- Khoan đã, hai cậu từ đâu đi ra thế?_Harry hỏi, và trúng ngay trọng điểm. Tự nhiên tôi và tên Malfoy chui từ xó nào ra đấy thật làm người khác nghi ngờ
- Tao đang giúp mày nên mày hãy biết ơn và dẹp đi cái điệu bộ ngu xuẩn đó._Malfoy khinh khỉnh, thật là, không hiểu sao luôn
- Chắc tụi tao cần mày giúp._Ron nghênh mặt lên với Malfoy. Này là đang thèm đòn sao?
- Nếu không phải cái con lùn này ở đây thì tao lại muốn giúp mày quá đấy_Malfoy nói tiện tay làm phép trói cái tên giáo sư ngu ngốc không thể giả hơn được nữa đang tính bỏ trốn kia lôi đi.
- Đi thôi. Chúng ta thật sự khôg nên lề mề nữa đâu._tôi nói rồi nối gót theo Malfoy
Cánh cửa phòng Lockhart được mở ra không khí đang khá khó chịu. Chúng tôi đem Lockhart áp giải xuống cầu thang gần nhất, đi dọc hành lang tối om, về phía bức tường có vẽ cái thông điệp ma quái đang chiếu sáng, và đến buồng vệ sinh của con ma khóc nhè Myrtle. (Harry và Ron đi trước nhé)
Malfoy ngứa chân đạp Lockhart một cái, hẳn là hắn không ưa tên này lâu rồi đi. Mặc kệ chuyện đó chuyện tôi cảm thấy sảng khoái bây giờ là tên Lockhart sợ hãi như con gà co thả vào bầy hổ. Cảm giác tuyệt vời (nó biếи ŧɦái riết quen đó)
Myrtle đang ngồi trên cái bồn nước ở cuối buồng. Ngó thấy chúng, con ma nói:
- Ôi, sao lại là tụi bây? Tụi bây muốn gì đây?
Harry nói:
- Chỉ muốn hỏi chị đã chết như thế nào?
Diện mạo của Myrtle lập tức thay đổi, trông phấn khởi như thể từ trước tới giờ chưa từng có người nào hỏi nó một câu tâng bốc đến như vậy. Myrtle bèn nói với niềm hứng thú đặc biệt:
- Ôôôiii! Thật là kinh hồn bạt vía. Chuyện xảy ra ngay tại đây nè. Ta đã chết ngay trên cái bồn cầu tiêu này nè. Ta còn nhớ rõ lắm nhé. Ta đã trốn vô đây vì bị Olive Hornby đem cặp mắt kiếng của ta ra mà chọc ghẹo miết. Ta khóa cửa buồng tắm lại, rồi ta ngồi đây mà khóc. Rồi ta nghe có tiếng ai đó đi vào nhà vệ sinh. Ai đó nói chuyện nghe tức cười lắm. Ta nghĩ chắc là họ nói bằng một thứ tiếng khác. Nhưng mà lúc đó thiệt sự ta cũng hoảng hồn, vì đó là tiếng nói của con trai. Vì vậy ta mở chốt cửa buồng tắm, tính bảo thằng nhãi ranh nào đó đi chỗ khác, hay qua bên nhà vệ sinh nam ấy. Thế rồi…
Myrtle vươn người khuôn mặt ra vẻ cực kỳ quan trọng, đôi mắt con ma sáng rỡ:
- Thế rồi… ta chết.
Harry hỏi lại:
- Chết như thế nào?
- Ai biết được!
Myrtle nói bằng giọng kín bưng:
- Ta chỉ nhớ là mình nhìn thấy một đôi mắt màu vàng, bự, to. Toàn thân ta như bị túm chặt, và rồi ta trôi đi lơ lửng…
Con ma mơ màng nhìn Harry nói tiếp:
- Và rồi ta trở lại đây. Biết để chi không? Ta quyết định ám Olive Hornby cho bõ ghét. Oâi, con nhỏ đó đã phải ăn năn hối hận xiết bao vì trót cười nhạo cặp kiếng của ta.
Myrtle chỉ vu vơ về phía cái bồn rửa mặt đằng trước.
- Ở đâu đằng đó ấy.
Chúng tôi tới đó xem xét kỹ lưỡng từ ly từng tý, cả phía trong lẫn bên ngoài, cả những ống nước phía dưới cái chậu. Và rồi Harry nhìn thấy: một con rắn nhỏ xíu được khắc nguệch ngoạc ở một bên cái vòi mở nước bằng đồng. Cậu ấy loay hoay vặn vòi nước, rồi Myrtle lên tiếng
- Cái vòi đó hư lâu lắm rồi.
