- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nếu Như…
- Chương 17: Buông tay anh ra
Nếu Như…
Chương 17: Buông tay anh ra
“- Sao… sao lại là tôi?
- Vì cô thích hợp.
- …
- Ở đó có rất nhiều đối tác của W. Chẳng phải cô đi là thích hợp nhất sao?
- Cái đó…
- Vậy tối tôi sẽ qua đón cô!
”
Vũ Hân tiu nghỉu ngồi trên xe. Cô cứ nghĩ anh quan tâm nên mới tới thăm cô, lòng thấy rất ấm áp và biết ơn. Do đó cô đã tự phê bình mình vì cô đã có những hành động thái quá trong thời gian vừa rồi. Nhưng khi anh nói rõ lý do anh tới thì cô lại thấy mình thật đáng thương. Anh biết rõ “bệnh tình” hiện tại của cô, biết cô nên hạn chế đi lại. Vậy mà…
Cô cảm kích, rất rất cảm kích vì sếp tổng cũng đã nghĩ cho cô. Anh biết những ngày này cô đau bụng là do bị lạnh bụng nên đã mua một chiếc túi chườm nóng để cô yên tâm ngồi trên xe. Nhìn Vũ Hân ngoan ngoãn ngồi im ôm cái túi chườm mà anh không nén được đành phải nở nụ cười. Có lẽ là đỡ hơn thật vì mặt cô không nhăn nhó, cũng chẳng tái xanh tái xám.
Sau bữa tiệc tại khách sạn Sheraton, thông tin Mạnh Nguyên đưa thư ký đi dự tiệc cùng đã được bàn tán xôn xao. Cho tới hôm nay, khi anh lại một lần nữa xuất hiện cùng Vũ Hân, tay khoác tay thân mật thì những bạn bè cũng như đối tác làm ăn của Mạnh Nguyên trong giới kinh doanh cũng phải khẳng định một điều. Rằng, cô gái này chiếm giữ một vị trí chưa thể nói là quan trọng nhưng cũng rất đặc biệt trong lòng anh.
Vũ Hân cùng Mạnh Nguyên đi lại và chào hỏi thân thiết với những người hiện đang là đối tác của W. Cô và anh cũng tìm hiểu và trao đổi với những người có khả năng, có nguồn lực mạnh. Có thể trong tương lại họ sẽ là những đối tác tiềm năng của Red Ocean.
- Hữu Thiên chắc giờ cũng đang trên đường tới đây rồi.- Mạnh Nguyên nhìn đồng hồ rồi nói.
- Anh ấy vừa từ Sing về mà. Sao không về nhà luôn mà lại qua đây làm gì?
- Đối tác của W hầu hết đều ở đây, cậu ấy qua cũng phải thôi.- Mạnh Nguyên nhìn ra xa.- Đợi tôi chút, tôi qua nói chuyện với bạn.
Mạnh Nguyên đi khỏi và bắt chuyện với bạn mình. Vũ Hân nhìn quanh rồi bắt đầu ăn chút gì đó. Dù bụng cô lúc này rất khó chịu nhưng không thể không ăn gì được. Nếu không ăn gì, cơn đau sẽ lại càng dữ dội hơn.
Những bước chân nhẹ nhàng không tạo tiếng động. Những gợn sóng từ chiếc váy màu hồng phấn tinh khôi đang khiến người ta phải lóa mắt. Vũ Hân hơi nhướn mày ngạc nhiên. Bàn tay cầm chiếc ly của cô dần hạ xuống.
Những lọn tóc xoăn nhẹ phất phơ trong không trung làm người ta phải ngoái lại nhìn. Một vẻ đẹp kiêu sa, một thân hình bốc lửa nhưng… lại không quá gây chú ý bởi những người đẹp trong bữa tiệc này không thiếu. Nụ cười lướt đi từ trái sang phải và dừng lại ở Vũ Hân. Nụ cười ấy tắt ngấm nhưng lại càng làm cho nụ cười trên môi Vũ Hân giãn ra.
