Chương 9-1
Tâm trạng của cô không tốt.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Anh không hiểu, chỉ biết sau khi show thời trang kết thúc, nụ cười của cô liền khô héo.
Dĩ nhiên, cô cũng biết cười, nhưng anh cũng nhìn ra được là những nụ cười không cảm xúc. Cô cười rất miễn cưỡng, không thật tâm.
Trong lòng cô có rất nhiều tâm sự, cô không nói nhưng anh rất muốn biết.
Chẳng biết tại sao, anh lại quan tâm đến hỉ nộ ái ố của cô.
Anh thích cùng cô cãi vả, thích mượn công việc đối với cô kén cá chọn canh, trêu chọc tức giận đến đỏ cả hai bên gò má, không vui mà cãi lại.
Có lúc cô sẽ giận ngược lại anh, trêu chọc anh, cô thích nhất là khi gọi anh là ‘Diêm La Lãnh Huyết’, là ám hiệu nói mọi người trong công ty ai cũng ghét anh.
Biết rõ các nhân viên đều không thích anh, nhưng anh cũng chưa bao giờ để tâm đến, nhưng khi bị cô lấy ra để ‘tuyên dương’, anh lại cảm thấy rất khó chịu, ảo não, rất muốn chứng minh với cô là anh không có phạm tội ác tày trời, anh cũng có tính người, rất ôn hòa.
Cô ghét bỏ anh không hiểu không cảm thông cho nhân viên, anh liền mở ra thời gian uống trà chiều. Phê bình anh chỉ thích áp bức nhân viên, anh liền họp Hội Đồng Quản Trị mở phòng giải trí.
Cô nói anh nói chuyện không biết câu nệ, anh liền ‘không câu nệ’ cho cô thấy, mặc dù anh muốn mắng xối xả những nhân viên làm việc vô trách nhiệm này, nhưng chỉ cần cô trừng mắt nhìn anh, anh sẽ rất không tình nguyện tự động đổi thành ‘yêu khích lệ’.
Anh muốn chứng mình với cô, anh không xấu xa như cô đã nghĩ, anh rất đáng được tôn trọng, ngưỡng mộ, đáng để mọi người yêu thích.
Có trời mới biết anh muốn đôi ba việc là chỉ muốn chứng minh với cô những việc như thế này? Nhưng chính anh lại để ý đến cái nhìn của cô đối với anh, nên anh không chịu nổi nụ cười giả tạo của cô!
Vừa nghĩ đến đây, Nghiêm Sâm không ngồi yên được nữa, bỗng nhiên đứng dậy, ở bên trong phòng làm việc đi qua đi lại.
Anh rất gấp, rất lo lắng. Thậm chí kích động đến mức khiến anh hút lại thuốc lá đã bỏ nhiều năm, mượn khói thuốc để trấn tĩnh lại tinh thần.
Anh bị điên rồi sao?
Cô là người nào? Chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, vì sao anh đường đường là một Phó tổng tập đoàn lại muốn biết tâm tình của cô, muốn biết cô có vui vẻ hay không?
Càng nghĩ càng giận, Nghiêm Sâm quyết định gọi tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện vào đây, trước mặt cô nói cho rõ ràng.
Nói là làm liền, anh nhấn nút gọi nội bộ.
“Vi Đồng, cô vào đây!” Giọng điệu rất ngạo mạn.
Đối phương không trả lời ngay, im lặng một lúc, nắm chặt ngực của anh, anh lại cảm giác………….. Rất khó thở.
“……….. Vâng.” Rốt cuộc cô cũng nhẹ giọng đáp lại.
Cuối cùng anh cũng có thế thở phào nhẹ nhõm, khóe môi không tự chỉ nâng lên, nhưng chỉ hơi thoáng qua. Khi anh bất giác bản thân không biết vì sao lại cười, rất buồn bực thu lại.
Anh cười cái gì chứ? Anh gọi cô vào là để hỏi cho rõ mọi chuyện, không phải là chỉ cười hi hi ha ha!
Nghiêm Sâm hít sâu một cái, thu lại vẻ mặt đang tươi cười, ngã người tựa lưng vào ghế, bày ra vẻ mặt của một ông chủ ngạo mạn.
Chốc lát đã truyền tới tiếng gõ cửa, kế đến, Chu Vi Đồng đẩy cửa ra, trong ngực ôm một xấp tài liệu, nhẹ nhàng bước vào.
