Chương 12: Rồi cũng sẽ có một ngày cậu quên được Châu Sưởng

Châu Sưởng rời khỏi bệnh viện, tâm trạng cảm thấy vô cùng chán nản, đứng dựa vào xe hút liên tục mấy điếu thuốc, rồi mới từ từ lái xe về nhà. Vừa về đến dưới nhà thì có điện thoại của đám bạn, cũng lâu rồi chưa gặp bọn họ, nghĩ thế anh liền đồng ý qua đó.

Tống Dương cũng ở đó, nhìn thấy Châu Sưởng lớn tiếng thoải mái chào anh, sau đó liền quay sang bên cạnh tiếp tục nói chuyện với người kế bên. Y là người kết hôn sớm nhất trong hội, không được đến nữa năm liền ly dị. Tất nhiên không ít người sẽ tiện lý do trêu chọc y thôi.

Châu Sưởng vừa ngồi xuống, liền có người rót cho anh ly rượu, là cậu nhóc chọc Nhuệ Dương trong buổi găp mặt lần trước- Tiểu Bằng.

“anh Châu, anh Đàm không đi cùng anh sao?”

Anh uống một ngụm rượu ” Cậu ấy bệnh rồi, đang nằm trong bệnh viện”

Tiểu Bằng tỏ vẻ tiếc nuối, Tiểu Bằng cũng gặp cậu mấy lần, tuổi tác ngang nhau, nói chuyện cũng hợp. Hội bạn của anh ai ai cũng không coi trọng cậu, họ đều nghĩ rằng nếu như anh thích đàn ông thì Tống Dương hợp với anh nhất, ít gì 2 người họ cũng là bạn bè nhiều năm nay, mà phương diện nào cũng hợp nhau. Chỉ có Tiểu Bằng là thích nói chuyện làm bạn với Nhuệ Dương.

“Vậy mấy hôm nữa em đi thăm anh ấy”

Châu Sưởng cười” cậu ấy đang an tâm dưỡng bệnh, để sức khỏe tốt lên đã rồi tính”

Tiểu Bằng xoa xoa mũi, nhìn điệu cười còn khó coi hơn là khóc của Châu Sưởng, cũng đoán được giữa bọn họ xảy ra chuyện, cầm ly rượu ra chỗ khác không làm phiền anh nữa.

Châu Sưởng cũng không nhập hội hát hò, chỉ ngồi cúi đầu uống rượu một mình,

Không lâu sau, Tống Dương ngồi bên cạnh, thấp giọng khuyên anh, ” uống ít thôi”

Xung quanh một vài người huýt sáo, cười lớn ” Châu Sưởng, mùa xuân của anh cuối cùng cùng đến rồi kìa”

Châu Sưởng trừng mắt nhìn, bọn họ cũng biết ý im miệng, quay sang hỏi Tống Dương ” Ba em sao rồi?”

Tống Dương nhún vai” Cũng vậy thôi, nhưng mà cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng, cùng lắm cũng chỉ bị điều đi chỗ khác khoảng 2 năm thôi.”

“Xin lỗi, trước đó anh cũng có nói với ba anh…”

Tống Dương cắt lời” Anh không cần phải lo, vốn dĩ cấp trên muốn đẩy ba em đi. Nếu ba anh còn nói giúp không chừng lại còn thêm rắc rối”

Châu Sưởng không nói gì, cầm ly rượu của mình nhìn đám người ôn ào náo nhiệt đó. Tống Dương cũng không có hứng thú, được một lúc cũng đi ra chỗ khác.

Đợi đến lúc mọi người đi về Châu Sưởng uống đến say mềm, vừa ra cửa gió thổi mạnh cảm thấy nhức đầu chịu không nổi, đứng cũng không vững, nhìn cũng không rõ bất cứ ai.

Tống Dương chào tạm biệt hội bạn rồi dìu anh lên xe.

“Em đưa anh về?” Tống Dương khởi động xe, quay đầu nhìn Châu Sưởng.

Châu Sưởng ngồi bên ghế phụ, mơ hồ “Ân ” trả lời 1 tiếng. Nhắm mắt chỉ muốn nằm ngủ.