- Hôm nay trông cô thật đẹp, Như Dương.
Nếu lắng nghe thì ai cũng có thể nhận ra chất giọng đầy khinh thường của Vũ Hân. Như Dương chắc hẳn coi lời Vũ Hân như một lời miệt thị. Cô ta vừa tới, chưa người đàn ông nào lên tiếng khen ngợi thì đã nhận được gáo nước lạnh từ phía Vũ Hân. Hôm trước khi gặp Minh Huy, Vũ Hân biết chắc rằng không lý gì mà Như Dương lại không cùng anh ta vào Sài Gòn. Không ngờ hôm nay, cô lại gặp cô nàng ở đây.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Như Dương vốn đã nhìn thấy Vũ Hân khi cô đi bên cạnh Mạnh Nguyên. Có điều cô ta không thể tượng được rằng Vũ Hân lại có thể ở gần một người nóng lạnh thất thường như tổng giám đốc của Red Ocean. Càng không nghĩ cô “bay cao” tới như thế được.
- Hôm nay cô tới một mình sao?- Vũ Hân tiếp tục công kích.- Trả đũa vụ hôm trước anh ta để cô ở nhà à?
- Hóa ra là vì gặp được cô nên anh ta mới như thế.- Như Dương cười nhạt.- Tôi cứ nghĩ mình sẽ tìm được cô trước anh ta, không ngờ…
Vũ Hân và Như Dương vốn không phải là đối thủ, càng không phải là những người thấy mặt nhau là đấu đầu. Vốn dĩ cả hai không hề biết tới nhau cho đến một ngày, mọi thứ xung quanh thay đổi. Họ bỗng nhìn nhau bằng con mắt khác.
- Cô cũng giỏi nhỉ, cua được cả Phan tổng.
Vũ Hân nhìn con mắt đang liếc về phía Mạnh Nguyên và mỉm cười. Một sắc thái tự tin tới tràn trề. Cô nhìn thẳng Như Dương, môi nhếch lên đầy vẻ giễu cợt.
- Vậy mà cô cứ luẩn quẩn mãi bên Minh Huy là sao?
Như Dương cứng họng khi bị Vũ Hân đánh đòn phủ đầu. Đang muốn hạ nhục cô mà cuối cùng chính mình lại bị hạ trước.
- Cô…
- Tình yêu của hai người khiến tôi phải ngưỡng mộ đấy.- Vũ Hân cười khinh khỉnh.- Sao không mời tôi dự đám cưới?
- Dương Vũ Hân.
Như Dương đã hạ giọng nhưng xem chừng cô ta đang rất tức giận. Không phải nói cũng biết Vũ Hân và Như Dương đang đấu khẩu với nhau. Mà nguyên nhân sâu xa lại chính là vì Minh Huy, người đàn ông mà lần trước đã bị Vũ Hân lạnh nhạt.
- Như Dương, hình như cô quên rằng tôi đã buông tha cho Minh Huy và trả anh ta về với cô.- Vũ Hân nheo mắt.- Cô cũng quên rằng, cô cần phải cám ơn tôi vì tôi đã không giành anh ta từ tay cô.
Vũ Hân, Minh Huy và Như Dương đã có một cuộc tình tay ba. Một cuộc tình mà Vũ Hân đã nghĩ rằng cô sẽ có một kết cục tốt đẹp. Minh Huy xuất hiện trong cuộc đời cô tình cờ như một cơn gió. Nhưng cũng chính cơn gió nhẹ đó đã cuốn cô vào một cuộc sống hoàn toàn khác. Lúc ấy Vũ Hân khao khát được yêu thương, khao khát được ai đó chở che. Minh Huy lại ân cần, chu đáo, quan tâm và yêu thương cô hết mực. Ở bên cạnh anh không những ấm áp mà còn luôn được vui vẻ, thoải mái. Nhưng những giây phút ấy chẳng kéo được dài khi cô biết rằng Minh Huy đã có người yêu. Anh ta quen với cô và ở bên cạnh cô chỉ vì có trục trặc trong tình cảm với người cũ. Thật buồn cười là cô vô tình trở thành kẻ thứ ba, vô tình bị lừa gạt để rồi bị tạt một gáo nước lạnh. Vậy mà người đàn ông đó tham lam vẫn muốn giữ cô bên mình, tham lam muốn vừa có được cô, vừa có được người cũ.
