Lề: kể theo ngôi thứ ba, vì chương này hơi bị nhàm :(
______________________________________Kể từ vụ việc "con chó ba đầu" đó đến nay cũng vài tuần, cuối cùng cũng đến ngày Halloween.
Ran cùng nhóm Pansy đi tới Đại Sảnh Đường dùng bữa tối, nó quào lên một cái vì bất ngờ
- Hôm nay trang trí lại quái dị như vậy!
- Ngày nào mà chẳng quái dị. Cậu ngạc nhiên cái gì?_Pansy vừa nắm tay nó lôi tới bàn ăn, vừa nói.
- Nhưng mà hôm nay có đặc biệt hơn nha!_nó từ tốn ngồi xuống bàn, đưa tay chuẩn bị lấy đồ ăn thì từ bên ngoài giáo sư Quirrell chạy vào, ông ta hớt ha, hớt hải như gặp phải thứ gì đó kinh khủng lắm:
- C...ó......có....quỷ..._lắp ba lắp ba, ông ta thật giỏi về việc khiến người khác cảm thấy khó chịu. Ở trên dãy ghế cao kia,giáo sư McGonagall đưa mắt nhìn xuống giáo sư Quirrell, nói:
- Giáo sư Quirrell có gì từ từ nói!
- CÓ QUỶ KHỔNG LỒ!_ông ta lần đầu không lắp bắp hét lên xong ngất đi, vô cùng thành công làm mọi người trong Đại Sảnh Đường, bao gồm cả nó, một phen kinh ngạc xen sợ hãi
- Tất cả học sinh, đứng lên theo huynh trưởng về nhà!_ sau khi nghe được thông tin kia, cụ Dumbledore nói to cho toàn thể mọi người đều nghe.
Nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, nó có chút tiết nuối, nhưng cũng đứng dậy bước theo huynh trưởng, đôi mắt tinh anh lại lơ đễnh nhìn sang dãy bàn nhà Gryffindor có chút giật mình, Harry và Ron đi đâu trong thời gian hỗn loạn thế này? Lại còn cả Hermione đâu rồi?
Nó không thể giải đáp thắc mắc của mình, chỉ có thể ngoan ngoãn theo huynh trưởng Hugh Coffey, về Slytherin...
...
Chúng nó ngồi quanh một cái bàn tròn to, chứa đầy thức ăn, nhưng không ai có thể ăn nổi, còn nó dù muốn ăn cỡ nào nhưng họ không ăn làm sao, nó có thể tự nhiên ăn được chứ? "
Chỉ là quỷ khổng lồ thôi mà? Làm sao lại khiến mọi người căng thẳng như thế chẳng phải còn có các giáo sư sao? Hơn nữa, các ký túc đều là nơi quỷ khổng lồ không thể chạm tới được thì còn gì phải sợ đến mức không ăn được?" suy nghĩ của nó hiện tại...
Cuối cùng, sau bao phút chịu đựng nó do chịu không nổi áp lực chỉ có thể nhìn không có thể đem bỏ vào bụng những món ngon trước mắt, rốt cuộc cũng đứng dậy bỏ vào trong phòng ngủ của mình......... Thầm mong đến ngày mai thật mau...
...
Ngày hôm sau, không biết tin bắt nguồn từ đầu chỉ biết mọi người bàn tán, Hermione Granger tự cao tự đại đi tìm quỷ khổng lồ nhưng bất thành, Harry Potter và Ron Weasley kịp thời cứu giúp, hỗ trợ đánh bại con quỷ thành công, kiếm về cho Gryffindor 10 điểm! Gì chứ? Nó kinh hãi một chút, Hermione sẽ không làm vậy dù cô bé có chút kiêu ngạo và hách dịch nhưng mà sẽ không có tính cách liều mạng như vậy, nó chắc chắn, nhưng mà Hermione không lên tiếng giải thích gì thì nó cũng chẳng biết phải tin ra sao....