Tôi nhíu mày lại nghĩ chút, Người thừa kế là người biết Xà Ngữ để điều khiển rắn, Harry cũng biết nên bị nghi ngờ hmmmm, phải rồi:
- Harry dùng Xà Ngữ đi.
- Nhưng....._Harry ngập ngừng, hiểu rồi, chỉ gặp rắn thật mới nói được.
Tôi tùy tiện làm ra ảo giác một con rắn. Sau đó không hiểu sao trong miệng Harry rít lên một tiếng kì lạ thế rồi từ cái vòi nước tuôn ra một ánh sáng trắng lóa rực rỡ và bắt đầu xoay tít. Một giây sau, cái chậu bắt đầu di chuyển. Thực ra, cái chậu hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt mọi người một ống nước rất lớn, một ống nước đủ lớn để cho cả một người lớn chui vào được.
- Chẹp. Được rồi xuống thôi._ tôi nói tính nhảy xuống rồi tự dưng bị Malfoy nắm cổ áo kéo lại.
- Con trai đi trước_Harry và Ron lên tiếng
Sau đó Lockhart cũng lên tiếng với nụ cười gượng mơ hồ:
- Ờ, có lẽ các trò cũng không cần đến tôi đâu nhỉ? Tôi sẽ chỉ…
Tên đó đặt tay lên nắm đấm cửa toan chuồn ra ngoài, nhưng cả Harry và Ron đều chĩa cây đũa phép về phía ông. Ron nói:
- Thầy xuống trước đi.
Mặt mày Lockhart trắng bệch, lại bị nước mất đũa phép rồi, đành phải riu ríu đi về phía cửa Phòng chứa Bí mật. Giọng run rẩy, tên đó nói:
- Các trò ơi, làm như vầy để mà được cái gì chứ?
- Cũng không phải chuyện ông quản được_Malfoy nói rồi nhìn Harry ẩn ý (hai đứa này thích nhau à?)
Harry chọc đầu đũa phép vô lưng Lockhart. Hắn trượt chân ngay xuống ống nước, còn cố gắng nói thêm:
- Ta thực sự không tin.....
- Ờ chắc tụi này quan tâm chuyện đó._ tôi dùng chân đạo một phát hắn dĩ nhiên không kháng cự được mà tuột xuống rồi.
Tiếp sau đó là Harry và Ron. Bây giờ chỉ còn tôi và Malfoy
- Lũ ngốc! Về thôi!
- Về một mình đi, không đời nào tôi để họ một mình với cái tên Lockhart kia đâu.
- Quý cô Evelyn cô bớt điên đi_Malfoy nói
- Cũng chả liên quan đến cậu.
- Ran Evelyn cậu.....
- Hét lên với tôi làm gì? Giờ cậu đi về hay muốn đi chung đây?
- Hừ chết tiệt_Malfoy nói rồi nhìn lối đi một cách kì quái. Hmmmm lề mề để tôi giúp cậu ta vậy.
Như cách đã làm với Lockhart tôi đạp Malfoy xuống rồi tuột ngay phía sau. Đường ống này dài và quanh co kinh dị. Tới khi đáp được đất cũng là chuyện của vài phút sau.
- Lumos._ tôi nghe thế. Hmmm chắc hẳn dưới đây tối lắm đây mà.
- A Ran bồ đây rồi chúng ta đi thôi._Harry nói với tôi trực tiếp bỏ qua sự hiện diện của Malfoy đứng trước. Ôi Merlin ơi....
Chúng tôi cùng bước tới, tiếng chândẫm trên nền ướt nghe bèm bẹp.
Địa đạo tối đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy được một khoảng ngắn phía trước mà thôi. Đã vậy ánh sáng đầu đũa phép của Harry lại soi cái bóng của chúng tôi lên vách tường ẩm ướt, bóng nào bóng nấy chờn vờn theo sau hết sức kỳ quái.
Chúng tôi vẫn cẩn thận bước tới trước. Harry nói nhỏ:
- Nhớ nghe, hễ nghe động tĩnh gì thì phải nhắm ngay mắt lại.
- Biết rồi._ một người từng đối mặt với với Tử Xà như tôi lại không biết hay sao? Đùa
Địa đạo yên lặng như ở dưới đáy mồ. Cái “động tĩnh” bất ngờ duy nhất mà chúng tôi nghe thấy là tiếng “rốp” vang to khi Ron ngẫu nhiên dẫm chân lên một cái gì đó, hóa ra là cái sọ khô của một con chuột.
Harry hạ thấp cây đũa phép xuống để quan sát nền địa đạo, nhận thấy có nhiều mẩu xương xẩu của các động vật nhỏ. Harry mở đường đi nhanh tới trước, quẹo qua một khúc quanh của địa đạo.
- Harry, có cái gì ở đằng kia kìa.