Vũ Hân nào có phải hạng người rẻ tiền tới mức ấy, cô dù có khao khát yêu thương cũng không cần được ban tặng tình yêu bằng cách đó. Quyết định rời xa Minh Huy của cô đã khiến anh ta rơi tõm vào hố sâu của mặc cảm và tội lội. Anh ta điên cuồng tìm kiếm Vũ Hân, bỏ ra bao công sức để kéo cô lại. Thế nhưng Vũ Hân chẳng ngoái lại nhìn tới một lần. Cô đã lạnh lùng rời xa anh ta như thế. Nhưng cô biết mình cao thượng vì cô không hận thù gì anh ta, cũng không hối hận về những gì mình làm. Cô đã cảm ơn Minh Huy vì đã cho cô những tháng ngày có người ở bên dù đó là khoảng thời gian ngắn ngủi. Nhưng sự đeo bám, những thủ đoạn cũng như hành động của Minh Huy để khiến cô trở về bên anh ta thực sự khiến cô cảm thấy ghê tởm con người đó. Chính vì vậy, cô mới nhìn ánh mắt yêu thương ánh ta dành cho mình bằng đôi mắt khinh thường và chán ghét.
Như Dương cũng không có lỗi trong chuyện này. Chỉ là cô ta ngu ngốc không đủ bản lĩnh để giữ người mình yêu, chỉ dùng cái đầu để suy nghĩ
linh tinh và ghen bóng, ghen gió với những người phụ nữ khác. Nhưng cũng không thể trách cô ta, bởi phụ nữ kh
i yêu đề ngu muội và mù quáng.
- Cô không sợ báo ứng sao, Vũ Hân?- Bỗng Như Dương thay đổi thái độ, đôi mắt cô ta ẩn chưa nét cười.- Ngang nhiên xen giữa tôi và Minh Huy vậy mà còn tiếp tục đi ve vãn chồng người khác. Mặt cô dày tới mức nào mà lại có thể hành động như thế?
Vũ Hân đanh mặt lại, dường như Như Dương đang đi quá xa. Và khả năng chịu đựng của Vũ Hân cũng có hạn.
- Cô nói cái gì vậy?
- Chẳng phải sau khi rời bỏ Minh Huy, cô tiếp tục tìm được tình yêu mới sao? Nghe nói hai người yêu nhau lắm, lén lút quan hệ với nhau. Hơn nữa cô còn bị vợ người đó tới đánh ghen nữa.
- Khốn kiếp.- Vũ Hân tức giận, cô tiến tới và túm lấy Như Dương.- Cô khôn hồn thì ngậm miệng lại.
Lúc này tiệc cũng đã bắt đầu nên không ai để ý tới lời nói cũng như hành đồng của hai cô gái đang đứng ở một góc khuất trong phòng. Đôi mắt Vũ Hân nhìn Như Dương mỗi lúc một gay gắt khiến Như Dương nhụt chí. Cô ta cúi mắt, không dám đối diện với Vũ Hân nữa.
- Cô nên nhớ.- Vũ Hân nói nhỏ, đủ để Như Dương nghe thấy.- Cho dù cô và Minh Huy đã lấy nhau thì tôi vẫn có thể kéo anh ta về bên mình.
- Cô…- Như Dương tái mặt trước lời cảnh báo đáng sợ của Vũ Hân.
Vũ Hân buông Như Dương ra, cô tặng cho đối thủ một nụ cười khinh bỉ rồi quay người lại. Có lẽ lúc này Vũ Hân mới hiểu được nét cười trong mắt Như Dương khi đối đáp với cô ban nãy.
