Chương 22: Món quà đặc biệt của hắn

Bởi vì Mạnh Hàn vừa mới về nước, lượng công việc phải giải quyết rất nhiều, mỗi ngày anh đều ở lại công ty, hai ngày hai đêm không chợp mắt không nghỉ ngơi. Khó khăn lắm mới rảnh rỗi một chút, ngày hôm sau vừa sáng banh mắt lại phải tiếp tục đi làm. Vừa bước vào phòng làm việc, thì Doãn Thi Ngữ bước vào, chuyển giao cho anh một tập hồ sơ.

“Tổng tài, cái này do công ty chuyển phát gửi đến, nói phải giao tận tay anh.”

Anh gật đầu, tiện tay cầm tập hồ sơ để sang một bên, vừa mới cầm lên, càm thấy bên trong là một xấp gì đó dày cộm, anh liền nhíu mày hỏi, “Cô có biết là ai gửi đến không?!”

Doãn Thi Ngữ lắc đầu, “Trên tập hồ sơ không đề tên người gửi, mà trên giấy chuyển giao cũng không có tên.”

“Ừ!” Mạnh Hàn chỉ đáp một tiếng, sau đó nói, “Được rồi, không còn chuyện gì nữa, cô ra ngoài làm việc đi.”

Doãn Thi Ngữ đáp một tiếng, sau đó xoay người rời đi, Mạnh Hàn để tập hồ sơ sang một bên, tiếp tục giải quyết chuyện của mình, cho đến buổi chiều sắp tan ca, lúc bớt chút thời gian nghỉ ngơi mới nhớ đến. Anh cầm lấy tập hồ sơ lên, xem xét tỉ mỉ phong bao bên ngoài.

Mở phong bao ra, từ bên trong có một xấp ảnh và một chiếc USB rơi ra, những bức ảnh rơi lả tả xuống dưới đất, Mạnh Hàn xoay người nhặt lên, hơi nhíu mày, đập vào mắt anh là hình ảnh Tô Mộc Cầm đang đi cùng một người đàn ông, mà người đàn ông đó theo anh nhớ thì chính là người mà lần trước anh đã gặp ở nhà hàng Grand Hyatt Beijing.

Sắc mặt Mạnh Hàn trong nháy mắt rét lạnh, anh lật tấm ảnh ra phía sau, trên đó có ghi lại ngày tháng chụp những tấm ảnh này, là ba ngày trước, sắc mặt anh tái nhợt, ngón tay cầm bức ảnh khẽ run, ba ngày trước, không phải là ngày cuối tuần đó sao? Lúc đó anh đã gọi điện cho cô hỏi cô đang ở đâu, sau đó cô đã nói cô đang đi ký một bản hợp đồng cho công ty, thế nhưng tấm ảnh này là thế nào? Không phải đã vạch trần lời nói dối của cô hay sao?

Tô Mộc Cầm đã nói dối anh!

Mạnh Hàn siết tay lại, bức ảnh trong lòng bàn tay bị vò nhăn nhúm thành một cục, anh cố gắng đè nén càm giác khó chịu trong lòng, vươn tay cầm lấy USB dưới đất lên, cắm vào máy vi tính.

Đoạn video không âm thanh lại như một tia sét đánh kinh hoàng, trong nháy mắt anh hóa đá, không dám tin vào mắt mình. Chưa đến ba mươi giây, anh mau chóng tắt đi. L*иg ngực phập phồng dữ dội,sắp sửa không chịu đựng nổi.

Cả người anh lạnh băng, run rẩy cầm lấy điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại.Tức giận ở trong l*иg ngực va chạm nhau, anh rất muốn thẳng thắn hỏi cô xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vừa nghe thấy tiếng của cô, một câu anh cũng không thể nói thành lời, cổ họng giống như bị mắc nghẹn vậy.

“Alo? Mạnh Hàn? Anh sao vậy? Sao không nói chuyện?”

Anh cố gắng đè nén cổ họng đang đau đớn. “Alo! Em đang làm gì vậy?”

“Còn có thể làm gì chứ? Làm việc thôi!”

