Dường như chẳng quen với việc dậy sớm nổi, tôi có chút ể oải đi xuống Đại Sảnh Đường. Ồ và tin tôi đi, tôi muốn gục ngã và hối hận khi mình ra khỏi phòng rồi đấy.
Đại Sảnh Đường bị chặn kính bởi một đám con gái, tôi là không dám lại gần luôn đấy, mà nguyên lại của việc vây kính này là cái tên Lockhart quái quỷ kia đứng làm cảnh, mẹ nó, sáng sớm không có việc gì nên bị rảnh sao? Chẳng lẽ bây giờ tôi lại phải dùng phép cho nổ tung đám người kia sao? Ôi Merlin ơi, xin cứu rỗi con đi.
- Tránh ra._tôi giật mình, là tiếng của giáo sư Snape, ôi chưa bao giờ tôi thấy yêu ông ấy bây giờ.
- Ồ, Severus? Mới sáng sớm làm gì phải cau có thế? Cười lên nào, anh sẽ trông rất đẹp trai đó, dĩ nhiên là anh chẳng đẹp bằng tôi._tôi cảm thấy tên Lockhart này chán sống rồi chăng?
- Biến về bàn ăn của các trò. Còn anh Lockhart chúng ta không thân thiết gọi tôi là Snape, và nếu con gây mất trật tự lần nữa, tôi sẽ khiến anh nổi mụn cóc._giáo sư Snape nói xong, đám học sinh tản ra, tôi ăn theo đi vào trong.
Tôi ngồi xuống cạnh Malfoy, giờ thì muốn gục ngã thật rồi, không hiểu sao mệt quá, còn có vẻ đau bụng khủng khϊếp, lẽ nào là "có"? Nhưng mà không có bị "ẩm" vậy thì là dấu hiệu rồi, thôi chết tiệt, đau quá.
- Gặp quỷ, Ran mặt cậu tái mét._Pansy reo lên, Malfoy cùng Blaise đang đùa dỡn bên cạnh cũng thôi làm hành động của mình nhìn qua tôi
- Merlin ơi, cậu làm sao thế?_Blaise hỏi, còn lay lay tôi nữa
- Mu...muốn....ch...chết....à.....đ....ừng....c....có...đ....động...v...vào...t..tôi._tôi yếu ớt nói, còn lắp bắp nữa chứ, mất hình tượng
- Cần xuống bệnh thất không đấy?_Malfoy hỏi, còn đẩy ly nước ấm qua cho tôi nữa
- Không, đau bụng chút lại hết.
- Được rồi. Đừng khiến mình ngất giữa đường đấy._Pansy nói, và cô nàng bỏ lơ tôi, quay qua ngắm tên Lockhart, tự nhiên tôi thù chả quá đi
- Ăn chút gì đi, đừng để lát lên lớp lại than đói._Malfoy nói, lấy chén soup lấy một muỗng đưa tới trước miệng tôi nữa chứ
- Không.....ăn...ưm_tên này thật biếи ŧɦái, lại nhưng lúc tôi mở miệng lại nhét vào, thật tình
- Được rồi, hai bạn à, tình cảm lựa nơi kín người một chút nhé?_Blaise nói, tôi bĩu môi
- Nghe bảo con Cherry dạo này bị ốm đi đó Blaise._này có thể cho là đánh trống lãng đấy.
- Cái gì ốm? Sao có thể? Mình cho nó ăn nhiều lắm mà
- Quả nhiên là cậu chết tiệt, cho nó ăn nhiều như thế hèn chi cái bộ dạng của nó bây giờ thật mập mạp.
- Dễ thương mà_tôi không muốn tranh luận gì thêm nữa đâu, ngớ ngẩn quá.
...
Tiết đầu tiên của chúng tôi là Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Tôi bước vào lớp tìm chỗ ổn định cũng chính là một quá trình kiên trì và nhẫn nại. Mệt mỏi quá.
- Ổn chứ?_Pansy hỏi, cô nàng còn đang bận lấy thời khóa biểu ra khoanh trái tim những tiết học của tên Lockhart. Merlin ơi, liệu phải chăng là dính tình dược rồi?
- Chưa chết._tôi vừa dứt lời, thì tên Lockhart kia bước tới, cầm cuốn "Du ngoạn với những con quỷ khổng lồ" của Neville, giơ lên cao để phô ra bức chân dung của chính ông đang nháy mắt trên bìa buốn sách.
Ông chỉ vào bức chân dung và tự mình cũng nháy mắt:
- Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy_ngừng một lát ông ta nói tiếp - Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!_nếu ông làm thế thật tôi đảm bảo ông nhất định sẽ chết đấy, thật muốn thốt lên câu "Lần sau ra ngoài nhớ mang não"
- Tôi thấy tất cả các con đều đã mua trọn bộ sách của tôi. Giỏi lắm... Tôi thấy hôm nay chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ. Chẳng có gì phải lo cả chỉ để kiểm tra xem các con đã đọc bộ sách như thế nào, tiếp thu được bao nhiêu._ôi không tôi chưa hề đọc qua bộ sách đó bao giờ....