Mạnh Nguyên đứng đó và nhìn cô. Anh không giận dữ nhưng cũng không tỏ ra lạnh nhạt. Anh đã nghe thấy tất cả cuộc đối thoại giữa cô và Như Dương. Một ánh mắt chán chường và đầy thất vọng. Anh quay người và lập tức rời khỏi bữa tiệc.
Vũ Hân như bị giáng cho một búa, cô ngây người nhìn Mạnh Nguyên đang xa dần rồi quay lại nhìn Như Dương.
- Đó chính là quả báo.- Như Dương cười xảo trá.
Vũ Hân hận mình không thể tát cho cô ta một cái nhưng cô lại càng căm ghét mình hơn khi mình lại quá bẩn thỉu và bỉ ổi như thế.
Mạnh Nguyên đi nhanh ra khỏi đó, gương mặt anh vẫn ánh lên sự bất lực và nhất là sự thất vọng tràn trề.
- Nguyên, cậu đi đâu vậy?- Hữu Thiên thấy Mạnh Nguyên thì liền hỏi.
- Cậu tới rồi à? Mình có việc nên về trước.
- Ơ…
Chưa kịp để Hữu Thiên lên tiếng, Mạnh Nguyên đã lướt đi. Trông thấy bộ dạng đó của Mạnh Nguyên, Hữu Thiên cũng nghĩ được rằng chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra với bạn mình. Anh chưa hề nhìn thấy gương mặt thất thần đó bao giờ cả. Kể cả khi bản hợp đồng lớn tuột khỏi tay Mạnh Nguyên, anh cũng chưa bao giờ như vậy. Bởi với anh, việc gì cũng sẽ có cách giải quyết. Thế nhưng lúc này, cái người không bao giờ chịu lùi bước trước bất cứ vấn đề gì lại có bộ dạng ủ rũ như bị đánh bại khiến Hữu Thiên thấy có điều gì đó chẳng lành.
Đang thắc mắc thì liền lúc đó, Vũ Hân lao tới. Cô cũng bị Hữu Thiên giữ lại.
- Em chạy đi đâu vậy?
- Em…- Vũ Hân nhìn Hữu Thiên rồi nhìn Mạnh Nguyên ở phía trước.- Em xin lỗi…
Cô vụt chạy và thoát khỏi bàn tay của Hữu Thiên và lại khiến Hữu Thiên bần thần cả người. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà hai người này lại chạy đi hối hả như thế. Hơn nữa trên gương mặt cả hai đều lộ rõ vẻ hối hoảng và căng thẳng.
Vũ Hân lao nhanh và nắm lấy bàn tay Mạnh Nguyên. Nếu giây phút này cô để anh đi, cô sợ rằng đó sẽ là sai lầm và sai lầm này sẽ không thể sửa chữa được. Cô dùng hết sức lực kéo anh lại.
- Khoan đã…- Cô thở gấp khi Mạnh Nguyên đã quay lại.- Nghe tôi giải thích…
Mạnh Nguyên nhìn Vũ Hân, tim nhói lên đau tới mức anh muốn khuỵu xuống. Lúc này anh không muốn nhìn thấy cô, không muốn nhìn vào đôi mắt biết nói kia chút nào. Anh không muốn biết gì thêm về cô nữa. Anh sợ rằng nếu biết nhiều hơn anh sẽ càng đau khổ và sợ rằng sẽ ân hận.
Anh đã nghe thấy những gì cô và Minh Huy nói với nhau. Anh biết Minh Huy có tình cảm với cô nhưng cô từ chối, vì vậy mà anh có thể bỏ qua. Anh có thể không quan tâm tới chuyện đó nữa, không quan tâm giữa cô và hắn ta đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ. Nhưng giờ vợ Minh Huy xuất hiện, chỉ đích danh Vũ Hân ngang nhiên xen giữa bọn họ. Không những thế, cô còn phá hoại hạnh phúc gia đình của một người khác rồi bị người ta đánh ghen. Anh đã mong mình được nghe những lời giải thích, những lời chối bỏ của cô dù cô có ngụy biện để che dấu cũng được. Nhưng… cô lại không làm thế. Thậm chí còn đe dọa người phơi bày sự thật về mình.