Tên nhóc đầu bạch kim đi cạnh nó, nghiến răng ken két, đầy tức giận, Harry như vậy lại được tung hô thành anh hùng? Thật đáng ghét...... Tình hình chẳng mấy khả quan nó mới khẽ kéo áo tên nhóc đầu bạch kim một cái, lên tiếng nhắc nhở:
- Malfoy, à nhầm Draco đi ăn thôi, cậu nghiến răng mãi vậy cũng chẳng no được đâu!_nó dứt lời liền bị lườm một cái, hơ lòng tốt không được báo đáp.... Vậy thì nó không thèm quan tâm nữa, đi ăn một mình....
...
Sau sự kiện Halloween đó, bộ ba nhóm của Harry càng lúc càng thân thiết, lúc ở trong thư viện hoặc bất cứ đâu cũng vậy họ cứ bám dính lấy nhau, thật làm người khác ghen tị... Mọi chuyện sẽ cứ thế bình yên trôi qua cho đến hết năm học nếu không có sự kiện Quiidditch.
Ai cũng biết rằng Harry và Malfoy đối đầu nhau trong từng chuyện một, vậy mà trong một lần gần đây nhất, Harry lại nhận được một cây chổi Nimbus 2000, hơn nữa còn được đặc cách làm Tầm thủ trong đội Quidditch, nó còn nghe loáng thoáng được rằng Harry chính là Tầm thủ trẻ nhất ở Hogwarts trong mấy thế kỉ qua.
Phải nói rằng tin đó là đề tài tranh luận của trường, nhưng mà chưa đáng là gì so với việc xảy ra ngày Harry nhận được cây chổi....
"Hôm đó, nó vô cùng trùng hợp đi ngang qua nơi mà, Crabbe và Goyle đang đứng chặn ngay lối lên cầu thang, con đường Harry đang đi, dù sao thì cũng tới rồi nó ở lại xem một chút chắc không sao.
Nhìn Malfoy vô cùng tự nhiên giựt cái gói trong tay Harry mà sờ nắn, nó có chút tò mò, bên trong là gì?
- Một cây chổi?_Malfoy sờ xong quăng trả lại cho Harry, trên mặt không giấu nổi ghen tức, đồng thời giải đáp thắc mắc cho nó...
- Lần này thì mày tiêu rồi Potter ơi, học sinh năm thứ nhất không được phép có chổi riêng.
- Đây không phải là cây chổi cùn vớ vẩn nào nha, đây là cây Nimbus 2000! Ở nhà mày có cây gì nào Malfoy? Cùng lắm một cây Comet 260 chứ gì?_Ron nói, xong còn nhe răng cười với Harry:
- Comet trông cũng bóng bẩy đó, nhưng sao đọ được với Nimbus 2000 phải không?
Malfoy nghe xong bực tức quát tháo vào mặt Ron:
- Mày biết gì mà nói? Mặt mày không mua nổi nửa cái cán chổi quèn, chứ đừng có mà nói hiệu này hiệu kia. Mày với mấy thằng anh mày tao chắc là phải chắt bóp từng xu, từng xu một ấy!_Ran đứng một bên xem trò vui, nhưng cũng cảm thấy hành động này của Malfoy thật kì lạ, phải chẳng lúc đứng bên cạnh Harry cậu ta đều ngốc như vậy?
Ron chưa kịp đáp lại thì giáo sư Flitwick đã xuất hiện ngay bên cạnh Malfoy. Ông nói rin rít qua kẽ răng:
- Cãi vã nhau chuyện gì đó?
Malfoy nhanh nhẩu:
- Thưa giáo sư, có người gởi cho Harry cây chổi ạ!
- À, à, phải rồi. _Giáo sư Flitwick tươi cười với Harry. – Giáo sư McGonagall có nói với tôi về trường hợp đặc biệt này, Potter à. Thế chổi hiệu gì đấy?
- Thưa thầy, Nimbus 2000.
Con bé Ran, thực tình phải cố nín cười khi thấy Malfoy thộn mặt ra. Harry tiếp tục nói thêm:
- Và thực ra là nhờ Malfoy đây mà con có được cây chổi mới này.
Ron và Harry đi tiếp lên cầu thang, tha hồ cười ngã nghiêng ngã ngửa vì biết Malfoy đang điên lên vì đố kỵ.
