Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nếu Như Em Không Giống Cậu Ấy

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đàm Nhuệ Dương yên tĩnh đóng cửa, đứng dựa một hồi liền xuống lầu lên xe.

Hắn ngồi trên xe lấy ra phần cơm vừa mua, từng miếng to miếng to nuốt vào miệng. Cứ ăn như vậy hy vọng sẽ khống chế được nước mắt đừng rơi. Trong lòng cậu trở nên hoảng loạn, nhưng hình ảnh của mấy năm về trước từng chút từng chút một lại hiện ra.

” Xin lỗi… xin lỗi, anh sẽ đối với em thật tốt”

…………

” Anh yêu em”

…………..

” Anh chờ em gần 10 năm rồi”

……

” Em ngốc nghếch cái gì vậy, anh biết em là Đàm Nhuệ Dương, là Dương Dương của anh ”

…….

” Dương Dương…. Tống Dương, là em sao? Tống Dương”

…….

Châu Sương uống say nằm cạnh cậu, hung hăng vùi mặt vào người cậu nhưng trong miệng gọi lại chính là tên của người khác.

Nếu như em không giống cậu ấy, anh có thể yêu em không?

Điện thoại nhanh chóng vang lên kéo Nhuệ Dương quay trở về hiện tại. Cậu cảm thấy dạ dày thật khó chịu, vội vàng phun hết cơm trong miệng ra, uống hớp nước xúc miệng rồi mới nghe điện thoại.

” Em đang ở đâu?” Đầu dây bên kia giọng Từ Minh lười biếng nói

Cậu xoa xoa trán, mệt mỏi ” Ở dưới lầu nhà anh”

Điện thoại bên kia truyền đến một loạt âm thanh hoảng loạn, Từ Minh vội vàng nói ” Sao tự nhiên lại đến, em chờ anh một chút, anh lập tức đi xuống”

” Không cần đâu”

” Tiểu Dương….” Từ Minh trầm mặc một hồi, thử dò xét hỏi ” Em đã lên nhà rồi sao?”

” Đã lên”

Bên kia lại truyền đến một loạt âm thanh gấp gáp của bước chân, không lâu sao điện thoại liền cúp.

Nhuệ Dương dọn dẹp sạch sẽ trong xe, đang chuẩn bị đi thì thấy Nhuệ Dương từ trong tòa nhà chạy ra.

Trên người y chỉ khoác một áo khoác lớn, tùy tiền mặc một cái quần đùi, đứng trước lầu lạnh run. Nhuệ Dương nhấn còi xe ra hiệu, y thấy xe liền chạy qua trực tiếp vào xe.

Y dồn dập thở hỗn hễn một hồi, mới hỏi cậu ” Đều nhìn thấy hết?”

Nhuệ Dương gật đầu cười có chút bất đắc dĩ: ” Xem ra có lẽ em phải gọi điện thoại cho anh trước khi đến”

Từ Minh vò đầu, hình tượng khí chất ôn nhu trước mắt Nhuệ Dương đã không còn nữa, cười khổ:” là người bạn cũ của anh”

” Vẫn liên lạc sao?”

” Liên lạc một vài lần”

Đàm Nhuệ Dương từ trong ngăn kéo lại đốt thuốc, dựa vào ghế hút.

Từ Minh cũng đang tâm phiền ý loạn, sự tình đã như vậy y có giải thích gì cũng là dư thừa. Y thực tâm đối với cậu là có tình cảm, vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn, tâm tính lại hiền lành, là một đối tượng gặp gỡ tốt, y thật lòng muốn cùng cậu yên lành đi tiếp quãng đường sau này, cũng nghĩ tới giữa bọn họ cũng không thể có chuyện chia tay đau khổ gì gì đó, nhưng cơ bản không ngờ đến hai người lại bị vướng vào tình trạng khó xử này.

” Tiểu Dương, không phải là em không tốt, nhưng em đối với anh thực sự rất lạnh nhạt, nhiều lúc anh thực sự không biết trong lòng em đang nghĩ đến ai, nhưng anh khẳng định người đó không phải là anh”

Nhuệ Dương quay đầu nhìn y, đến lúc tàn thuốc cháy xém đến tay mới nói ” Xin lỗi”

” Thôi bỏ đi” Từ Mình vỗ vỗ vai cậu, ” Việc này anh cũng không đúng, hai ta tám lạng nữa cân, cứ tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa gì, anh lên nhà trước ”

Đàm Nhuệ Dương gật đầu, nhìn Từ Minh đóng cửa xuống xe cũng không quay đầu nhìn lại cứ thế đi lên lầu.