Ông ta phát giấy kiểm tra xong rồi nói:
- Các con có ba mươi phút để làm bài... Bắt đầu! Làm đi!
"1. Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là màu gì?2. Tham vọng bí ẩn của thầy Gilderoy Lockhart là gì?3. Cho đến nay, theo ý trò, thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì?.........
Cứ thế, những câu hỏi đại loại như vậy tiếp tục hết ba trang giấy, đến câu cuối cùng là:
"54. Sinh nhật của thầy Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Và món quà lý tưởng tặng thầy là món gì?" - Pansy, cậu thích màu gì nhất?_tôi thì thầm
- Tím hoa tử đinh hương_và rồi tôi ghi nó vào để trả lời câu hỏi đầu tiên, dĩ nhiên là cứ như thế hỏi tên Malfoy, Blaise, Crabbe, Goyle cho đến khi hết rồi.
- Sinh nhật của tên Lockhart vào ngày nào ấy Pansy?
- Không biết._thôi tự bịa vậy, ừm còn món quà lý tưởng? Chẹp tôi ghi "não người"
Rồi tôi tự buồn cười với cái món quà mình đưa ra, tính sửa lại thì tên Lockhart kia đã giật lấy bài của tôi, ôi Merlin ơi, lần này chết chắc rồi.
Ông ta đưa mắt nhìn quanh lớp và dừng lại ở chỗ tôi, khụ tôi giật mình nằm gục xuống bàn....
- Chà! Chà! Coi bộ hiếm có trò nào nhớ được rằng màu tôi yêu thích nhất là màu tím hoa tử đinh hương hả! Tôi đã viết điều đó trong cuốn "Một năm sống với Người tuyết". Ồ dĩ nhiên trong hiếm có sẽ có một ngoài lệ là Ran Evelyn, rất tốt, 10 điểm cho nhà Slytherin_nghẹn, cái màu Pansy thích lại trùng với tên này? Đáng sợ, chẳng qua có thể kiếm điểm là vui rồi.
- Và rồi một số trò cần phải đọc kỹ cuốn "Lang thang với Ma cà rồng hơn nữa"... Tôi đã nói rõ trong chương 12 là món quà sinh nhật lý tưởng cho tôi phải là một món dung hòa giữa dân biết pháp thuật và dân không có pháp thuật, chẳng qua là "não người"? Ý em là não người là một thứ thú vị cho phù thủy sao? Evelyn?_hắn cố tình kéo dài giọng ở lúc đọc họ của tôi =)))
- Bạn ấy đau họng không thể nói chuyện._Malfoy giải vây giúp tôi, hắn còn cười khúc khích, chắc là hiểu vì sao tôi ghi cái đó rồi =))
- Được rồi, có thể bỏ qua món quà đó, vậy thì tới tham vọng lớn nhất của tôi nhé? Trò Hermione Granger?
- Vâng?_Hermione giật mình đứng lên
- Trò hẳn đã rất chú tâm khi đọc sách nhỉ? Rất tốt khi biết được rằng tham vọng bí mật của tôi là loại bỏ thế giới xấu xa ác độc và tiếp thị một loại thuốc dưỡng tóc do chính tôi bào chế. Quả thực là một cô bé ngoan! 10 điểm cho Gryffindor.
Ông ta bỏ xấp giấy xuống rồi cúi xuống phía sau cái bàn giáo viên, nhấc một cái l*иg đậy điệm kín mít đặt lên bàn.
- Giờ thì ta lưu ý các trò! Công việc của tôi là trang bị cho các trò vũ khí để chống lại những sinh vật xấu xa nhất mà thế giới phù thủy biết đến! Các trò sẽ nhận thấy mình sắp trải qua nỗi sợ hãi khủng khϊếp nhất đời trong căn phòng này. Hãy yên tâm là khi tôi có mặt ở đây thì không thể xảy ra nguy hiểm gì cả. Tôi chỉ yêu cầu các trò giữ bình tĩnh mà thôi._ngừng một lát, rồi ông ta hạ thấp giọng nói tiếp
- Tôi yêu cầu các con không được hét lên. Tiếng hét to có thể kích động bọn chúng.
- Vâng, những con yêu Cornish vừa bị bắt...._tôi cười đầy ẩn ý, ông ta phải chăng ngốc nghếch?
- Chúng có thể trở thành đồ quỷ sứ dịch vật khó trị lắm đấy. Những con yêu nhí màu xnah lè và cao chừng hai tấc. Chúng có những bộ mặt nhọn hoắt và giọng nói the thé nghe như một lũ quỷ con đang cãi nhau chí chóe.