Con bé Ran lúc đó cũng rời bỏ đi trước khi mọi chuyện diễn biến phức tạp hơn nhưng mà...
- Ran Evelyn, cậu đứng lại!_Malfoy lên tiếng, nó chính là không muốn dừng lại vội chạy nhanh, nhưng mà...
- Lấy tư cách thủ lĩnh năm nhất yêu cầu cậu đứng lại!_được rồi, nó không thể không nghe được, xoay người lại, đưa ra nụ cười cứng nhắc, nó lên tiếng:
- Có chuyện gì?
- Chuyện là, à, cái này là sao đây? Cũng thú vị quá cơ!_Malfoy không biết từ bao giờ đã đứng cạnh nó, lấy trên chồng sách nó đang cầm một cái vòng tay bằng ngọc, không được đó là đồ của bà nó:
- Malfoy trả lại đồ cho tôi!_nó cố đem giọng mình đè nhẹ xuống hết mức có thể, nếu không sẽ không kiềm chế được mà quát lên mất...
- Vì sao tôi phải nghe lời cậu?_Malfoy cố tình đưa qua lại trước mặt nó, còn cười cợt, chợt nó thấy nụ cười ấy thật nham hiểm
- Malfoy cậu muốn làm gì thì dẹp ngay cái ý định đó đ...., đừng!_nó hoảng hốt la lên, Malfoy điên rồi, làm sao lại dám đem chiếc vòng đó ném qua cho Goyle
Chạy nhanh hết mức qua chỗ Goyle nó cố gắng lấy quả cầu từ tay thằng nhóc đó:
- Goyle nếu cậu còn muốn chép bài tập của tôi, tốt nhất đưa cái vòng đó đây! Không đồ ngu ngốc!_Goyle đầy bỡn cợt bỏ qua lời nó nói trực tiếp ném qua cho Crabbe.
- Malfoy chụp lấy!_Crabbe chưa kịp để nó chạy qua chỗ cậu đã ném sang cho tên nhóc Malfoy...
- Malfoy, cậu không được, đừng........!_nó tuyệt vọng la lên, cố nhanh hết mức chạy đến chỗ chiếc vòng, Malfoy bắt hụt, chiếc vòng đang rơi tự do trong không trung, "xoảng" tiếng vỡ nát vang lên, nó ngây ngốc nhìn chiếc vòng đã vỡ vụn dưới sàn...
Tại sao hôm nay nó lại nhận bưu phẩm đó? Tại sao nó lại không nhanh chóng đem đi cất? Tại sao nó lại đứng đây coi hài kịch? Để rồi chiếc vòng mà bà nó vỡ nát thế kia?..... Và nhiều hơn thế nữa, hàng ngàn câu hỏi vì sao, tại sao hiện trong đầu nó...
Mắt nó cay xòe, mặt có chút ướt, hình như nó khóc:
- Evelyn tôi không cố ý, xin lỗi cậu!
- Cậu không có lỗi? Vì sao lại xin lỗi?_nó cười nhạt - Người có lỗi là tôi, tôi đáng lí nên về ký túc xá mới phải!_nói xong liền xoay người chạy đi, bộ dạng yếu đuối này nó không muốn để ai nhìn, nhất là người nó hiện tại rất ghét......"
(kết thúc hồi tưởng)
Từ hôm đó đến nay đã qua hai ngày, nó cứ thế ở lì trong phòng, Pansy gần như nổi điên lên nhưng mà nó căn bản không có quan tâm, nó muốn ở yên một mình.....
- Ran, cậu cứ thế không đến lớp, không ăn uống, bộ muốn chết lắm à?_câu nói quen thuộc này hai ngày này nó nghe đến phát chán
- Để mình yên Pansy, ổn mình sẽ ra ngoài mà! Cậu đi đi, nhớ khóa cửa!
- Thật hết nói nổi!_Pansy giận dỗi bỏ ra ngoài đóng cửa cái rầm, thật là.......
_______________________________Giới thiệu chương sau:Không có, tác giả lừa tình thôi :)