Cậu xoa xoa ngực mình, nơi đó rất bí bách, liền lái xe đi dạo hơn nữa thành phố rồi mới trở về nhà. Về chuyện tình cảm, chính cậu cũng lười suy nghĩ, cậu thực sự không yêu Từ Minh, thế nhưng chuyện lúc nãy vẫn như khối đá đè nặng trong tâm cậu. Khó chịu không thể nói ra được.

Như là cậu kinh doanh được hai năm một cuộc sống mới, đột nhiên lại quay về thời điểm xuất phát, hoặc có thể nói cậu chưa từng bắt đầu, là bản thân tự bày ra cho bản thân một cục diện, tự bước vào không muốn bước ra. Nhưng cậu vẫn chỉ có thể ở trong đó nằm mơ, khi tỉnh lại cậu vẫn chỉ đơn độc một mình.

Trong quán bar âm thanh tạp nham vang lên, trên sân khấu nhỏ cũng có một vài MB đang uốn éo khoa tay múa chân, phía dưới truyền đến hàng loạt tiếng huýt gió và hoan hô. Châu Sưởng ngồi một mình ở quầy bar, đối với nhưng chuyện đó không chút hứng thú. Một hơi uống hết rượu trong ly, gõ gõ lên bàn ra hiệu cho phục vụ lên thêm rượu cho anh.

Hôm nay sau khi tan việc, mẹ anh lại sắp xếp cho anh đi xem mắt, đối phương là con gái của một người bạn của mẹ anh. Châu Sưởng theo thường lệ đưa người đó đi ăn một bữa cơm sau khi trả tiền liền rời đi.

Anh cũng nghĩ qua về việc đi theo con đường mà gia đình sắp xếp, tìm kiếm một người con gái thích hợp, kết hôn sinh con, an an tịnh tinh bình đạm đi hết đời. Thế nhưng trong lòng lúc nào cũng như có một cái gai, vẫn là không cam tâm. Anh còn muốn cùng với người kia, mặc dù là không thể nhưng ít nhất anh cũng có thể theo dõi cuộc sống của cậu, nếu như anh kết hôn, thì đến ly do để đi gặp người kia cũng trở nên xa vời.

Phục vụ lại đưa cho anh thêm một ly rượu, Châu Sưởng đang đinh vươn tay lấy thì lại bị người vừa đi tới kế bên cầm lấy. Anh có chút không vui, quay lại nhìn, thì thấy Tống Dương rõ ràng ngồi bên cạnh anh, trong tay cầm ly rượu của anh đưa lên miệng nhấp một hơi.

Châu Sương híp mắt nhìn, khuôn mặt giống đến bảy tám phần này khiến anh trong nháy mắt trở nên thất thần.

Hai năm nay anh cũng không gặp Tống Dương mấy, gặp thì anh cũng không biết nói gì nhiều. Năm đó vì đi sai một bước đã khiến anh mất rất nhiều. Anh không muốn tiếp tục dây dưa mối quan hệ của ba người. Mặc dù là rất giống, anh cũng không muốn một lần nữa qua Tống Dương lại nhớ đến khuôn mặt của Nhuệ Dương, đã sai một lần anh không muốn tiếp tục sai thêm lần nữa.

Tống Dương hất cầm, miệng cong lên một tia cười, chào hỏi Châu Sưởng

Châu Sưởng từ trong túi lấy ra bao thuốc bắt đầu hút ” Em ở lại chơi anh đi trước ”

Tống Dương cười một tiếng ” Lâu lắm không gặp nhau, sao không ở lại tâm sự?”

” Trò chuyện cái gì?” Châu Sương hít một hơi thước, móc bóp ra trả tiền cho nhân viên, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Tống Dương lại một hơi uống hết ly rượu ” Em còn tưởng anh cả đời này cấm dục luôn chứ, không phải đến đây tìm MB sao?”

Y nói rồi liền đứng trước mặt anh, ngực của hai người như là dính vào nhau ” Cùng nhau được không?”

