Thẩm Tư Thanh tiến lại đỡ lấy Tô Mộc Cầm, cô đã nghĩ tới việc giãy giụa nhưng mà toàn thân đều mềm rũ ra, một chút khí lực cũng không còn. Một cảm giác lười biếng bao phủ toàn thân cô, tựa một con mèo nhỏ, cô chỉ có thể thuận theo lòng mình, đem thân thể nhỏ bé dựa vào Thẩm Tư Thanh, đầu cũng khẽ dựa trên ngực hắn, mặc cho hơi thở của hắn bao trùm lấy cô........
“Nóng quá, rốt cuộc anh đã làm gì tôi?” Tô Mộc Cầm cảm thấy bản thân mình giống như đang nằm trên mây, bồng bềnh, không có lực.
Thẩm Tư Thanh không đáp lại cô, một phen bế Tô Mộc Cầm lên, hướng phòng ngủ đi tới. Tia sáng yếu ớt của ánh trăng chiếu vào trong phòng ngủ, bầu không khí đột nhiên biến hóa cực kỳ ái muội.
Ngay cả trong không khí, dường như đều tràn ngập hơi thở nóng rực.......
“Tôi khó chịu......” Tô Mộc Cầm khổ sở dãy dụa cơ thể, cô muốn mở mắt ra, thế nhưng, cuối cùng chỉ có thể hé ra được một chút mi mắt.
Chỗ sâu trong đáy mắt muốn xem bóng người đứng ở trước mắt cô rốt cuộc muốn làm gì, nhưng không thể làm được.
Nóng quá.....
Thực sự nóng quá!
Tô Mộc Cầm khổ sở dùng lưỡi nhẹ nhàng liếʍ cánh môi, thân thể khổ sở cọ ở trên giường.
“Ưʍ......” Thanh âm của Tô Mộc Cầm giống như muốn khóc, trong thân thể cô giống như có hàng nghìn con kiến bò qua, vừa ngứa vừa đau.
Thẩm Tư Thanh đứng ở cạnh giường nhìn bộ dạng khổ sở của cô, thời gian trôi qua, hơi thở của hắn càng ngày càng nặng........
Màn đêm dường như càng lúc càng thẫm......
Đồ đạc trong phòng ngủ được ánh trăng chiếu vào khiến người ta có cảm giác mơ màng. Thẩm Tư Thanh đóng cửa phòng lại. Đối mặt với cô lúc này, ánh mắt thâm thuý dường như tăng thêm vài phần u ám, giống như một con hắc báo trong bóng đêm, đang chuẩn bị thôn tính con mồi.
“Giúp tôi, thật sự rất khó chịu......” Tô Mộc Cầm khổ sở nức nở, cô híp hai mắt lại, đáy mắt mơ màng rơi vào tròng mắt đen thâm thúy của Thẩm Tư Thanh, một khắc kia, cô vô thức nức nở nói, “Mạnh Hàn....”
Trong tiềm thức của Tô Mộc Cầm, cô chỉ muốn kêu Mạnh Hàn đến cứu mình, nhưng lý trí của cô mơ hồ không rõ, nửa câu nói sau hoàn toàn không thể bật ra khỏi miệng, chỉ còn tiếng khóc rầm rì.
Một tiếng thở gấp, một tiếng ngâm khẽ 'Mạnh Hàn', khiến lý trí của Thẩm Tư Thanh tan rã.
Hai mắt đỏ tươi của Thẩm Tư Thanh nhìn Tô Mộc Cầm, coi như là ý thức đã bị khống chế triệt để, thế nhưng cô vẫn có thể gọi tên của Mạnh Hàn.......
“Em kêu lại một lần nữa thử cho tôi xem!” Thẩm Tư Thanh nghiến răng nghiến lợi, gầm thành tiếng, “Tô Mộc Cầm, em gọi lại một lần nữa thử?”
“Ô..... Ô...... Mạnh Hàn.....” Tô Mộc Cầm nghe không hiểu, tưởng rằng Mạnh Hàn không đến cứu cô, hoảng loạn lắc đầu khóc, bắt đầu gọi tên anh.
Thẩm Tư Thanh hoàn toàn mất đi lý trí, đáy mắt bắn ra tia lửa giận điên cuồng, hắn bỗng nhiên cúi người liền hôn lên đôi môi của Tô Mộc Cầm, bắt đầu điên cuồng nghiền nát!
Cảm nhận được hơi thở của đàn ông, Tô Mộc Cầm vô ý thức đáp, tham lam muốn càng nhiều hơn........