Bỗng chốc anh sợ đối mặt với cô. Anh sợ mình sẽ bị những lời nói của cô làm cho mềm yếu. Anh sợ… cô cũng lừa dối anh và sẽ có một ngày cô vứt bỏ anh như vứt bỏ tình yêu của hai người đàn ông kia vậy…
- Tại sao tôi lại phải nghe cô giải thích?- Mạnh Nguyên lạnh lùng, ánh mắt vô cảm nhìn Vũ Hân.
- Tôi…
Vũ Hân muốn nói gì đó nhưng sao câu từ cứ ứ lại ở cổ họng mà không thể phát thành tiếng. Mạnh Nguyên lòng đau như có ai đó giày xéo vậy. Anh nhìn Vũ Hân, nhìn cô đang bối rối trước anh. Nhìn gương mặt lộ rõ vẻ bối rối không biết nói sao cho phải.
- Và tại sao cô lại phải giải thích với tôi?- Giọng anh nhẹ bẫng nhưng lại như một cơn cuồng phong thổi tung tất cả.
Chỉ cần cô nói vì cô yêu anh… à không chỉ cần nói thích anh, dù chỉ là một chút thôi cũng được. Chỉ cần cô nói vậy thôi thì anh sẽ không nghi ngờ gì nữa, sẽ ôm lấy cô ngay tức khắc và sẽ ở bên cô. Nhưng sự im lặng đáng sợ của Vũ Hân đã dìm chết niềm hi vọng cuối cùng của Mạnh Nguyên. Anh khẽ nhắm mắt lại để kiềm chế cơn đau từ l*иg ngực.
Cái nắm tay của Vũ Hân dần buông lỏng đồng nghĩa với việc cô quay lưng lại với anh. Cũng giống đêm đó, cô đã bỏ chạy mà không hề giải thích với anh một câu nào. Lần thứ 3, cô đã làm vậy với anh những 3 lần… Mạnh Nguyên rút tay lại và quay đi. Có lẽ lúc này anh nên ở một mình thì hơn. Anh muốn ở bên Vũ Hân và bảo vệ cô, chăm lo cho cô nhưng… giờ anh lại không thể làm thế khi tâm trạng anh đang rất hỗn loạn.
Vũ Hân cứ đứng đó cho tới khi chiếc xe của Mạnh Nguyên đi khuất.
Những lời nói của anh xuyên thẳng vào trái tim cô. Anh nói đúng. Tại sao cô lại phải giả thích với anh làm gì, khi mà cô không muốn ở gần anh? Tại sao lại bắt anh nghe mình giải thích khi cô biết rằng làm vậy là chấp nhận anh, là muốn anh hiểu mình không tồi tệ như thế…
Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống Vũ Hân càng khiến cô trở nên đáng thương hơn. Gương mặt ủ dột, âu sầu ấy cô đã cố gắng giấu nhẹm đi sau gương mặt tràn đầy tự tin của mình nhưng không được. Những giọt nước mắt cứ rơi trong vô thức… Cô không muốn ai biết được nỗi đau của mình. Cô không muốn ai nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm. Cô càng không muốn ai đó tới với cô vì thấy cô đáng thương. Nếu vậy, cô thà chui vào cái vỏ ốc và trốn trong đó, tránh xa với thế giới bên ngoài. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn…
- Em xin lỗi nhưng em phải buông tay anh ra thôi. Bởi làm vậy là tốt cho anh… Dù anh có yêu em đi nữa thì chuyện đó cũng là không thể… em sẽ chỉ đem tới cho anh đau khổ và day dứt mà thôi…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nếu Như…
- Chương 17: Buông tay anh ra