Châu Sưởng cười nhẹ, ngậm thước đi ra ngoại. Tống Dương nhìn thấy vậy nhún nhún vai cũng không đuổi theo liền tiến sân khấu nhỏ. Phía dưới rất nhanh truyền đến một trận nhiệt liệt hoan hô, Châu Sưởng tựa ở cửa quay đầu nhìn lại. Tống Dương đứng ở sân khấu uốn éo thân thể, cao hứng cởi áo ném xuống đám người đứng phía dưới.

Thấy Châu Sưởng quay đầu lại, khóe miệng y cong lên, nhảy điên loạn, xoay người ôm chầm người đứng kế bên hôn xuống. Chờ đến lúc y buôn người đó ra, thì anh đã sớm rời đi từ lúc nào rồi. Trong mắt y một mảnh cô đơn thế nhưng rất nhanh cũng qua đi, y liền hòa mình vào không khí xung quanh.

Châu Sưởng đứng ngoài quán bar, một trận gió lạnh thổi qua, hắn mặc áo khoác đứng chờ taxi. Anh cũng loáng thoáng nghe được Tống Dương hai năm nay không mấy về nhà. thường xuyên chơi bời bên ngoài. Chỉ là anh không nghĩ đến y có thể chơi điên đến mức vậy. Nhóm bạn của anh vốn dĩ cũng rất chơi bơi nhưng bọn họ luôn có cái giới hạn của mình. Cũng toàn là con cháu nhà quyền thế, ít nhiều cũng nên có chút đàng hoàng, không thể làm loạn.

Chỉ là Tống Dương đi đến bước này ít nhiều gì cũng vì anh, nghĩ một lúc, ngăn chặn bản thân nghĩ về những chuyện lúc trước. Tống Dương cũng là người trưởng thành, còn đường là do mình chọn. Huống chi, không cần biết là còn bao nhiều khả năng anh cũng không muốn tạo ra hiểu làm gì với Nhuệ Dương.

Châu Sương bắt được xe, sau khi lên xe liền gọi điện thoại cho một người bạn khác, kêu họ đến đón Y.

Taxi chạy về đến khu nhà quen thuộc, anh trả tiền liền xuống xe. Anh uống không nhiều lắm, ngồi trên xe gió thổi lạnh cũng khiến anh tỉnh tảo lại không ít.

Anh đứng ở dưới lầu chuẩn bị bấm mật mã để vào nhà, tùy ý đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Có một chiếc xe dừng bên đường, số xe giống y hệt với xe của Nhuệ Dương đang chạy bây giờ, híp mặt nhìn một hồi lâu, xuyên thấu qua cửa kiếng xe đã đóng, anh thấy được người ngồi trong xe có gò má cực kì giống cậu.

Châu Sưởng ngẩn người, tưởng chính bản thân uống quá nhiều trở nên hoa mắt. Người trong xe hình như ý thức được có người nhìn chăm chú vào mình, quay đầu nhìn thoáng qua.

Chỉ một ánh mắt, cả hai người đều ngây ra một lúc.

Nhuệ Dương trong tay còn kẹp thuốc đang hút dở, liền vội vàng ném thuốc vào gạt tàn, nổ máy xe chạy đi.

Châu Sưởng lúc nay phải có phản ứng, theo bản năng chạy đuổi theo sau xe. Kết quả xe càng lái càng nhanh, rất nhanh thì biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Anh chạy đến mặt đỏ đến mang tai, chống tay thở hổn hển, trong lòng hứng phấn không chịu được, Nhuệ Dương đến tìm mình? cậu muốn gặp mình sao? Nhuệ Dương là nhớ mình sao?

Nhuệ Dương tay nắm chắc vô lăng nhưng vẫn không hết run trong tâm rất loạn. Mặc dù biết Châu Sưởng căn bản là không đuổi theo kịp nhưng cậu vẫn một chân đạp ga vượt cả đèn đỏ chạy về phía trước.

Hôm nay cậu đến chỗ bác sĩ Khương tái khám, sau đó không biết thế nào lại chạy xe đến tận nơi này. Cậu cơ bản không nghĩ là sẽ gặp anh ở đây, tâm ý cảm thấy phiền phức liền dừng xe hút mấy điếu thuốc, không ngờ đến lại bị Châu Sưởng bắt gặp.

Nhìn thấy anh trong nháy mắt trong đầu cậu trở nên trống rỗng, giống nhu là đứa trẻ lấy trộm đồ nhưng bị bắt gặp, theo bản năng liền chạy đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »