Chương 30
Ánh trăng về đêm trong như nước, chiếu ánh sáng mông lung qua cửa sổ hành lang, khiến nơi buổi sáng nhìn qua như đầy bụi bẩn giờ phút này tăng thêm một phần mê ly. Harry phóng nhẹ bước chân từ trong phòng khách đi ra, mấy ngày nay cậu vẫn luôn như vậy, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để lấy thứ cần lấy. Vô luận đi ra bao nhiêu lần đều gặp Lupin đúng lúc ra ngoài uống nước, đối phương ôn ôn nhu nhu mỉm cười khiến Harry không biết nói gì, trong lòng cậu cũng hiểu rõ, đối phương chính là sợ cậu nghịch ngợm động nhầm vật phẩm hắc ma pháp. Thở dài một hơi, Harry cuối cùng không xuống lầu, mà rẽ một hướng khác, lên thư phòng lầu hai, lần trước cậu ở đó tìm được một quyển sách về Độc Dược có chút cũ nát, tuy rằng bản thân xem không hiểu mấy cái công thức trong đó có gì hữu ích hay không, nhưng mà cậu xem không hiểu, như vậy khả năng là thứ tốt sẽ rất cao. ( Min: bé Har tự coi thường mình quá, tuy nói quả không sai!)
Đẩy ra cửa thư phòng, Harry châm lên ngọn nến trong phòng. Thư phòng nhờ có Hermione cùng Harry mấy ngày qua vất vả lao động, cũng không còn bụi bẩn đến mức không ai dám vào như trước nữa, tuy chưa đến mức không nhiễm một hạt bụi, nhưng chí ít có thể an tâm ngồi lại trong phòng xem sách và v…v…
Harry nhìn qua giá sách, trên giá tuy rằng sách liên quan Hắc Ma Pháp có vẻ nhiều, bất quá Harry vẫn chú ý tìm sách về Độc Dược, tuy rằng đã chọn được quà Giáng Sinh cho Snape, nhưng mà có người nói 9 tháng 1 là sinh nhật của Snape, cho nên quà sinh nhật cũng nên chuẩn bị, thông qua thiên văn mà cậu chú ý tới, Snape tựa hồ chưa từng được ai tặng quà sinh nhật, cái loại cảm giác không được ai coi trọng, bị người khác lãng quên, Harry ít nhiều cũng có thể cảm nhận được, dù sao trước năm 11 tuổi cậu cũng bị đối xử giống như vậy, cho nên sau khi biết được ngày sinh của Snape, cậu càng nghĩ muốn tặng một món quà sinh nhật cho hắn, hơn nữa bọn họ cũng vừa vặn ở trước đó một ngày hồi trường học.
“Harry, con đang làm gì vậy?”
Thanh âm đột ngột vang lên dọa Harry nhảy dựng, cậu quay đầu nhìn, nguyên lai là Sirius đang dựa cửa phòng.
“Không ngủ được, chuẩn bị kiếm một quyển sách gϊếŧ thời gian.” Harry hiện tại đối với những lời nói dối của mình thốt ra đã mặt không đổi sắc.
“Đám sách này có gì hay? James vốn chẳng bao giờ có hứng thú đọc sách…” Sirius nhún vai, thầm thì tự nói, “Nghe nói mấy đêm nay con đều lắc lư quanh nhà?”
“Thám hiểm, đó là thám hiểm! Sao lại kêu cái gì lắc lư!” Harry đúng lý hợp tình sửa lời Sirius nói, cậu cũng không thể để ai xem ra bản thân đang tìm kiếm cái gì được, “Sirius, chú không cảm thấy vào buổi tối thám hiểm những căn nhà như thế này rất kí©h thí©ɧ sao?! Thế mà giáo sư Lupin tối nào cũng đi ra túm ta!”
Sirius sờ sờ mũi, “Ta thật không cảm thấy, tại căn nhà có nhiều vật phẩm Hắc Ma Pháp không biết ẩn giấu ngóc ngách nào, Mơ mộng ngớ ngẩn cũng chỉ vì lo lắng con xảy ra chuyện gì. Nói thật, James ở tầm tuổi con lá gan cũng chưa lớn đến vậy.”
