Chương 23: Không muốn ăn thì đi làm thêm

Trên bàn cơm, trong miệng Ngôn Tiểu An vẫn còn ngậm miếng gà cay mà Ngôn Chi Tinh gắp cho, sắc mặt đã chuyển sang trắng bệch.

Toàn thân run rẩy, trong người như bị ngâm nước lạnh.

“ Con ăn no rồi, trong công ty vẫn còn một vài việc chưa làm xong. Con về trước đây ạ.”

Không thể chịu thêm được nữa, đột nhiên Ngôn Tiểu An đứng lên, nói một câu rồi quay người đi.

Ngôn Chi Tinh cũng lập tức đứng lên theo, cuống quýt nói theo: “ Chị, có phải em nói gì sai rồi, khiến chị không vui? Cơm vừa mới ăn, sao đã vội đi rồi?”

Cố chịu đau đớn của dạ dày, Ngôn Tiểu An khẽ cau mày, nói một câu: “ Đâu có, em không làm gì khiến chị không vui, Chi Tinh, chị thật sự còn có việc chưa làm xong. Chị đi trước đây.”

“ Đợi đã, chị, công việc làm sau, ăn cơm xong rồi hẵng đi. Chị xem ba năm rồi em mới về......”

“ Hôm khác đi.” Ngôn Tiểu An đã quyết định, không muốn tiếp tục ở lại thêm nữa.

“ Chị!” Ngôn Chi Tinh đuổi theo, “ Ăn cơm xong rồi hãy.........đi......”

Lời cô nói còn chưa xong, giọng nói có chút cáu giận của người đàn ông đằng sau vang lên: “ Tinh Tinh, em ngồi xuống ăn cơm đi, Chị Tiểu An của em, đúng là còn có việc ở công ty chưa làm xong.”

Trong lòng Lục Vân Trạm lửa giận lôi đình, vẻ mặt lạnh nhạt như muốn dọa người khác: “ Ngôn Tiểu An, sáng mai 9h triển khai cuộc họp lãnh đạo. Tài liệu liên quan thiết kế Lâm Hải, cô sắp xếp xong, in ra, ngày mai vào buổi họp phát cho mỗi vị lãnh đạo một bản.”

Ngôn Tiểu An, cô không phải nói còn có việc chưa làm xong sao?

Thế thì tôi để cô được toại nguyện.

Ánh mắt Lục Vân Trạm có chút dửng dưng, lạnh lùng nhìn theo bóng dáng đi ra ngoài cửa, đứng dậy, sải bước chân dài đi đến bên cạnh Ngôn Tiểu An, gằn giọng xuống, lạnh nhạt mà nói vên tai Ngôn Tiểu An: “ Không muốn ăn cơm, thế thì đi làm việc, yên tâm, tiền làm thêm của cô, tôi sẽ trả gấp 10.”

Ngôn Tiểu An run rẩy, tăng nhanh bước chân, rời khỏi nhà họ Ngôn.

Cái nhà này, nhà họ An, cô ngoảnh đầu nhìn ánh đèn hắt ra trong căn nhà, xa xa vẫn còn nghe thấy tiếng cười vang lại.

Trong lòng cảm thấy chua xót........Ngôi nhà này, không thuộc về cô.

“ An An, cầm lấy.” Bác Hà quản gia đuổi theo, nhét vào tay Ngôn Tiểu An một chiếc bánh đậu xanh, “ Đây là bác gái Hà làm. Lúc nãy ăn còn chưa no, đừng để đói bụng mà làm việc.”

(/)

Cổ họng Ngôn Tiểu An nghẹn đắng, cầm chiếc bánh đậu xanh trong tay, vẫn còn cảm giác ấm nóng, có lẽ hôm nay vừa làm xong, “ Bác Hà, thay cháu gửi lời cảm ơn bác gái Hà. Còn nữa.......Bác Hà, cháu sẽ rất nhớ bác.” Trong tay cô cầm chặt chiếc bánh đậu xanh gói bằng lá sen, bước lên trên, ôm bác quản gia già hiền hậu trước mắt.

Bác Hạ, tạm biệt, có lẽ cũng sẽ không gặp lại nữa.

“ Đứa con này, thật là, nếu như nhớ lão già này, thì thường xuyên về nhà không phải được rồi sao, Bác Hà không đi đâu, luôn trông coi cho nhà họ Ngôn, Bánh đậu xanh bác gái Hà làm, luôn làm cho cháu, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.” Bác Hà đưa bàn tay thô ráp sần sùi, hiền hòa khẽ vuốt tóc Ngôn Tiểu An.

Bàn tay thô ráp đó, chạm lên trán Ngôn Tiểu An có chút đau, cô áp đầu vào lòng bàn tay của bác Hà, nũng nịu giống như hồi nhỏ.

Chỉ là, khi còn nhỏ, cô như con mèo con dụi dụi đầu vào lòng bàn tay bác Hà, vừa nheo mày nháy mắt tinh nghịch đùa với bác Hà.

Còn lần này, cô cụp mắt xuống, đôi lông mi dài, che giấu nỗi buồn trong mắt và có chút không nỡ rời xa.

“ Bác Hà, đợi chút.” Ngôn Tiểu An lấy điện thoại ra, ấn vào chức năng chụp ảnh, đưa tay ôm lấy vai bác Hà, dựa vào bên cạnh bác Hà: “ Nào, cười một cái nào.”

“ Aiya, đứa trẻ này, bác già rồi, còn chụp ảnh gì chứ.”

“ Cháu lưu lại, sau này khi nhớ bác, sẽ lấy ra xem, nói không chừng ngày nào đó cháu chết, trước khi chết còn có thể nhìn thấy bác, thật tốt biết bao.”

“ Phỉ phui cái mồm, đứa bé này miệng sao cứ nói lời không may thế.”

“ Hì hì, bác Hà, cháu đi đây.”

Ngôn Tiểu An bước đi, cô sợ nhìn thêm bác Hà, cô không kiềm chế được mà khóc òa lên.