Đến khuôn viên nhà, Tống Dương vỗ vỗ mặt Châu Sưởng nói ” Xuống xe thôi”

Châu Sưởng mơ mơ màng màng nhìn y, mắt nhắm mắt mở gọi ” Dương Dương”

Tống Dương cười nhẹ, anh nhẹ tay vuốt má y “Dương Dương”

“Ân, em ở đây” Tống Dương phản ứng lại một tiếng.”Xuống xe đi, em đưa anh lên lầu”

Châu Sưởng vòng tay ôm lấy y, hôn nhẹ lên má ” Em đến rồi?”

Tống Dương nằm trên người anh, quay mặt hôn anh, nói nhỏ ” Em biết anh vẫn yêu em mà “

Hơi thở của anh càng lúc càng trở nên nặng nhọc, tháo dây an toàn, y quay người ngồi trong lòng anh, vừa hôn anh một tay vừa lần xuống phía hạ thân anh.

Châu Sưởng ôm siết lấy y ” Đừng quấy nữa, bệnh của em còn chưa khỏi”

Tống Dương ngây ra, toát mồ hôi lạnh, y vuốt mặt bất ngờ nhìn anh ” Anh thực sự yêu cậu ấy rồi sao?”

Châu Sưởng không trả lời, chỉ đang trầm mặc trong tưởng tượng của chính bản thân mình.

Tống Dương mở cửa, quay người xuống xe, dìu Châu Sưởng cùng xuống xe, ” Đi nào, em đưa anh lên nhà”

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Châu Sưởng dụi dụi mắt, định xoay người thì tay phát hiện ra có người nằm kế bên mình.

Châu Sưởng liền ngồi dậy, có gắng mở mắt nhìn rõ người nằm cạnh chính là Tống Dương, đột nhiên cả người ngôi ngây ra.

Tống Dương bị anh động đậy nên tỉnh, mắt nhắm mắt mở nhìn anh hỏi ” Mấy giờ rồi?” nói rồi tiện tay mở điện thoại, xem thời gian xong liền ngồi dậy, cũng không nói gì đi xuống giường.

“Sao em lại ở đây?”

Tống Dương tìm quần áo vứt đầy xuống giường, cau mày ” anh đưa quần áo anh cho em mượn”

Nói rồi mở tủ quần áo, nhìn quần áo treo trên tủ đứng suy nghĩ xem bản thân mặc bộ nào thì hợp.

“Tối qua anh uống say rồi, cái gì cũng không nhớ” Châu Sưởng cau mặt, nhìn Tống Dương đang tự tung tự tác trong nhà mình.

Tống Dương cười nhẹ ” Anh uống say đến mức đó, có muốn lên cũng không lên được.” Y quay nhìn anh ” Nói mới nhớ đến lúc học đại học anh ngủ cùng em bao nhiêu lần, em cũng không thấy anh làm gì quá giới hạn a “

Châu Sưởng vuốt mặt lấy tinh thần, bỏ chăn bước xuống giường, cầm lấy bộ quần áo đi thẳng vào nhà vệ sinh ” Bữa sáng em thích ăn gì em tự làm đi, trong tủ lạnh có trứng và bánh mì, anh ra ngoài có chút việc.”

“Châu Sưởng đi tắm vội vàng thay quần áo tùy tiện cạo râu sạch sẽ rồi đi ra

Tống Dương vẫn đứng ở cửa nhìn anh ” Em nghe nói hai tuần nay anh không đi làm”

Châu Sưởng “uh” 1 tiếng, ” Có việc”

“Đi gặp tiểu Nhuệ sao? Hai người không phải đã chia tay sao?”

“Cậu ấy bệnh rồi”

“Anh không phải là bác sĩ, anh đến đó có ích lợi gì?”

Châu Sưởng không nói gì, đi loanh quanh trong phòng, tìm được chìa khóa xe đi nhanh ra cửa vội vàng thay giày.

Tống Dương cười khổ, nhìn bóng lưng vội vàng của anh bước đi, nói với theo, ” Châu Sưởng, tối qua anh khóc” Y cười nhạt, khựng lại một lúc lại nói tiếp ” Lần đầu tiên em nhìn thấy anh khóc”

Châu Sưởng quay đầu nghi ngờ nhìn y, tối qua anh thực sự uống rất nhiều, đến bây giờ đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, cơ bản không thể nào nhớ được những gì Tống Dương nói.

“Anh hỏi em, tại sao anh yêu em nhiều năm như vậy em vẫn không chịu chấp nhận?”

