Chương 22: Hãy để anh bảo vệ em

Vũ Hân đã tự hỏi tại sao một người như Mạnh Nguyên lại có những lúc có bộ dạng trẻ con tới như thế. Câu trả lời là vì người đó là cô, anh mới trở nên như vậy. Ví như cuộc họp của mấy tuần trước. Ai cũng bước vào phòng họp với tâm trạng căng thẳng để chuẩn bị nghe sếp rầy la sau một tuần yên bình vì anh ốm nặng. Tất nhiên không ai muốn có một ngày thứ hai đi làm phải nghe những lời nói nặng nề kiểu đó vào buổi sáng cả. Thế nhưng cuộc họp diễn ra trái ngược hoàn toàn so với những gì họ nghĩ. Và cả ngày hôm nay cũng vậy.

- Vậy… mọi người hãy làm tốt công việc của mình nhé!

Mạnh Nguyên kết thúc buổi họp bằng một câu nói “tình cảm” khiến tim ai cũng run rẩy, đã vậy lại còn kèm theo một nụ cười đẹp, độc, hiểm tới mức chết người. Cuộc họp ngày hôm nay cũng giống như cuộc họp của 2 tuần trước đó. Cũng vẫn gây bất ngờ từ đầu và trong quá trình họp rồi cuối cùng thêm một cú sốc vào cuối buổi nữa. Ai cũng mở to mắt nhìn Mạnh Nguyên rồi trố mắt ra nhìn nhau, có người còn nhanh tay cho 2 viên thuốc an thần vào miệng rồi nuốt ực một cái. Tổng giám đốc của họ dù đã khỏi ôm hai tuần rồi mà tính tình vẫn như vậy sao? Không biết chuyện này sẽ kéo dài cho tới lúc nào đây.

- Có chuyện gì sao?- Thành Nam nói thầm vào tai Hữu Thiên.- Cậu ta dở cái chứng gì vậy?

- Sao tôi biết.

Hữu Thiên nhún vai rồi nhìn sang bên cạnh. Việc Vũ Hân đang tủm tỉm cười với ai đó đã không qua được mắt anh. Hôm nay, anh đã thấy cô rất lạ. Thần thái tốt, vẻ mặt tươi tỉnh, ăn nói dịu dàng, dễ nghe khác hẳn với mọi ngày. Rồi tới khi gặp Mạnh Nguyên ở phòng họp, anh cũng nhận ra là bạn anh cũng y chang như ai đó. Bất giác anh thấy lòng rất thoải mái.

Thành Nam nhìn Hữu Thiên đang cười hạnh phúc, bên cạnh là Vũ Hân cũng đang cười như trúng tà. Quái lạ, hôm nay sao mấy người này lại có tâm trạng tốt thế nhỉ? Bộ họ trúng số độc đắc hay bán được cổ phiếu giá tốt.

- Vũ Hân, qua phòng tôi một chút!

Mạnh Nguyên gọi khi Vũ Hân đứng dậy thu dọn giấy tờ. Cô nhìn anh rồi gật đầu. Hữu Thiên nhanh ghé lại gần và nói thầm vào tai Mạnh Nguyên.

- Ở công ty, đừng có quá lộ liễu. Cô ấy là thư ký của tôi đó.

Thấy vẻ mặt cứng đơ của Mạnh Nguyên, Hữu Thiên nhanh chóng lên tiếng giải thích.

- Nhìn rõ quá mà, đâu cần phải cô ấy nói với tôi.

Thành Nam từ đâu lò dò đi tới. Anh soi Mạnh Nguyên kĩ tới mức Mạnh Nguyên đã nghĩ rằng mặt mình đã bị anh làm cho thủng mất một lỗ.

- Ê, lúc bị ốm cậu uống nhầm thuốc gì thế?

- Gì là gì?- Mạnh Nguyên nhăn mày.

- Vậy sao tính tình thay đổi chóng mặt vậy?

- Hơ, bộ không tốt sao?

Thành Nam ngẩn người nhìn nụ cười mỉa mai của Mạnh Nguyên rồi lại há hốc miệng khi thấy anh và Vũ Hân cười nói rời khỏi phòng họp. Ngay lập tức Hữu Thiên bị giữ lại dù rằng người này cũng đang tính bước đi.

- Này, tôi đúng đúng không?

- Đúng cái gì?

- Mạnh Nguyên Vũ Hân. Vũ Hân Mạnh Nguyên.

- Vậy cậu định nghĩ sao nữa?

- Hôm trước chẳng nhẽ… là thú tội với cái tên tính tình nắng mưa kia à?

Hữu Thiên bỏ đi một nước, mặc kệ Thành Nam đứng sau vẫn đang tự suy nghĩ một mình.



- Anh xem xong bản thiết kế rồi à?

Vũ Hân đứng trước mặt Mạnh Nguyên rồi nhìn mấy bản vẽ trên bàn anh. Thấy anh chăm chăm nhìn mình mà không trả lời cô bèn ngước lên. Nhưng ngay lúc đó, anh đã nhanh chóng đứng ra sau và ôm lấy thắt lưng cô. Tấm lưng bé nhỏ của cô lại nằm gọn trong vồng ngực rộng lớn của anh. Hơi thở nhè nhẹ nhưng cũng có chút gấp gáp của anh khiến cô tê dại.

- Anh sao vậy?- Cô hỏi nhỏ.

- Đang nạp năng lượng.

Vũ Hân cười ra đằng mũi. Tay cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh rồi xoa xoa. Cô không nghĩ mình lại có được một ngày hạnh phúc như ngày hôm nay, có thể yên lòng mà ở trong vòng tay anh như thế này. Tất cả xảy đến quá nhanh, nhanh tới mức cô cứ nghĩ mình vẫn đang chìm đắm vào một giấc mơ nào đó. Đột nhiên cô có cảm giác gì đó rất kì lạ. Đôi mắt cô bỗng mở to như bị đánh động, rất bình tĩnh cô khẽ xoay người lại.

Chết tiệt, cô lại đúng rồi… Ánh mắt anh lúc này nhìn cô không bình thường chút nào.

- Anh biết em rất biết cách ăn mặc.- Mạnh Nguyên cố cười.- Nhưng mặc như vậy tới công ty là không được.

W là công ty thời trang nhưng tuyệt nhiên công ty không hề bắt buộc nhân viên phải mặc đồng phục như những công ty khác. Trái lại nhân viên của W lại ăn mặc rất style, rất cá tính nhưng không hề quá đà. Vũ Hân nghe Mạnh Nguyên “buộc tội” mình xong liền tự nhìn lại bản thân mà đánh giá. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo chiffon màu trắng, áo khoác màu đen mỏng đi kèm với chân váy cũng màu đen. Tổng thể thì cô… đâu có chỗ nào “phù hợp” với những câu vừa rồi của Mạnh Nguyên đâu.

- Em làm sao chứ?- Cô nhìn anh thắc mắc.

Mạnh Nguyên nhìn cô, trong đáy mắt là sự bực dọc. Cứ nhìn vào chiếc áo mỏng manh cô đang mặc là anh nhớ tới bộ váy khıêυ khí©h đêm hôm trước. Giờ nghĩ lại là anh thấy nóng cả người. Không hiểu sao lại trút giận lên chiếc áo của cô nữa.

- Nhưng chiếc áo này trễ cổ hơn nữa lại quá mỏng.- Mạnh Nguyên chỉnh chỉnh lại chiếc áo cô đang mặc. Rất may là cô còn mặc một chiếc áo khoác ngoài chứ không…

Vũ Hân nhìn gương mặt Mạnh Nguyên lúc ấy mà bất giác thấy lòng rất ấm áp nhưng cũng có chút ngài ngại. Ban nãy khi đứng sau cô và ôm cô như thế, chắc chắn anh đã thấy những gì… không nên thấy. Cơ thể anh cũng vì thế mà có thay đổi, hơi thở cũng khác. Vũ Hân từ trước tới nay rất nhạy bén trong những vấn đề này. Ngay cả khi có qua lại với Minh Huy, cô cũng chưa bao giờ để anh ta động vào mình. Dù ôm cũng chưa từng. Những gì những người đàn ông nghĩ đều lộ rõ trong đáy mắt. Chính vì thế cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với những người đàn ông xung quanh. Tất cả hầu như không thể qua được mắt cô.

