàn mỹ của cô với vị giám đốc trẻ tuổi của một tập đoàn lớn.

Hạ Băng là một cô gái nói giọng Bắc thế nhưng lại trưởng thành ở miền Nam. Cô ấy kể về cuộc sống của mình ở hiện tại nhưng rất ít kể về những chuyện của quá khứ xa xôi. Tuy vậy, cô ấy là một người rất dễ gần và vui tính giống như vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy vậy.

- Chuyện của cô với anh chàng giám đốc đó thế nào rồi?- Hạ Băng nhìn Vũ Hân bằng ánh mắt lay động.

- À…

Vũ Hân chợt trả lời một tiếng nhưng không biết nói tiếp như thế nào. Nói với cô ấy rằng cô đang có ý định rời xa anh hay sao? Suy nghĩ một hồi, Vũ Hân cũng quyết định thổ lộ lòng mình.

- Chúng tôi… sắp chia tay rồi.

Hạ Băng mở to mắt tỏ vẻ bất ngờ.

- Tại sao?- Cô bật thột không cần suy nghĩ.

- Vì tôi không xứng.- Vũ Hân trả lời.

- Hân!- Hạ Băng thở dài.- Không có gì là xứng hay không. Cô là một cô gái tốt, không lý gì lại không nhận được tình yêu tuyệt vời cả. Đừng lấy cán cân để cân đo trong tình yêu, nó không có tác dụng, cũng không có ý nghĩa gì hết. Khi cô yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu cô, điều mà cô cần làm chỉ là bước tiếp và giữ chặt lấy anh ấy mà thôi.

Vũ Hân lặng lẽ uống rượu. Vị nồng cay ấy xộc thẳng vào cổ họng khô nóng của cô. Hạ Băng nói đúng thế nhưng cô giờ đây không thể làm vậy. Cô không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà khiến tương lai của anh mù mịt. Sự thống khổ của cô, mấy ai có thể hiểu được…

- Tôi không biết cô đang phải chịu đựng điều gì nhưng Vũ Hân, cô thực sự xứng đáng với những điều tốt nhất. Ông trời luôn công bằng mà!

- Nhưng không thể công bằng với tôi, Hạ Băng…- Vũ Hân u sầu.

- Hân…

- Tôi không thể cho anh ấy thứ mà anh ấy muốn. Tôi không thể cho anh ấy đứa con mà bất cứ người đàn ông nào cũng mơ ước… Hạ Băng… tôi không thể sinh con… Tôi… đã mất thiên chức làm mẹ…

Hạ Băng lặng thinh rồi cô nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Vũ Hân. Dù gương mặt Vũ Hân rất bình tĩnh nhưng Hạ Băng biết sâu thẳm trong nội tâm cô ấy, bão giông đang nổi lên cuồn cuộn. Có điều gì đau khổ hơn với một cô gái khi bản thân lại mất đi điều quý giá nhất của cuộc đời mình.

- Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng thể yêu ai nữa. Tình yêu dường như là điều cấm kị đối với tôi vậy mà khi anh ấy xuất hiện… tất cả lại biến mất. Tôi… một lần nữa khao khát yêu và được yêu, khao khát cái cảm giác được mỉm cười trong vòng tay của anh ấy.- Vũ Hân cười buồn.- Chỉ vì sự ích kỉ của bản thân, tôi đã chấp nhận tình yêu của anh ấy dành cho. Và cô biết không, càng chìm đắm vào đó, tôi càng không muốn thoát ra. Tình yêu ấy đẹp biết bao, tuyệt vời biết bao, vậy mà… lúc nào trong tâm trí tôi cũng sợ hãi, sợ cái ngày hôm nay sẽ đến.

Nước mắt Vũ Hân chạy vòng quanh nhưng lại không thể rơi xuống. Hạ Băng ở bên cạnh vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay cô. Bàn tay nhỏ nhắn, gầy gò ấy mỗi lúc một run rẩy nhiều hơn. Giống như xúc cảm thật sự trong lòng cô đang dậy sóng.

- Tôi chưa từng nói yêu anh ấy, thậm chí không dám sống hết với tình cảm của mình vì tôi sợ đến cuối cùng tôi lại không thể rời bỏ anh ấy… Có trời mới biết tôi yêu anh ấy đến thế nào nhưng… nhưng… kết cục của mối tình này chỉ là dừng lại. Cứ nghĩ sáng mai, khi anh ấy tình dậy… tôi đã biến mất, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của anh ấy. Liệu anh ấy có thể coi tôi như một giấc mơ không có thật và tiếp tục sống tiếp hay không…

Những ngày qua, từng giây từng phút trôi đi, Vũ Hân luôn luôn nghĩ tới ngày hôm nay. Khi cô quyết định rời xa anh. Tình cảm ngắn ngủi vậy mà tựa như đã rất lâu. Cô yêu anh, chỉ cần một ánh nhìn nhưng để quên đi, liệu có phải là cô sẽ mất cả một đời… Một đời? Thực sự rất lâu, lâu tới mức, cô nghĩ trước khi cuộc đời kết thúc, cô đã chết vì khổ đau và nhớ nhung.

“Every time”… những giai điệu ngọt ngào, sâu lắng khẽ len qua từng thớ thịt, từng ngóc ngách trong con tim đang đau đớn tới rỉ máu. Vũ Hân thấy mình thực sự sẽ như vậy. Rằng nếu như cô không chấp nhận anh bước vào cuộc sống của mình thì sẽ không có ngày hôm nay, cái ngày mà cô sẽ kéo anh xuống góc tối âm u cùng với mình. Cô không thể cho anh hạnh phúc mà anh muốn.

Cô cũng không thể cho anh những tháng ngày yên bình chỉ có hai người. Cô không dám nói rằng vì yêu anh nên cô làm vậy hay là vì sự sợ hãi của bản thân, sợ hãi anh sẽ không chấp nhận một người như mình. Có đôi khi, những bước chân của cô luôn tìm về con đường không lối thoát. Bởi ở đó, cô luôn tìm được một chút hạnh phúc mà bản thân cảm nhận được.

Cô không chắc rằng những tháng ngày tiếp theo cô sẽ sống tốt hay không. Bởi vì không có anh, cuộc sống đó thật đáng sợ. Giống như bạn đã quá quen thuộc với một thứ gì đó, khi mất đi, nó sẽ trở thành một nỗi trống trải rất lớn trong lòng bạn. Mà có khi bạn sẽ mất một khoảng thời gian rất dài, có khi là cả đời để quên đi. Nhưng liệu bạn có chắc rằng, ngần ấy thời gian là đủ, đủ để quên đi thứ vốn dĩ đã tồn tại sâu trong tiềm thức bạn…