Tia lý trí cuối cùng của Thẩm Tư Thanh cũng vì Tô Mộc Cầm chủ động mà hoàn toàn mất đi, hắn nâng gáy cô lên, đôi môi ấm nóng điên cuồng cắи ʍút̼....... Thậm chí, bàn tay của hắn để ở thắt lưng của cô cũng bắt đầu di chuyển lên!
“Uhm......” Tô Mộc Cầm vô thức đắm chìm trong mùi hương bạc hà quen thuộc trên người Thẩm Tư Thanh, cô có thể cảm giác được một đôi bàn tay ấm áp đang nhen nhóm từng ngọn lửa trên thân thể mình.
Cô chỉ cảm thấy hơi thở đàn ông cùng với mùi hương thoang thoảng kia đang hoà làm một, khiến cho cô có một cảm giác điên cuồng, giống như bị đè nén lâu ngày, thẳm sâu trong đáy lòng cảm thấy thực sự muốn được phóng thích.
Tiếng rêи ɾỉ khe khẽ của Tô Mộc Cầm khiến Thẩm Tư Thanh như được kí©h thí©ɧ, càng muốn chiếm lấy cô nhiều hơn. Nụ hôn của hắn mang theo nhu tình nồng đậm cùng bá đạo thẳng xuống phía dưới, rơi xuống phần cổ mềm mại của cô, bàn tay thành thục đem từng chướng ngại trên người cô trút bỏ.
Nhiệt độ trong phòng ngủ dường như càng lúc càng tăng.
“Mộc Cầm, em là người phụ nữ của tôi.” Tiếng nói của hắn đã trở nên thô cát khàn khàn, giống như đang đè nén cảm giác mãnh liệt muốn bộc phát du͙© vọиɠ điên cuồng.
Tô Mộc Cầm hoàn toàn không nghe được câu nói của hắn, ánh mắt mơ hồ nhìn hắn, đáy mắt lấp lánh chìm ngập trong men tình.
Thẩm Tư Thanh vửa dứt lời, hoàn toàn áp người xuống, bàn tay to của hắn dường như mang theo sức mạnh muốn huỷ diệt cô một cách triệt để, ngay cả đầu hắn cũng đang cúi xuống dưới.
“A......” Sự đau đớn cùng sự kí©h thí©ɧ cực hạn này khiến Tô Mộc Cầm không thể chịu nổi, đầu ngửa ra sau, cơ thể co rúm như một con tôm, mái tóc đen nhánh theo đó vẽ nên một đường vòng cung trong không trung, không kìm được mà phát ra tiếng hét chói tai., cơ thể giống như bị xé rách, nước mắt tuôn ra, cô thút thít, cánh tay đùn đẩy ngực trần của hắn, “Đau quá! Đau quá.... buông tôi ra!”
Mặc dù đang ở lúc điên cuồng nhất, Thẩm Tư Thanh vẫn không quên cô là lần đầu tiên, có ý giảm nhẹ sức lực, để cô tiếp nhận mình.
Nhưng hắn không gặp được sự cản trở mà mình nghĩ, sắc mặt tức khắc trở nên dữ tợn như ma quỷ, đáy mắt đen thẳm nóng rực đến dọa người, hắn cứng người ở tại chỗ.
Được một lúc sau, Tô Mộc Cầm không còn cảm thấy đau đớn nữa, thân thể lại nổi lên phản ứng nguyên thủy nhất, vô thức cong người cựa quậy.
Thẩm Tư Thanh giữ chặt lấy thân thể của cô, lửa giận bùng nổ, hắn lại nhấn người xuống, hơi thở lạnh băng phả lên da thịt của cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tô Mộc Cầm, qua đêm nay, em đừng hòng thoát khỏi tôi.”
Lòng thương xót của hắn hoàn toàn bị dập tắt kể từ khi hắn dung nạp vào cơ thể cô, cảm giác đau khổ giày xéo bao bọc lấy hắn, hóa ra lại khổ sở đến như vậy!
Tôi hôm nay, không phải đều đã nằm trong kế hoạch của hắn rồi hay sao? Nhưng tại sao lòng của hắn lại nguội lạnh như vậy? Nhưng cơ thể vẫn không ngăn được sự ham muốn đối với cô, vô tình chạy nước rút, thay đổi mội tư thế, để cho hắn có cảm giác hoàn toàn có được cô, điên cuồng chiếm đoạt.
Tiếng gió rít gào qua khe cửa sổ, trong phòng ngủ, một mảnh ướŧ áŧ khẽ lan tràn khắp không khí, tiếng thở dốc, tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng gầm nhẹ của đàn ông và phụ nữ đan cài vào nhau, tạo thành một khúc nhạc tấu, phá vỡ không gian yên tĩnh của màn đêm dày đặc.