- Chiều tan làm đợi anh!

- Hử?

- Em cứ biết thế.

Dù rất dịu dàng và biết cách quan tâm nhưng Mạnh Nguyên đôi lúc cũng rất bá đạo. Cái tính hay ra lệnh và buộc người khác phải làm theo ý mình vẫn không hề thay đổi. Tuy nhiên Vũ Hân lại rất thích tính cách đó của anh.



- Em với cậu ấy sao rồi?

Hữu Thiên mắt nhìn mấy bản thiết kế, xem xét một cách tỉ mỉ nhưng miệng thì lại hỏi một câu không hề liên quan. Vũ Hân ngước nhìn anh, ánh mắt tập trung lại trở nên lơ đãng. Cô có chút bối rối trước anh.

- Em không biết mình làm thế là đúng hay sai.

Hữu Thiên đặt tập thiết kế xuống bàn rồi lại nói chuyện với cô.

- Nếu điều đó làm em thấy tốt hơn, chẳng phải anh đã nói thế với em sao?

Vũ Hân nhẹ cười. Người hiểu cô nhất là Hữu Thiên và người mà cô không bao giờ qua mặt được cũng là Hữu Thiên. Hôm đó cô say nhưng không hề mất đi lí trí. Cô say nhưng không phải sáng tỉnh dậy là quên hết những điều đã xảy ra vào tối hôm trước đó. Tất cả như một thước phim quay chậm diễn ra trong đầu Vũ Hân. Chỉ là cô muốn trốn tránh mà không muốn đối diện với nó mà thôi. Hữu Thiên cũng biết cô là một người bản lĩnh, cô không dễ gì mà có những hành động quá khích khi say. Nhưng anh cũng không muốn vì đang mệt mỏi và muốn xả stress mà lại khiến người khác mãn nhãn như vậy. Bởi hôm đó cô quả thực là quá nóng bỏng trong bộ váy đen quyến rũ ấy.

- Nếu anh ấy biết…

- Cuộc đời này không có nếu như.- Hữu Thiên nhìn cô.- Tất cả đều rất thực tế.

Vũ Hân cười nhẹ. Nếu trên đời này có hai chữ nếu như thì cô sẽ không đánh mất nhiều thứ như thế, cô cũng không tốn thời gian để tìm lại chính mình như thế. Nếu trên đời này có hai chữ nếu như, cô sẽ được gặp Mạnh Nguyên sớm hơn, sẽ yêu anh sớm hơn và được hạnh phúc sớm hơn. Giờ cho dù cô đã chấp nhận anh thì những mặc cảm trong cô vẫn không hề nguội lạnh. Lúc nào tâm trí cô cũng hiện lên những ý nghĩ vẫn vơ khiến cô phải sợ hãi. Nếu cô cứ mãi đẩy anh ra xa thì chẳng phải cô rất vô tâm và ích kỉ hay sao? Nhưng… cô chấp nhận anh thì

đã là ích kỉ và vô tâm hơn gấp vạn lần rồi…

- Vậy thì đáng lẽ ra em phải yêu anh mới đúng!- Vũ Hân cúi đầu tiu nghỉu.- Nhưng trái tim anh đâu có hướng về em.

- Đang châm chọc anh đó à?

- Em thực sự muốn biết đó là ai! Người đã làm anh rung động như thế rốt cuộc là một người như thế nào?



Vũ Hân đã có cảm giác rờn rợn khi Mạnh Nguyên đưa cô tới một trung tâm thương mại. Tiếp đó cô lạnh sống lưng khi nụ cười của anh mỗi lúc một tà ác, một bí hiểm. Và quả đúng như Vũ Hân dự đoán, Mạnh Nguyên lôi cô vào một shop thời trang và liên tiếp chọn đồ cho cô. Lần đầu tiên cô thấy anh thản nhiên bỏ qua những lời nói của cô như thế.