Sắc mặt Châu Sưởng liền trắng bệch

“Rượu vào nói lời chân thật” y nói tiếp ” Lời nói này không phải giả tạo. Anh lừa được người khác nhưng không lừa được bản thân mình đâu.”

Châu Sưởng định thần lại, miễn cưỡng cười nhạt ” Anh thật sự không nhớ cái gì cả “

Tống Dương đứng thẳng người lên bước ra, nhún vai tiện tay với lấy khăn mặt nói tiếp ” Nhưng cũng không thể trách anh, em biết là cái gì không có được lúc nào cũng nghĩ nó tốt nhất, sớm muộn gì cũng có ngày anh biết được ai hợp với mình”

Châu Sưởng thở dài, định bước ra ngoài, liền khựng lại quay đầu nói với y ” Chuyện với em anh thực sự xin lỗi, anh không bao giờ nghĩ rằng em lại vì anh công khai hướng tính của mình. Đúng thực là anh thích em nhiều năm nay, anh đã từng không phân biệt rõ tình cảm của mình nên có những hành động không đúng, anh không muốn đi sai thêm một lần nữa. Tống Dương, em đừng vì anh mà đi sai đường nữa, về nhà xin lỗi ba một tiếng, cưới vợ sinh con mới là con đường thích hợp với em”

Tống Dương nhìn Châu Sưởng bước đi, trong lòng rất bất lực dựa vào tường, không có được mới là tốt nhất, câu nói này đúng ra phải là nói về y mới đúng. Rõ ràng là người yêu y rất nhiều năm, chớp mắt đi thay lòng yêu người khác. Lại còn dùng những lời nói tuyệt tình như thế đả kích y.

Châu Sưởng vừa đến bệnh viện, Nhuệ Dương đi khám sức khỏe rồi. Từ lúc đi trên đường đến bây giờ anh luôn cảm thấy bất an, lại sợ trước mặt Nhuệ Dương lỡ miệng nói gì sai. Chưa kể đến những gì Tống Dương nói lúc sáng khiến anh cảm thấy như mình làm chuyện gì phản bội Nhuệ Dương vậy.

Nhuệ Dương nhìn thấy anh có chút bất ngờ ” Sao anh lại đến nữa vậy?”

Châu Sưởng cười cười, nhìn viền mắt của cậu chuyển màu đen trong lòng cảm thấy khó chịu ” Tối qua em ngủ không được sao?”

Sắc mặt của Nhuệ Dương rất xấu, có vẻ tối qua ngủ được.

Cậu châm biếm cười, không nói gì.

“Dương Dương”

“Anh không thấy ghê tởm sao?” Nhuệ Dương cười nhìn anh.

Châu Sưởng toát mồ hôi lạnh. Mấy ngày gần đây thái độ của Nhuệ Dương đối với anh rõ ràng tốt lên rất nhiều, anh bước tới cẩn thận kéo cậu nằm xuống giường.

“Anh đừng đóng kịch nữa” Nhuệ Dương bây giờ đến cười cũng không thể nhếch môi nổi, cậu tự bước đến giường, với lấy lọ thuốc chuẩn bị uống ” Thật ra nếu anh cố gắng thêm mấy ngày nữa, tôi còn nghĩ là tôi sẽ lại yêu anh một lần nữa”

“Anh đóng kịch cái gì?” Châu Sưởng cảm thấy kì lạ hỏi cậu ” Có phải đã có ai nói gì với em chuyện tối qua không, anh với bạn bè họp mặt, có uống ít rượu, là Tống Dương đưa anh về, nhưng không có xảy ra chuyện gì hết”

Nhuệ Dương cười khổ mấy tiếng, lấy cái điện thoại trên đầu giường, mở tin nhắn tối qua nhận được đưa anh xem ” Tôi thật sự không muốn dính dáng gì đến anh nữa, tôi xin anh đừng đến kiếm chuyện với tôi nữa được không? Chuyện của anh và Tống Dương không liên quan gì đến tôi hết, anh với cậu ấy thích làm gì thì làm, đừng nói với tôi?”

Châu Sưởng cầm điện thọai xem, trong điện thoại là hình của anh và Tống Dương đang nằm trên giường, dựa đầu vào nhau, anh đang nhẹ nhàng nhắm mắt còn Tống Dương cười rất dịu dàng.