Chúng tôi đứng sững lại nhìn. Nơi này quá tối, mắt tôi lại bị cận phải đeo kính áp tròng thế nên chỉ có thể thấy đại khái một cái gì to lớn kinh khủng và ngoằn ngoèo, đang nằm vắt ngang qua địa đạo. Vật đó không hề nhúc nhích.
- Đang ngủ sao? Đi tiếp đi. Cố gắng đừng phát ra tiếng động.
Harry giơ cao cây đũa phép, từ từ, rất thận trọng, sẽ sàng nhích từng bước tới trước.
Ánh sáng ở đầu đũa phép rọi lên lớp da con rắn khổng lồ, một con rắn màu xanh lục sặc sỡ và có vẻ cực độc, đang nằm cuộn trên nền địa đạo. Một lớp da rỗng không. Con rắn đã lột da thoát xác từ bộ da rắn này ắt là phải dài ít nhất bảy thước.
- Ôi!
Ron xuýt xoa yếu ớt.
Bỗng nhiên sau lưng vang lên âm thanh của một chuyển động lạ lùng. Tôi giật mình xoay người ra sau thì thấy đầu gối của Lockhart khuỵu xuống.
Ron chĩa cây đũa phép vô ổng, lạnh lùng bảo:
- Đứng dậy!
Lockhart gượng đứng lên. Rồi bất ngờ, ông nhào vô Ron, đấm ngã nó xuống đất. Harry phóng ngay tới, nhưng đã trễ mất rồi, thầy Lockhart đã đứng thẳng lên, hổn hển thở, tay nắm lấy cây đũa phép của Ron, và nụ cười “quyến rũ năm năm liền” lại nở trên gương mặt của ông.
- Tính làm gì?_Malfoy hỏi
- Cuộc phiêu lưu chấm dứt ở đây thôi, lũ nhóc à. Tao sẽ lấy một tý da rắn này về trường, nói với mọi người là ta không thể cứu cô bé học trò kịp thời, và tụi bây đã mất trí một cách kỳ bí khi nhìn thấy thi thể tả tơi của con bé. Thôi nhé, hãy nói lời tạm biệt với trí nhớ của tụi bây đi.
Chắc hẳn ông ta chưa quên cây đũa phép của Ron rất tào lao nhỉ?
- Thử làm đi tôi xem? Ai mới là người mất trí nhớ_ tôi nhếch môi khích tướng.
- Mày đừng thách tao con nhỏ ngu ngốc
Lockhart giơ cây đũa phép được hàn gắn bằng keo của Ron lên và đọc thần chú:
- Obliviate! [ (Mê muội) ]
"Bùm" nó phát nổ rất nhỏ nhưng gây ra chấn động. Tôi giật mình nhảy ra xa chỗ đó.
Khi mặt đất ổn định lại cũng là lúc tôi thấy có gì đó sai sai, ngoài Harry ra thì còn lại đều không thấy ở đâu cả
- Malfoy chết tiệt đang ở đâu thế?
- Evelyn cậu chán sống à?_Malfoy lên tiếng, nhưng mà là sau đống đá đã bị sụp đổ kia.
- Hết cách rồi, Hary và mình sẽ đi trước, Malfoy cậu và Ron trông chừng tên Lockhart và tìm cách dời đống đổ vỡ chắn đường này đi nhé? Lát nữa gặp. Vậy đó bye bye.
Nói rồi chưa kịp để ai phản ứng tôi đã kéo Harry đi.
Được một lúc Harry nói.
- Cậu cũng liều quá nhỉ?
- Tôi cũng thấy thế, nhưng không hiểu sao lại được vào Slytherin nữa.
- Do máu của cậu là thuần chủng sao? Hoặc có thể nhà cậu toàn Slytherin.
- Ai trong gia đình tôi Slytherin tôi tin chứ Brave với ba mẹ tôi là không rồi đấy.
Cứ như thế chúng tôi nói chuyện đến khi tới trước một bức tường đá vững chắc có khắc hai con rắn lồ xoắn vào nhau. Mắt của hai con rắn làm bằng những viên ngọc bích to cồ sáng lấp lánh.
Harry tiến đến gần, tôi nghĩ chẳng cần phải tạo ảo ảnh nữa rồi, mấy con rắn bằng đá này giống như rắn thực, vì nội những con mắt rắn nhìn cũng hết sức sống động rồi. Thế là không tốn công sức gì Harry cũng rít lên những tiếng kì lạ từ cổ họng cậu ấy
Hai con rắn tức thì tách ra, bức tường nứt đôi, mở rộng. Hai nửa mảnh tường đá trượt nhẹ nhàng ra khỏi tầm mắt, và chúng tôi bước vào. Không sợ hãi cũng không run sợ, cứ thế trầm ổn vào thôi. Tôi tỉnh quá nhỉ haha.
_______________________