Anh hứng chí cầm một chiếc váy màu đen ôm sát lên nhưng chợt nhớ ra gì đó thì liền trả nó về chỗ cũ.

- Em không mặc mấy thứ này đâu, trông kì chết.

Vũ Hân bất bình khi Mạnh Nguyên ướm vào người cô một chiếc áo sơ mi khá là kín đáo, đã vậy lại còn diêm dúa nữa. Dù cô rất tin tưởng Mạnh Nguyên về style của anh nhưng… cô quả thực không hợp với những loại quần áo như thế này.

- Anh thấy nó đẹp mà.- Mạnh Nguyên nheo mắt tinh nghịch nhìn cô.

- Đó là anh thấy.- Vũ Hân cãi lại. Cô giật lấy chiếc áo từ tay Mạnh Nguyên rồi treo lại lên mắc.- Đồ của em rất tử tế, không mang tính khêu gợi. Chỉ có anh hay nghĩ lung tung thì mới nghĩ vẩn vơ như thế thôi.

- Giờ về nhà, anh mà tìm được chiếc váy nào hở trước hở sau thì đừng trách anh.

- Mấy chiếc váy đi dự tiệc không hở thì chẳng nhẽ lại kín à?

Đầu Mạnh Nguyên như muốn nổ tung. Anh không phải dạng người cổ hủ nhưng bảo anh để người anh yêu ăn mặc mát mẻ để thiên hạ nhìn thì đừng có hòng. Vũ Hân thì bặm môi nhìn anh, cô kiên quyết không để anh mua mấy thứ đồ này cho mình. Thứ nhất là quá đắt, thứ hai là mặc vào trông cô già đi cả chục tuổi, thứ ba là… nó không hợp với cô.

- Ừ, được rồi.- Mạnh Nguyên gật đầu.- Em lựa một bộ đi.

- Sao tự dưng…

- Anh muốn dẫn em đi gặp một người.- Mạnh Nguyên nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều.- Một người rất quan trọng đối với anh.

Vũ Hân khẽ cười. Trong thâm tâm cô đã có thể đoán ra được đó là ai. Cô quay người rồi chọn đồ cho mình. Nếu người đó đúng là người mà cô đang nghĩ thì quả thực cô rất khâm phục sự nhạy bén của bản thân. Nhưng dù đó có là ai thì cô cũng đã khẳng định được một điểu r

ằng, đối với Mạnh Nguyên cô đã thực sự là một người quan trọng để có thể giới thiệu cô với người mà anh coi trọng kia.

Nói là để Vũ Hân tự lựa đồ nhưng Mạnh Nguyên vẫn nêu ra ý kiến của mình làm Vũ Hân thay đi thay lại bao nhiêu lần. Cuối cùng thì vẫn về bộ váy cô chọn đầu tiên.

- Có phải anh thấy em hiền lành dễ bắt nạt không?- Vũ Hân cắn môi nhìn Mạnh Nguyên.

Anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt chân thành. Sao cô gái này lại nghĩ anh đang bắt nạt cô cơ chứ? Anh muốn yêu thương cô còn chưa đủ thì sao có thể bắt nạt cô được.

- Em thấy anh yêu thương em nhiều hơn hay bắt nạt em nhiều hơn?

Vũ Hân hoàn toàn không nghĩ Mạnh Nguyên sẽ trả lời như vậy. Cô lặng thinh nhìn anh, nhìn vào đôi mắt ấm áp của anh, cô thấy tim mình trở nên kì lạ hơn bao giờ hết. Một cảm giác rộn ràng nhưng cũng rất hạnh phúc.

Mạnh Nguyên tiến lại gần và đặt tay vào má cô khẽ xoa xoa. Một cảm giác ấm áp len lõi giữa tâm trí hai người.

- Hân à! Khi nhìn thấy em lần đầu tiên, anh đã có ý nghĩ rằng anh muốn bảo vệ em. Giờ… hãy để anh bảo vệ em, nhé!

Lần đầu tiền…

Muốn bảo vệ em…

Hãy để anh bảo vệ em…