Chương 57: An an, anh lau người giúp em nhé

“ Biếи ŧɦái!” Ngôn Tiểu An đỏ mặt, hai má đỏ ửng như trứng gà hấp, đối với một vài hành động của Lục Vân Trạm, cô càng lúc càng bất lực.

“ Lục Vân Trạm, anh đừng như thế.” Quả thật bị Lục Vân Trạm làm cho đỏ mặt tía tai, Ngôn Tiểu An chỉ có thể bị động mà đi né tránh Lục Vân Trạm, cơ thể có mùi hôi, bị người đàn ông mình yêu trêu đùa như thế, Ngôn Tiểu An bất giác, nước mắt ầng ậng trong khoang mắt, nhìn đến nỗi khiến Lục Vân Trạm cảm thấy tim đập nhanh, chỗ bộ phần nào đó lại bắt đầu không nghe lời.

Ngôn Tiểu An nhìn vào mắt người đàn ông đó, đột nhiên bắt đầu thấy khô miệng, bản năng liếʍ môi, chiếc lưỡi màu hồng liếʍ lên đôi môi khô, phả ra hơi thở ấm nóng, ánh mắt Lục Vân Trạm nheo lại, sau đó hơi thở gấp gáp hơn.

“ An An......” Khi kích động, hơi thở của anh ta trầm khàn hơn, “ An An.....An An.......An An......”

Từng tiếng từng tiếng gọi, dây dưa triền miên, anh cắn cắn răng, kiềm chế du͙© vọиɠ, mắt chăm chăm nhìn cô. Ngôn Tiểu An bị làm cho sợ hết hồn, Lục Vân Trạm kiềm chế cơ thể căng cứng, nói: “ An An, trên người em có mùi hôi, anh giúp em lau người nhé.”

“........” Mắt Ngôn Tiểu An long lanh nước, nhìn thấy Lục Vân Trạm đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.

Chỉ là, không phải nói giúp cô lau người sao? Người đâu? Đi vào nhà tắm nửa tiếng rồi mà chưa thấy đi ra.

Ngôn Tiểu An chớp chớp mắt, cánh cửa nhà tắm, lại bị đẩy ra lần nữa, Lục Vân Trạm dùng chậu đựng nước nóng, đặt khăn mặt vào, bưng đến trước mặt cô.

“ Lục Vân Trạm, anh đi vào lâu thế.”

“ thiết bị trong nhà tắm hỏng rồi, anh vừa ở bên trong sửa mãi.” Lục đại boss nói dối mà không chớp mắt, nói xong, ra vẻ nghiêm túc cởϊ qυầи áo bệnh nhân trên người Ngôn Tiểu An.

“ Lục Vân Trạm, anh đừng cởϊ qυầи áo em, em tự lau!”

“ Thế sao được chứ, em là người bệnh.”

“ Em còn có thể tự lau người cho mình được, anh đưa khăn mặt cho em, em tự lau được, những chỗ không tới, anh, nhờ anh lau cho em sau.”

“ Phiền quá, lau người mà thôi, An An, em từ chối anh như thế, lẽ nào còn sợ anh giở trò em sao?”

Lục Vân Trạm, anh thật không biết xấu hổ mà!

Ngôn Tiểu An trừng mắt nhìn Lục Vân Trạm, lời này vậy mà không nói ra được.

Cô nói không được, nhưng Lục Vân Trạm không vì thế mà xua tay, đưa cánh tay ra, giữ lấy cả người cô: “ Đừng động, để bị thương sẽ rất đau.”

Ngôn Tiểu An nhìn bộ dạng người đàn ông trước mặt, hận đến nỗi nghiến răng, chỉ có thể che giấu xấu hổ, mà để người đàn ông đó lau người cho mình, may là, Lục Vân Trạm cũng chỉ giúp cô lau người mà thôi.

Cuối cùng thì....lau xong rồi.

Ngôn Tiểu An thở phào một hơi, vẻ mặt người đàn ông ấm ức, vẻ hối hận nói: “ An An, anh không nên lau người cho em.”

Nói xong, cũng không đợi Ngôn Tiểu An trả lời, người đàn ông đó đã bưng chậu đi vào nhà tắm.

Lại qua nửa tiếng sau, Lục Vân Trạm mới đau khổ đi ra, trời mới hiểu anh ta trong nhà tắm là để làm gì.

Lại đi ra lần nữa, ánh mắt lướt nhìn người phụ nữ nằm trên giường, Lục Vân Trạm không kìm được cười đau khổ.........anh ta ở trong nhà tắm che giấu sự chịu đựng, người phụ nữ này cảm thấy dễ chịu nên ngủ rồi.

Nhìn khuôn mặt ngủ ngon của cô, Lục Vân Trạm hít một hơi thật sâu, tự thầm nói: “ An An, anh thật là ngốc.” Không phải sao, anh ta khoong ngốc thì ai ngốc, bao nhiêu năm như thế, dù cho là Ngôn Chi Tinh, hay là người phụ nữ khác, anh ta không có hứng thú với cơ thể những người phụ nữ này, duy nhất chỉ có người phụ nữ ngủ ngon trên giường, mới khiến anh ta không khống chế nổi mình.

Những năm nay, ngoài làm chuyện đó với cô ra, anh ta không có bất cứ ai khác. Đạo lý rõ ràng đó, tại sao chỉ khi đối diện với hậu quả một cách đáng sợ, anh ta mới hiểu được?