Anh ngắm nhìn cô, tuy là nhìn có vẻ hờ hững, nhưng vẫn chú ý đến gương mặt hao gầy của cô, dáng người có vẻ cũng gầy đi.
Chẳng lẽ mấy ngày gần đây cô ăn uống không ngon miệng sao?
“Boss, những tài liệu này phiền anh ký tên.”
“Được, cô cứ để đó.”
Cô khẽ gật đầu, đặt xấp tài liệu lên bàn làm việc của anh, sống lưng thẳng tắp, giống như pho tượng gỗ đứng yên một chỗ.
Anh thấy bộ dạng của cô giống như trẻ con, nhất thời luống cuống, không biết nên mở miệng từ đâu, sau chốc lát, cuối cùng cũng tức giận.
“Chu Vi Đồng!”
“Vâng.”
“Cô………….”
Cô cuối đầu, bình tĩnh chờ đợi anh lên tiếng.
“Chu Vi Đồng, cô…………..”
“Vâng.”
Là quỷ nha!
Cô không thấy anh đang rất tức giận sao? Không nhìn ra anh hóa thân thành ‘Diêm La Lãnh Huyết’, đang chuẩn bị phóng hỏa với cô sao? Vì sao cô có thể mặt dày đứng bất động như thế chứ, đứng vững vàng không dao động, giống như không thèm để anh trong mắt vậy?
Đáng ghét, quá đáng ghét!
Đột nhiên Nghiêm Sâm đứng thẳng người lên, sải bước bước về phía Chu Vi Đồng, dừng lại ở trước mặt cô. Người phụ nữ không biết sợ chết này lại dám khıêυ khí©h uy nghiêm của anh, anh nhất định phải dạy dỗ cô thật tốt.
“Chu Vi Đồng! Cô………….. Có chuyện gì không vui sao?”
“Sao?” Cô rung động, hình như không nghĩ đến anh sẽ hỏi như vậy.
Ngay cả anh cũng không ngờ, cơn giận nổi lên nửa ngày lại chợt tắt, khí thế giảm đi, không ngờ là một Đại Ma Vương lại ăn nói khép nép như con chó sói.
“Có phải tôi đã làm chuyện gì chọc giận đến cô hay không? Cô có thể nói thẳng với tôi.”
Cô không nói, kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn anh. Sau hồi lâu, đôi mắt sáng của cô có hơi mọng nước.
“Tôi……. Không có việc gì không vui cả.”
Không có mới là lạ! Không đúng, vì sao mấy hôm nay thấy cô phờ phạc rũ rượi, nụ cười rất ảm đạm? Nghiêm Sâm cau mày.
Chu Vi Đồng khẽ quan sát vẻ mặt bất thường của anh, vài giây sau, nhẹ nhàng thở dài.
“Boss, có phải anh đang lo lắng việc hợp tác bên phía Nhật Bản không? Không ngờ xã trưởng Yoshiya tạm thời lại đổi ý………….”
“Ông ta chỉ đang kiếm cớ, muốn đòi điều kiện tốt hơn khi đàm phán.” Nghiêm Sâm lơ đểnh phất tay một cái. “Chúng ta không cần để ý đến, để ông ta tự chơi một mình đi.”
“Là thế này phải không?” Cơ vừa một tiếng thở dài. “Vì vậy chúng ta nên học hỏi ông ấy nhiều điều.”
Anh cười nói. “Cho nên cô đi theo tôi là đúng rồi, tôi sẽ dạy cô.”
Cô im lặng không nói, kinh ngạc nhìn ánh mắt ấm áp của anh.
“Thế nào?” Anh bực mình vì tâm tình của cô lại chìm xuống.
“Không có, tôi chỉ là………… Tôi là mình ở bên cạnh anh, có thể hỗ trợ chút gì đó, nhưng tôi cảm thấy……….. Việc gì cũng không giúp được.” Cô thẩn thờ nói.
Cô không thích hợp, thật sự là không thích hợp.
Cô nhìn anh, đôi môi anh đào nở nụ cười yếu ớt. “Nếu anh không phân phó chuyện gì khác, tôi xin ra ngoài trước.”
Cứ như vậy để cho cô ra ngoài sao?