Trong mắt Harry thoảng qua ánh nhìn dị thường sau, cậu ưỡn thẳng ngực, tương đương anh hùng nói: “Ta đương nhiên so với phụ thân còn lợi hại hơn, phụ thân ta lúc mười một mười hai tuổi cũng không một mình đối mặt Voldermort hay một mình gϊếŧ chết một con Xà Quái nghìn tuổi!”
Sắc mặt Sirius chuyển bạch, thân thể khẽ rùng mình, hắn chau mày, thần sắc có chút dữ tợn nhìn Harry: “Kẻ Chớ Gọi Tên? Xà Quái nghìn tuổi?! Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?!”
Harry dĩ nhiên cố tình không chú ý đến thần sắc Sirius, làm bộ một hài tử thật tâm hướng trưởng bối khoe ra chiến công hai năm mạo hiểm của mình cho Sirius nghe, thi thoảng Harry lại cố ý vô tình nhấn mạnh những từ cô độc, một mình, sau cùng còn cho Sirius xem cánh tay từng bị Xà Quái cắn qua, mặc dù nơi đó căn bản không còn lưu lại sẹo.
Sirius lắng nghe Harry kể lại những chuyện nguy hiểm cậu từng trải qua, cũng không hề lộ vẻ đắc ý, trái lại càng nghe cậu miêu tả, khuôn mặt càng thêm tái nhợt, đến khi Harry giơ ra cánh tay cho hắn xem thì bàn tay hắn vuốt ve làn da không còn sẹo đó có chút run run, biểu tình khuôn mặt rõ ràng sợ hãi. Sinh ra trong một gia đình quý tộc lâu đời, mặc dù Sirius đã phản bội lại gia tộc, thế nhưng hắn biết rất rõ ràng Hòn Đá Phù Thủy có bao nhiêu mê hoặc, Xà Quái nghìn năm có bao nhiêu đáng sợ, mà Harry lại cô độc một mình thủ hộ Hòn Đá Phù Thủy, gϊếŧ chết Xà Quái! Cho dù là pháp sư trưởng thành cũng rất khó làm được, hắn không khỏi thương cảm đứa con đỡ đầu của mình rốt cuộc đã đối mặt với những thứ gì?! Ở cái tuổi mà hắn cùng James vẫn còn đang đối đầu Snivellus, con đỡ đầu của hắn lại không ngừng đối mặt với nguy hiểm mất mạng! Merlin, Xà Quái! Chính là nghìn năm Xà Quái! Hogwarts từ bao giờ trở nên còn nguy hiểm hơn lúc Kẻ Chớ Gọi Tên chưa biến mất?! Vì sao những… chuyện này Remus không nói cho hắn?!
“Con không sao, chú xem con không phải đang rất khỏe mạnh sao?!” Nhìn khuôn mặt Sirius bị dọa trắng mét, Harry có chút hối hận, “Chú hẳn là vì con mà kiêu ngạo mới đúng, con không những gϊếŧ chết Xà Quái mà lại còn cứu Ginny, phải không nào?”
Khen mới lạ! Sirius thật muốn hung hăng giáo huấn tên nhóc này một chút, hắn cùng James thật sự rất thích phá hoại nội quy trường học, thể hiện một chút bản thân là Gryffindor không sợ nguy hiểm, nhưng bọn họ cũng sẽ không đem mạng nhỏ của mình ra mà đùa, những khi mạo hiểm, bọn họ cũng sẽ không đem mạng mình ra mạo hiểm, cho dù ngày trước để tiếp cận Remus lúc biến thành lang nhân, bọn họ cũng là trước biến hình thành thú rồi mới dám lại gần. Đứa nhỏ này như thế nào lại ngu như vậy? Mang mạng sống ra đùa giỡn, đứa bé gái kia để giáo sư cứu không phải được rồi sao! Đá Phù Thủy để Dumbledore giấu đi, các giáo sư bảo hộ thì tốt rồi?! Một đứa trẻ mười một mười hai tuổi liên quan gì a! Đương nhiên, nếu đúng là với Hòn Đá Phù Thủy có hứng thú, nghĩ muốn cầm chơi chút, thì lại là chuyện khác!