“Sau khi tan ca có rảnh không? Chạy qua công ty anh một chuyến đi.”Cô sững người một lúc, bởi vì bình thường đều là anh chủ động tìm cô. Nhưng cô vẫn đồng ý, “Vâng! Khoảng bảy giờ gặp mặt nhé.”

“Được!” Mạnh Hàn không còn sức ngồi xuống, những hình ảnh khủng khϊếp đó, kêu anh phải mở miệng như thế nào.

Mãi cho đến trước khi tan ca, cả người anh đều ngây dại, Doãn Thi Ngữ bước vào vài lần, bảo anh ký tên vào hợp đồng, anh cũng chỉ chết lặng, ngây ngốc mà ký tên mình vào, đầu óc lại không để trên đó.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon lóe ra bao trùm cả thành phố. Mạnh Hàn đứng ở bên cửa sổ, một điếu rồi lại một điếu thuốc, thông qua cảm giác chán ghét, nhìn thế giới phồn hoa lại giả dối bên ngoài cửa sổ, không khỏi phát ra tiếng chế nhạo.

Mọi thứ đều là giả dối!

Bao gồm cả cô!

Tô Mộc Cầm bước vào, cố gắng nở nụ cười. “Em đến rồi!”

Nhìn thấy anh không trả lời, vẫn đứng ở bên cửa sổ, nhẹ bước đi đến, ôm anh từ phía sau, “Đang nghĩ gì vậy? Em gọi anh, anh cũng không nghe thấy.”

“Không có gì đâu!”

Cô cảm thấy anh có gì đó không đúng, buông anh ra, liếc thấy trong gạt tàn có đến bảy tám tàn thuốc, nhíu lông mày lại. “Sao lại hút nhiều thuốc đến vậy? Anh có biết như thế rất có hại cho sức khỏe hay không?! Tâm trạng không tốt sao? Nói cho em biết đi. Có phải chuyện công ty không?”

Mạnh Hàn lắc đầu. Cười gượng. Ngoài cô ra, còn có chuyện gì làm cho anh buồn phiền như thế, nhưng cô lại không biết. Hoặc là phải nói, cô giả vờ như không có việc gì.

“Anh làm sao vậy? Hôm nay nhìn anh rất lạ!”

“Mộc Cầm......” Bỗng nhiên anh rất nghiêm túc nhìn cô, “Em có điều gì muốn nói với anh không?”

Trước mắt đột nhiên xẹt qua những hình ảnh kinh khủng đêm đó, tim cô đập dồn dập, cố ý lảng tránh ánh mắt của anh, “Không, không có gì cả! Tại sao anh lại hỏi em như vậy?”

Mạnh Hàn nhìn ra, cô đang nói dối. Nhưng anh không muốn vạch trần cô, ngược lại vẻ mặt ôn hòa, dịu dàng vỗ vào đầu cô. “Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

“Vậy... vậy sao?” Tô Mộc Cầm hơi thiếu tự nhiên.

“Ừ! Hợp đồng ba ngày trước ký có thành công không? Có gặp trở ngại gì không?”

“Không, tất cả đều rất thuận lợi!” Tô Mộc Cầm mím môi.

“Người ký hợp đồng với em là ai?”

Tô Mộc Cầm cắn răng, run sợ, “Mạnh Hàn, tại sao anh lại hỏi em những chuyện này, trước kia anh đâu như vậy?”

Mạnh Hàn nhếch môi cười, đè nén cảm giác đau lòng, cầm xấp ảnh đưa trước mặt cô, “Em không muốn trả lời có phải là muốn giấu anh chuyện em đi gặp Thẩm Tư Thanh hay không?”

Tô Mộc Cầm kinh hoàng, lùi lại một bước, vội vàng lắc đầu, “Không phải, anh ta là đối tác của công ty bọn em, không phải em giấu anh đi gặp anh ta đâu! Mạnh Hàn, anh hãy tin em!”

“Được, trước đó anh đã nói làm việc xong thì anh sẽ đến đón em, vậy tại sao sau khi ký hợp đồng xong em lại không gọi điện cho anh? Em đã đi đâu?”

