Chương 4

------

04.

Buổi sáng thức dậy, ta soi gương chải chuốt trang điểm lại dung nhan này của mình.

Nhổ giun trong miệng ra, nhận lại ngón tay bị đứt, lại đem con ngươi rơi ra nhét trở về.

Hệ thống thật sự nhìn không nổi nữa, nói với ta: “Ta xin cho ngươi một bộ thân thể mới, không cần bao nhiêu điểm tích lũy.”

Ta quả quyết cự tuyệt: “Ngươi quá nông cạn, Mộ Dung Hiên yêu linh hồn A Nguyệt, cũng không phải thể xác của nàng.”

Tôi đem toàn bộ linh kiện trên người trở về vị trí cũ, liền muốn ra cửa.

Ngoài cửa có hai thị vệ muốn ngăn cản ta, ta lại gần, bọn họ nôn ra.

Cứ như vậy, ta nghênh ngang rời Vị Ương cung.

Ta ở trong hoàng cung đi dạo chung quanh, đi tới chỗ nào, đều kèm theo tiếng thét chói tai cùng tiếng nôn mửa.

Hoàng cung tốt đẹp, cứ như vậy biến thành khu khách dưới tàu lượn siêu tốc của công viên trò chơi.

Hệ thống nhịn không được hỏi ta: “Ngươi đến tột cùng là muốn đi đâu a?”

Ta nói: “Đương nhiên là đi gặp thế thân của ta, Tiết quý phi nha!”

Ta rốt cục tìm được Tiết quý phi ở Trường Lạc cung, nàng quả thật rất đẹp, chỉ là không giống ta chút nào.

Đương nhiên, với danh tiếng hiện tại của ta, nàng nếu giống ta mới là gặp quỷ đây.

Hai thị nữ của Tiết quý phi lại rất trung thành, gắt gao che nàng ở phía sau, không cho ta tới gần.

Ta hỏi Tiết quý phi: “Ngươi biết ta là ai không?”

Nàng nước mắt lưng tròng gật đầu.

Ta nói: “Nếu hiện tại ta đã trở lại, ngươi làm thế thân, vì cái gì còn không ngoan ngoãn cút đi?”

Tiết quý phi sắc mặt tái nhợt, không nói gì.

Ta còn nói: “Ngươi còn không đi, chẳng lẽ là muốn làm cái bình hoa chứa linh hồn của ta hay sao?”

Nghe xong lời này, mặt Tiết quý phi đã không thể dùng từ “tái nhợt” để hình dung nữa, chỉ có thể nói là “mặt không còn vẻ người”.

Ta cười ha hả xoay người rời đi.

Kế tiếp, ta lại đi bái phỏng Trân phi, Đức phi, Hiền phi, Thục phi, cùng với mấy vị phi tử khác trong cung được phong danh hiệu. Tóm lại, phàm là nữ tử Mộ Dung Hiên sủng ái, ta đều ban mưa móc, nghiêm túc “chiếu cố” một phen, nói rất nhiều lời tru tâm.

Trong những nữ nhân này, lá gan lớn, còn có thể miễn cưỡng kiên trì nghe xong ta nói chuyện. Lá gan nhỏ, thấy mặt ta liền sợ tới mức ngất đi.

Ta còn biết, thân phận của những nữ nhân này cũng không đơn giản. Các nàng có người xuất thân từ thế gia đại tộc, có người là quyền thần về sau, có người là con gái tướng quân, còn có nữ nhi của thanh lưu văn quan gia tộc.

Phụ thân các nàng nắm trong tay triều đình. Hiện giờ các nàng ở trong hậu cung không được an bình, tiền triều tự nhiên cũng sẽ loạn theo.

Trở lại Vị Ương cung, tâm tình ta vô cùng thoải mái, vui vẻ ngâm nga hát.

Hệ thống nhịn không được thở dài: “Thân phận của ngươi rõ ràng là bạch nguyệt quang, vì sao nhất định phải đi làm ác độc nữ phụ lộ tuyến?”

Nhưng lại bị ta phớt lờ.

Hệ thống nhịn không được lại hỏi: "Ngươi nói muốn thay Nguyệt Nô báo thù phế hậu Vệ Như Ý nhưng hôm nay lúc đến lãnh cung, ngươi như thế nào không đi tìm nàng?"

Ta nói: “Tìm nàng có ích lợi gì, Nguyệt Nô cũng không phải nàng hại chết.”

Hệ thống kinh ngạc hỏi: “Nguyệt Nô không phải uống thuốc phá thai Vệ Như Ý mang tới, dẫn đến huyết băng mà chết sao?”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Thi thể không nói dối, thi thể này không phải chết vì băng huyết do sảy thai.”

Ta chỉ vào một vết loang lổ trước ngực thi thể nói: “Nơi này có một vết thương bí mật, sâu tới trái tim, là do vũ khí sắc bén tạo thành. Lại nhìn chỗ miệng vết thương đó, tất cả đều có mức độ máu đậm nhạt khác nhau, rõ ràng lúc còn sống nàng đã từng bị thương nhiều lần, hơn nữa chảy rất nhiều máu. Bởi vậy có thể thấy được, Nguyệt Nô là bị vũ khí sắc bén đâm bị thương trái tim, mất máu đến chết.”

Ta tiếp tục phân tích: “Vết thương bề mặt nhỏ, rất sâu, hơn nữa bên trong trơn nhẵn, rất có thể do trâm cài tạo thành. Trên thi thể không có vết thương phòng vệ, cũng không có dấu vết thuốc mê hoặc độc tố khác. Hơn nữa, miệng vết thương nghiêng về bên phải, Nguyệt Nô tay phải có vết chai, nói rõ nàng là tay phải và thuận tay phải. Có thể theo đó phán đoán, Nguyệt Nô là lấy trâm đâm vào ngực của mình, tự sát mà chết.”

“Tự sát?” hệ thống hỏi, “Nàng tại sao muốn tự sát đâu?”

Phải, tại sao chứ?