“ Trả lời.” Hai chữ lạnh ngắt bật ra. Đến thừa một chữ anh ta cũng chẳng buồn nói.
Ngôn Tiểu An lắc đầu........hành động này như một lời thách thức đối với Lục Vân Trạm.
Nguwòi đàn ông đột nhiên đứng lên, nhanh thoăn thoắt, đã đi đến trước mặt Ngôn Tiểu An.
Cằm khẽ đau.......
“ Trả lời tôi! Đi đâu!” Mặt người đàn ông, còn lạnh hơn cả băng, dồn nén tức giận, ánh mắt anh ta như có lửa bốc lên. Cô cắn chặt răng, lúc này trong lòng cũng bực tức......cô đi đâu ư?
Cô đi sinh nhật! Lục Vân Trạm, anh chưa bao giờ nhớ sinh nhật của tôi phải không?
Lục Vân Trạm, tôi không làm sai việc gì, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế?
Cuối cùng, bao nỗi ấm ức và tức giận bị dồn nén, nổ tung rồi!
Ngôn Tiểu An đưa tay hất tay Lục Vân Trạm ra: “ Tôi đi ‘sắc đêm’! Anh hài lòng chưa?”
Sắc mặt Lục Vân Trạm, trong khoảnh khắc trở nên đáng sợ hơn lúc nào hết.
“ Cô đi ‘sắc đêm’? cô chạy đến quán bar? Ngôn Tiểu An, nơi đó là nơi cô nên đi sao?”
“ Nơi làm mà tôi không nên đi? Tôi là người trưởng thành, tôi muốn đi đâu thì đi đấy, đây là tự do của tôi, anh không quản được!”
“ tôi, quản, không, được?” Giọng nói người đàn ông dằn lại nguy hiểm, nheo mắt lại, từng câu từng chữ bật ra: “ Không quản được, thế thì ai quản được?”
“ Ai quản được, anh cũng không quản được!”
Thật nực cười, thật nực cười!
Rõ ràng là việc nực cười, tại sao cô lại muốn khóc như thế?
Lục Vân Trạm sắc bị chọc cho tức điên rồi?
Nghe nghe, nghe nghe! Lời nói này là ý gì chứ!
Anh ta không quản được! Cô nói anh ta không quản được?
Lục Vân Trạm bực tức, giơ nắm đấm về phía Ngôn Tiểu An!
Ngôn Tiểu An bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, chân tay loạng choạng, ngã về phía sau cửa.
Nắm đấm của Lục Vân Trạm, sượt qua tai của Ngôn Tiểu An, giáng xuống cửa, “ Rầm” một tiếng, cánh cửa vang lên âm thanh đáng sợ.
Ngôn Tiểu An toàn thân run rẩy.
“ Tôi quản không được?” Ánh mắt người đàn ông, đầy vẻ giễu cợt, khiến người ta phải sợ hãi, nheo mắt nguy hiểm, chầm chậm nói: “ Ngôn Tiểu An, cô nói lại lần nữa, hừ?”
Âm cuối cùng đó, nguy hiểm, đầy khủng bố, đe dọa Ngôn Tiểu An.
Nhưng.......cô không muốn nói!
“ Lục Vân Trạm! Việc của tôi! Anh không cần quan tâm!” Nói thì nói! Có làm sao chứ?
Cô ngẩng đầu thách thức, phát cáu trước mặt người đàn ông!
“ Tôi thích đi đâu thì đi đó, đừng nói là đi ‘sắc đêm’, ngày mai.....” Ngày mai đi đâu chứ? Trong đầu suy nghĩ nhanh nhạy, Ngôn Tiểu An nói: “ Ngày mai tôi sẽ đi ‘dụ hoặc’!”
Hôm nay đi ‘sắc đêm’, ngày mai còn muốn đi ‘dụ hoặc’?
Ha ha.....
Lục Vân Trạm cúi đầu hôn người phụ nữ trước mặt, trong mắt đầy lửa giận. “ uhm~ anh buông ra!”
“ Cô đừng nằm mơ!”
Hắn tàn nhẫn hôn cô, chầm chậm trượt xuống cổ, thần sắc có chút khác thường. Há miệng cắn lên cổ Ngôn Tiểu An.
“ A! Đau!”
“ Đau là đúng rồi!” Lục Vân Trạm để lại đủ loại dấu vết tự mình tạo ra trên cổ của Ngôn Tiểu An.......hừm, ngày mai muốn đi ‘hụ hoặc’?
Được thôi, được thôi.
Hắn đẩy cô áp sát trên cánh cửa, không đợi cô kịp phản ứng, ngón tay dài thành thạo cởϊ áσ khoác trên người cô. Chiếc áo khoác là sau khi ra khỏi ‘sắc đêm’, đưa cho cô mặc, là vị sợ cô lạnh.
Chiếc áo khoác trên người, ngay tức khắc bị Lục Vân Trạm kéo xuống, lộ ra chiếc váy hai dây màu trắng mà An Lan tặng cô.
Lục Vân Trạm chợt tỉnh ngộ, người phụ nữ bên dưới.......chưa từng ăn mặc đẹp thế này.
“ Cô mặc như thế này, đi ‘sắc đêm’?” Hắn mở miệng, lạnh lùng nói.