Ánh mắt của anh đột nhiên trở nên sắc bén, thấy được Tô Mộc Cầm bối rối, “Em không có đi đâu, chỉ ở nhà thôi!”

“Em chắc chắn chứ?”

“Ừ! Đừng nói chuyện gì nữa, bụng em đói lắm, chúng mình đi ăn đi.”

Cô muốn chạy trốn, nhưng Mạnh Hàn lại giữ cô lại, trong ánh mắt đều bị đốt cháy bằng tức giận, “Tại sao em lừa anh? Tại sao hả?”

Đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô bằng giọng điệu cộc cằn đến vậy, mặt Tô Mộc Cầm nhất thời bị dọa đến xanh lè, cả người run sợ. “Anh đang nói gì? Em không hiểu gì hết! Em, em không có lừa anh.......”

“Còn nói không có! Tối hôm đó em đã ở đâu hả? Lén lút qua đêm ở nhà của người yêu cũ hay sao?” Anh mở vi tính, trên màn hình chiếu cảnh một nam một nữ, dưới ánh đèn lờ mờ tối. Mạnh Hàn nghiến răng nghiến lợi, “Em mở to mắt ra nhìn đi, đây là ai!”

Trên màn hình rõ ràng chính là ảnh quay lén cô và Thẩm Tư Thanh vào tối hôm qua!

Tô Mộc Cầm như bị sét đánh ngang tai, hai mắt kinh ngạc trừng lớn, hoảng sợ nói không nên lời. Đoạn video này là sao? Không lẽ Thẩm Tư Thanh cố ý sắp đặt hãm hại cô, sau đó đưa cho Mạnh Hàn sao?

Cả người cô hốt hoảng, nói năng lộn xộn. “Sao.....sao.....lại như vậy.......”

“Cho nên, em thừa nhận rồi sao? Nếu như không lấy chứng cứ để ở trước mặt em, em còn muốn gạt tôi đến lúc nào!” Mạnh Hàn cười nhạo, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa chưa vỡ mạch máu. “Tôi nhìn không ra, thì ra em là con người dối trá vậy!Tôi tin em như vậy, sao em có thể ở sau lưng tôi làm những chuyện này chứ!”

“Anh nghe em giải thích, không phải như những gì này anh thấy đâu......” Tô Mộc Cầm giữ chặt lấy tay anh, muốn giải tích hết những chuyện xảy ra tối hôm qua.

Nhưng Mạnh Hàn một chữ cũng không muốn nghe, khóe mắt đỏ hoe, đẩy cô ra, “Mộc Cầm, không phải em đã từng nói với tôi, em rất hận hắn ta hay sao? Vậy những tấm ảnh này và cả đoạn video này là như thế nào đây? Ngày hôm đó em đã nói với tôi là em phải đi ký hợp đồng cho công ty! Vậy đây là gì? Các người ký hợp đồng là cùng nhau lên giường hay sao?”

Nhìn thấy cảnh cả người cô đều trần trụi, nằm ở trên giường quấn quýt với người đàn ông kia, anh tức đến muốn gϊếŧ người.

“Không phải đâu, thật sự chuyện này em không hề biết gì hết......” Tô Mộc Cầm hoảng hốt, “Thật ra lúc đó em bị anh ta hãm hại, xin anh tin em một lần thôi.....”

“Đến nước này, em muốn tôi tin như thế nào đây?” Lông mày Mạnh Hàn nhíu càng chặt.

Cơn đau buốt quấn chặt lấy trái tim Tô Mộc Cầm, cô lắc đầu bạt mạng. “Xin lỗi anh, em sai rồi, em đã sai thật rồi, xin lỗi anh......xin lỗi anh.....xin anh tha thứ cho em, em không dám như vậy nữa đâu.....”

“Em đi đi, tôi bây giờ muốn yên tĩnh, không muốn nhiều lời với em về bất cứ điều gì.”

“Mạnh Hàn............”

Anh gào thét, “Tôi kêu em đi đi!”