Nghiêm Sâm tức giận, bàn tay chuyển động còn nhanh hơn suy nghĩ, nhanh chóng bắt lấy cổ tay của cô.
Cô kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn.
“Chớ đi.”
“Còn có việc gì sao?”
Anh không trả lời, cánh tay hơi dùng sức, một tay kéo cô tới trước mặt, dùng bàn tay thô ráp dịu dàng vuốt ve hai gò má non mềm của cô.
“Anh………. Anh làm cái gì thế?” Cô kinh hãi hỏi, hai bên má bất giác đỏ ửng.
Anh lẳng lặng chăm chú nhìn cô, nhìn thấy tâm trạng đang không ổn định của cô. Sau đó, anh dùng sức nhéo nhẹ một bên má của cô.
Hành động đột ngột này đã dọa đến cô. “Ừ, anh buông tôi ra……….” Âm thanh kháng nghị lí nhí như mèo kêu.
“Anh không buông.” Nghiêm Sâm dùng sức nhéo. “Trừ khi em thành thật khai báo có chuyện gì xảy ra khiến em không vui?” Anh giống như cậu học sinh nhỏ đang khi dễ cô ái mình yêu thầm.
“Em đã nói…….. Không có chuyện gì.”
“Còn không chịu thừa nhận? Được, không nói nữa, anh liền……….” Anh gỡ mắt kính của cô xuống, gương mặt tuấn tú hơi cuối xuống, chỉ cách mặt cô đúng một cm, dụng ý rất rõ ràng.
Cô bất ngờ hoa mắt, tâm trạng rối bời, lời nói đều bị chặn lại.
Anh thấy bản thân uy hϊếp không có hiệu quả, liền hạ đôi môi xuống, quang minh chính đại hôn cô, bờ môi của cô, hương thơm ngọt ngào, anh triệt để thưởng thức cô.
Mà cô mất đi nhuệ khí, mềm nhũn mặc cho anh đừa giỡn, đến khi anh hôn xong rồi, hơi thở không ổn định, cô mới run rẩy giơ lên đôi mắt đang mơ mơ màng màng.
Anh đang nhìn cô mỉm cười, lại đùa giỡn chóp mũi của cô. “Chúng ta cùng nhau trốn việc đi!”
***
Anh nói muốn trốn việc, địa điểm do cô quyết định.
“Tại sao lại muốn trốn việc?” Cô không thể tin được, nó không giống với người tham công tiếc việc như anh.
“Em không vui vẻ đúng không? Chúng ta ra ngoài làm những việc khiến em vui vẻ.” Đây là lý do của anh.
Vì cô.
“Có gì không tốt chứ? Đi thôi!” Anh dùng sức kéo cô ra khỏi phòng làm việc.
Thấy anh đang hào hứng bừng bừng, cô không đành lòng làm anh mất hứng.
“Có thật là em đi đến chỗ nào, anh cũng theo sao?”
“Tất cả tùy em.”
“Vậy được, chúng ta đi vịnh Cát Trắng, ngồi tàu điện ngầm đi.”
“Phiền toái thế! Vì sao không đi xe?”
“Bởi vì đi cái này, anh mới quan sát được phong cảnh xung quanh.”
Vì thế, trước sự kiên trì của cô, hai người ngồi tàu điện ngầm, đi một lèo đến vịnh nước ngọt.
Cô chỉ cho anh cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, mấy chỗ cao cao là các khách sạn, mái đỏ đỏ lóng lánh dưới ánh mặt trời, nối tiếp nhau san sát là nhà dân, trên ban công trồng nhiều hoa có màu sắc khác nhau. Trên lối đi bộ, có cô giáo đang dẫn theo những đứa trẻ đáng yêu vui đùa ca hát.
Đoàn tàu chạy nhanh vượt qua hầm, bỗng nhiên tầm mắt sáng lên, nước sông bập bềnh, uốn lượn quanh những cánh đồng màu xanh lá cây.
“Phong cảnh rất đẹp phải không?” Cô hỏi.
“Ừm.” Anh gật đầu.
“Đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy phong cảnh như thế này?”
Bao lâu đây? Nghiêm Sâm ngẩn ngơ suy nghĩ, hình như rất lâu rồi, anh không thèm để những cảnh tượng xung quanh vào trong mắt, những cảnh biển đẹp đối với anh giống như mây bay.
Chu Vi Đồng nhìn anh thật sâu, nhìn sâu vào trong tâm hồn của anh. “Anh nói muốn làm cho em vui vẻ, thật ra chính anh mới nên tìm vui vẻ.”
Anh chấn động. “Nhìn anh có chỗ nào giống như không vui vẻ sao?”
“Cực kỳ tàn khốc rất tốt sao?” Cô dịu dàng chế nhạo. “Em không phải đã nói, tất cả mọi người đều gọi anh là ‘Diêm La Lãnh Huyết’ sao?”
“Nha.” Anh cho là không đúng cười. “Chẳng lẽ muốn anh mỗi ngày đều mở miệng cười lên sao?”
“Nếu như có thể như vậy, cũng rất tốt, anh cười lên nhìn rất đẹp.” Nói xong cô cũng cười cong mày.
Anh hơi ngớ ngẩn, thì thầm nói. “Em cười lên, mới thật sự xinh đẹp.”
Đáng tiếc cô không nghe thấy, vừa lúc đoàn tàu đến trạm, cô dẫn đầu bước xuống xe.
Anh đi theo phía sau cô, thưởng thức bóng dáng xinh đẹp của cô, anh rất thích ngắm bộ dáng đi bộ thư thái của cô, có khi rất nhanh có khi rất chậm, bước đi không có quy luật, giống như là một hành động ngẫu hứng.
Sau khi xuống trạm, bọn họ lại chuyển qua xe buýt, sóng vai ngồi ở hàng ghế cuối cùng, thỉnh thoảng con đường lắc lư, cô cũng ngồi không yên, anh nhìn không được, định ép đầu cô xuống đặt trên bả vai của mình.
“Anh đang làm gì thế?” Cô giật mình, muốn cử động.
Anh không để cho cô động. “Cũng không phải lần đầu tiên, khẩn trương cái gì chứ?”
“Cái gì không phải lần đầu tiên?”
“Ở đây, không phải là lần đầu tiên. Còn nhớ ngày trước chúng ta đi công tác ở Tokyo không? Lúc ở trên máy bay em cũng rất cao hứng dựa vào.”
“Em có sao?” Hai bên má cô nóng lên.
Anh mỉm cười nhìn cô, thổi hơi thở ấm áp của mình vào hàng mi dày của cô.
Tâm trạng cô hơi lộn xộn, cảm giác như anh lại muốn hôn cô nữa, cô có thể nhìn ra ánh mắt đầy nuông chiều của anh, cuống quít đẩy anh ra, ngồi ngay ngắn.
Chu Vi Đồng, bình tĩnh một chút, người anh ấy nhìn không phải là mày.
Cô yên lặng tự đặt cảnh báo cho bản thân, không thể say mê, không thể dao động.
Nghiêm Sâm không nhìn ra tâm tư phức tạp của cô, vẫn hăng hái dồi dào, khó có dịp trốn việc. Anh không hề có cảm giác tội lỗi, ngược lại rất vui vẻ, giống như đứa trẻ trốn học.
Đi cùng với cô, anh phát hiện bản thân lại thích làm những việc những việc mà thường anh không thích làm.
Đến vịnh Cát Trắng, anh nổi tính trẻ con cầm lên một nắm cát, đổ vào giữa các kẻ ngón tay.
“Kế tiếp chúng ta làm cái gì đây?” Anh cười nói. “Em muốn bơi lội sao? Hay là chúng ta thuê một chiếc Motorcycle để chơi?”
Cô bất thình lình đưa anh một đáp án. “Em muốn anh dạy em………. Lướt sóng.”
***
Sau cái chết của Tiết Xán Tâm, anh không còn lướt sóng nữa. Đối với anh mà nói đây là khoảng thời gian rất đau khổ.
Ngày ấy, em trai ruột của anh là Nghiêm Phi đã nói cho cô biết một bí mật lớn.
Thì ra anh đã từng yêu một người con gái, người con gái kia cùng với cô có dáng dấp giống hệt nhau, đủ để cho người khác nhìn nhầm.
Vì vậy cô chợt hiểu tất cả mọi nghi vấn trong lòng đã được giải thích rõ. Vì sao anh lại điều một biên tập viên mỹ thuật đến bên cạnh anh làm trợ lý. Tại sao lại tận tâm bồi dưỡng cô, hướng dẫn cô nhiều việc, thay đổi bản thân.
Tất cả đều là vì Tiết Xán Tâm, vì chuyện này khiến anh nhớ lại người con gái anh yêu.
Mặc dù cô ấy đã qua đời nhiều năm, mặc dù cô ấy phản bội tình yêu của bọn họ, để lại nỗi đau không thể xóa nhòa. Nhưng anh vẫn nhớ đến ngày giỗ của cô ấy, nghĩ tới cô ấy, nhớ cô ấy.
Đêm đó ở Tokyo, anh say rượu không phải là cô đơn lạnh lẽo, mà bởi vì đang tương tư.
Anh không hề quên Tiết Xán Tâm, chưa bao giờ quên cô gái đã làm tổn thương đến anh, anh còn rất yêu cô ấy, có lẽ là hận, nhưng…………
Cô rất giống Tiết Xán Tâm….
Em trai của anh đã nói với cô như thế, cậu ấy nhìn vào đôi mắt của cô, rõ ràng là muốn cô trở thành nữ thần đã khiến cậu ấy mê luyến, vì ánh mắt của nữ thần mà có thể cam tâm tình nguyện phản bội lại chính anh trai của mình.
Sau khi cô nghe được những tâm sự của cậu ấy thì cô rất đồng tình, nhưng cũng rất giận cậu ấy. Hận cậu ấy đã làm tổn thương đến Nghiêm Sâm, cô hiểu được cảm giác bị phản bội, mà cô tin tưởng Nghiêm Sâm so với cô còn đau gấp trăm lần.
Bởi vì oán giận bản thân đổi lấy sự cách xa nhau như trời với đất, không còn được nhìn thấy người con gái mà mình đã yêu thương, vết thương trong lòng kia chắc đã trở thành vết sẹo rất sâu.
Cô thật hy vọng có thể giúp anh làm liền vết thương………….
“Tại sao lại muốn học lướt sóng?” Anh nghiêm mặt hỏi.
“Nghe nói anh rất lợi hại, không phải sao?” Cô không dám nói cho anh biết nguyên nhân chính xác. “Em cảm thấy được anh lướt sóng trông rất tuấn tú, em muốn thử nhìn một chút.”
“Không phải ai cũng học được, phải có thiên phú.”
“Cho nên em mới nói là muốn học một chút! Anh có thể dạy em sao?”
Anh không nói câu nào, ánh mắt âm trầm nhìn về phía chân trời xa xa.
Anh đang nghĩ cái gì? Có phải đang nhớ đến người yêu cũ hay không?
Cô cảm thấy đau lòng, ý cười ẩn ở bờ môi. “Anh không dạy em, em tự mình học.”
“Đùa gì thế?” Anh trừng mắt với cô. “Lướt sóng nguy hiểm như vậy có thể tự mình học lung tung sao? Em không sợ bị sóng biển cuốn đi à?”
“Vậy anh sẽ dạy em à.” Cô làm nũng. “Bên kia có cho thuê ván trượt kìa, đi thôi!”
Dứt lời, cô cũng không đợi anh đáp lại, tự mình đi về phía cửa hàng bên cạnh. Anh không lay chuyển được cô, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo, thuê ván lướt sóng, rồi lại ra lệnh cho cô đi thay quần áo.
Lúc lướt sóng không thể đeo mắt kính, cô tháo xuống, thay kính áp tròng đã chuẩn bị trước đó.
Anh nhìn thấy cô đã chuẩn bị đầy đủ, có chút tức giận. “Em đã sớm lên kế hoạch sao?”
Cô gật đầu, cầm mắt kính thật chặt trong lòng bàn tay. Đây là vũ khí phòng vệ của cô, sau khi tháo xuống, nhất định cô dễ dàng bị thương phải không?
Không sao cả, cô đã sớm bị thương, ngày đó khi biết bản thân mình giống với bạn gái cũ của anh.
Trở lại với bờ cát, anh dạy cô các tư thế căn bản, xác định dòng chảy, các bài tập với nước. Anh thay cô buộc dây an toàn, không cho phép cô xuống nước.
“Tại sao?” Cô chu mỏ kháng nghị.
“Hôm nay sóng quá lớn, em ngoan đi, ở đây nhìn anh làm mẫu là được rồi.” Anh không tự chủ dụ dỗ cô.