Anh nghĩ tim mình như đóng băng,” Anh uống say, cơ bản không biết đã xảy ra chuyện gì”

“Anh nghĩ tôi nên tin anh hay tin những gì tận mắt tôi thấy?”

Tống Dương nhìn thấy cuộc gọi từ Châu Sưởng cũng không có gì bất ngờ, lại rất thoải mái nghe máy hẹn gặp anh.

Châu Sưởng ngồi trong công viên, tay cầm điếu thuốc, hút từng hơi dài. Tống Dương bước đến ngồi kế bên ” Lại cãi nhau à?”

Châu Sưởng không buồn nhìn y, trực tiếp hỏi vào vấn đề ” Em làm như vậy đối với em có gì tốt chứ?”

“Hại người không lợi mình, tất nhiên là không có gì tốt” Tống Dương nhún vai, cũng rút ra một điếu thuốc từ từ châm lửa.

“Anh hỏi em tại sao?” Tống Dương cười, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ” Đơn giản, em bị sự ganh tị lất át rồi.”

Châu Sưởng không nói gì

Tống Dương hút thuốc nói tiếp ” Xem dáng vẻ của anh có vẻ cậu ta không tin tưởng anh”

Nói rồi Tống Dương cười châm biếm ” Chuyện nhỏ như vậy cậu ta cũng không tin tưởng anh, Châu Sưởng, anh tốn thời gian bên cạnh cậu ấy như vậy có ích gì?”

” Em lúc trước không phải như vậy”

“Lúc trước” Tống Dương nhìn khung cảnh trước mặt, ánh mắt có chút mất mát, ” Lúc trước em có rất nhiều thứ, từ lúc ba em xảy ra chuyện, mọi thứ thay đổi hết, vợ trước sợ em liên lụy cũng ly dị. Còn tưởng có thể bên anh, anh lại nói với em là anh thay đổi. Em còn nghĩ rằng em công khai hướng tính với gia đình, anh sẽ hiểu em thích anh thật lòng. Kết quả đến bây giờ ba em không quan tâm đến em nữa, anh thì luôn ở bên cạnh người khác.”

Y khựng lại một chút, hút một hơi thuốc dài,” Em không còn gì cả, Châu Sưởng, anh còn ghê tởm em. Tối qua anh trên xe vừa ôm em vừa gọi tên một người khác, có phải em cũng nên thấy ghê tởm anh không?”

“Là anh sai” Châu Sưởng nhắm mắt ” Nếu như anh sớm phân biệt rõ ràng, mọi chuyện sẽ không trở nên thế này”

Châu Sưởng nói xong liền quay người bước đi, chỉnh lại quần áo của mình, ” Em đừng đến tìm cậu ấy nữa, sức khỏe cậu ấy không tốt, không thể bị kích động.”

Tống Dương cũng không thể có lại được dáng vẻ tự tin như lúc trước, chờ Châu Sưởng đi xa, anh liền cúi người gục mặt ngồi đó. Chỉ qua một đêm từ thiên đường bị đẩy xuống địa ngục, đại khái là miêu tả dáng vẻ của y bây giờ.

Nhuệ Dương vừa hoàn thành thủ tục xuất viện, cậu thực sự không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với Châu Sưởng. Cậu không mong muốn một ngày nào đó nhớ lại chuyện tình cảm này lại toàn những thứ không hay về nhau. Cậu chỉ muốn nhớ về nhưng lúc anh dịu dàng với cậu.

Bác sĩ kê cho cậu 1 đơn thuốc, và dặn dò kĩ càng anh phải quay lại tái khám.

Lúc cậu đến không lái xe, nên cậu liền kéo hành lý đứng chờ xe ở trạm xe bus gần đó. Bước lên xe, vừa ngồi xuống dựa vào kiếng cửa sổ, cậu liền nhìn thấy xe Châu Sưởng chạy tới hướng bệnh viện.

Nhuệ Dương thở dài, không quay đầu nhìn để rồi thêm vấn vương.

Thế sự vô thường, rồi cũng có một ngày cậu có thể quên được anh, nếu như bệnh của cậu có thể tốt hơn, có thể cậu cũng bắt đầu được một mối tình khác. Còn 3 năm vừa rồi, là hồi ức mà cậu vĩnh viễn khóa chặt trong lòng.