Sirius tuy rằng cũng là một người Gryffindor thích mạo hiểm lại lỗ mãng, nhưng cho dù thế nào hắn cũng sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần khiết Slytherin, trước mười một tuổi, hắn hoàn toàn tiếp nhận giáo dục như một Slytherin, ích kỷ, che giấu khiếm khuyết, đã ăn sâu vào cốt nhục. Trong mắt hắn, có thể mạo hiểm, nhưng không thể mang tính mạng ra mạo hiểm, Hòn Đá Phù Thủy, đứa con gái nhà Weasley đều không bao giờ trọng yếu bằng đứa con đỡ đầu của hắn.
“Harry, ta không phản đối con tại Hogwarts thám hiểm mật thất hay mật đạo, hay dạ du, thậm chí vào rừng cấm dạo dạo chút, nhưng trên hết phải đảm bảo được mạng sống của mình không bị nguy hiểm, hiểu chưa?!” Sirius nắm hai vai Harry, trịnh trọng tuyên bố, “Hơn nữa, tốt nhất là không đi mạo hiểm một mình!”
Sirius nói khiến Harry có chút giật mình, cậu không nghĩ tới giáo phụ của mình lại phản ứng mạnh mẽ ngoài dự liệu như vậy, “Nhưng mà, hiểu trưởng Dumbledore còn vì thế mà tán dương con, còn vì thế cho học viện của con rất nhiều điểm nữa!”
“Đừng nghe ông ấy!” ( Min: Mình muốn xưng lão nhưng mà thế có hỗn quá hưm ta.) Sirius có chút phiền não, hắn lắc đầu, “Harry, con còn sống quan trọng hơn, hiểu chưa? Hiện tại dòng họ Potter chỉ còn lại một mình con, ta cũng chỉ có một người con đỡ đầu, con phải tự chân trọng sinh mệnh bản thân. Mạng sống của những người khác không liên quan đến con!”
Nhìn khuôn mặt Sirius nghiêm túc, Harry không tự giác gật đầu, tuy rằng Sirius nói rất ích kỷ, nhưng ngược lại làm cậu rất vui vẻ.
“Harry, ta nghe Remus nói, gần nhất con cùng đồng học ở chung gặp vài vấn đề nhỏ, hơn nữa con còn dời khỏi đội Quidditch, vì sao lại thế? Nghe nói con bay lượn cũng có thiên phú giống James.” Sirius cuối cùng cũng nói tới mục đích chính hôm nay tới tìm Harry tâm sự, mấy ngày nay bận rộn thu thập nhà cửa đón lễ Giáng Sinh, thật sự không có thời gian rảnh nói tới vấn đề này.
“Bởi vì sự kiện Peter kia, con muốn thử xem đồng học có thật lòng coi con như bằng hữu hay không, giống giáo phụ với phụ thân con vậy. Thế nhưng sau khi con rời khỏi đội bóng, những người đó lập tức đối xử rất lạnh nhạt với con, đến khi Gryffindor thua Slytherin, bọn họ không chỉ châm chọc khıêυ khí©h con, mà có vài người còn đem bài tập và nhiều thứ của con giấu đi, lẽ nào một mình con có thể quyết định Gryffindor thắng bại sao? Lẽ nào trước kia làm bạn với con chỉ vì con có thể giúp họ giành thắng lợi sao? Con không cần loại bạn bè ‘bỏ đá xuống giếng’ ấy! Cho nên sau đó con mới chuyển ra tháp Gryffindor!” Harry ủy ủy khuất khuất nói, cậu vẫn đang thử phản ứng của Sirius.
“Cái gì?! Harry, con vì sao phải ly khai?! Bọn họ khi dễ con, con cứ như vậy chịu uất ức né tránh sao?! Vì sao không trở về?! Đây, ta dạy cho con mấy câu ác chú hữu dụng… Phải nhớ rằng, hồi trước ta cùng James là vô cùng am hiểu mở trò đùa a…” Sirius cũng không có khiến Harry thất vọng, chỉ là Lupin nghĩ ra cách để Sirius khuyên cậu đã hoàn toàn thất bại rồi.
~~Hết chương 30~~