Ngay khi cái nắp l*иg mới được hé ra, những con như tên Lockhart đã miêu tả xuất hiện chúng nó đã hè nhau kêu la í ới, chạy lung tung trong l*иg, rung lắc mấy chấn song ầm ĩ, làm mặt quỷ dọa mấy đứa ngồi gần đấy.
Hình như nhờ nhìn vào mấy con đó mà tôi bớt đau bụng, ồ, hay thật.
- Được đó, để coi các trò nghĩ sao về chúng!_ông ta mở cửa l*иg ra
Những con yêu tinh bay ra, chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của chúng tôi...
Lớp học lập tức trở thành loạn xà ngầu. Mấy con yêu nhí phóng vọt ra khắp mọi hướng như hỏa tiễn. Hai con túm lấy tai Neville nhấc bổng nó lên không trung. Nhiều con phóng thẳng ra cửa sổ, làm văng tung tóe miểng kính vỡ vào bọn yêu nhí bay đến phía sau. Đám yêu còn lại bắt đầu phá phách lớp học kinh hoàng hơn cả một con tê giác khùng. Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của chúng tôi, lột những tấm tranh khỏi tường, lật ngược thùng rác, giựt cặp táp, sách vở rồi quẳng hết ra ngoài qua khung cửa sổ vỡ.Chỉ trong nháy mắt, một nửa lớp học đã phải chui xuống dưới gầm bàn mà tỵ nạn. Còn Neville thì đung đưa trên trần nhà, bám vào chùm đèn treo. Lockhart quát:
- Các trò lùa chúng vô chuồng! Gom chúng lại! Chúng chỉ là mấy con yêu nhí thôi mà!_giỏi thì gom đi, tôi mệt mỏi vì chúng rồi đấy
Ông xắn tay áo, vung cây đũa phép của thầy lên và rống to:
- Peskipiksi Pesternomi! [(Peski = phá phách, Pester = động vật phá hoại. Câu thần chú này có thể dịch là: "Yêu cờ tinh, yêu cờ ranh, khôn cờ hồn thì cút xì xéo cho nhanh!")]_Câu thần chú chẳng có chút xíu tác dụng nào hết. Một con yêu nhí giật được cây đũa phép, bèn quẳng luôn ra ngoài cửa sổ. Lockhart hèn nhát, lặn ngay xuống dưới gầm bàn, chỉ thiếu chút xíu là bị Neville đè bẹp khi nó buông chùm đèn treo rớt xuống.
Ôi điên mất, tôi chán nản núp sau cái bàn, cơ mà đang yên đang lành lại bị một con yêu giật tóc, tôi nảy lên và đầu tôi đυ.ng phải bàn, tôi điên rồi đấy. Chuyện đó chẳng là gì vì quá đáng hơn tụi nó lấy mực rẩy lên áo tôi, còn lấy kéo cắt một loạn tóc (rất ít) của tôi nữa, giờ thì không nhịn nữa đâu nhé.
Tôi đi ra khỏi chỗ đang núp chỉ đũa phép vào một con yêu gần nhất và làm nó nổ tung, đám yêu còn lại nháo nhào dồn một chỗ, càng tránh xa tôi. Khỉ thật chứ, nó dám cắt thứ tôi yêu thích nhất trên cơ thể mình cơ đấy, khốn thật, càng nghĩ càng thấy tức điên
- Evelyn trò........._tên Lockhart còn đang tỏ vẻ nhàn nhạt nói, sau những hành động thất thố của mình, nhưng mà chưa hết câu tôi đã trừng mắt nhìn hắn
- Thầy tốt nhất là gom chúng lại, thưa giáo sư, vì em cũng không muốn khiến lớp học này nổ tung vị bị mất thêm sợi tóc nào nữa.
- À dĩ nhiên nếu tôi có đũa phép._tự nhiên muốn thốt lên vài chữ vô dụng cũng vừa thôi thật.
Hermione dùng bùa Đông cứng điểm huyệt hết tiểu yêu đang dồn một gốc kia, sau đó cùng Harry và Ron lùa tụi nó lại vào chuồng, ít nhất cũng còn có người giống phù thủy.
Tiếng chuông vang lên, tôi chán ghét, thu dọn lại những cuốn sách của mình, tan nát, ếm lên nó vài bùa chú sửa chửa, và xong. May thật, nhanh chóng chạy ra sân, tiết sau là tiết Bay, tôi không muốn vì chuyện ngớ ngẩn này mà bị trừ điểm đâu
....
Tôi thở dốc, đứng vào cạnh Pansy, cặp xách còn chưa kịp cất, thật là, thôi thu nhỏ rồi bỏ vào vòng tay.
- Evelyn, cậu nghĩ hôm nay thằng Potter liệu có rơi khỏi chổi không?_Malfoy cười xấu xa nói
- Nếu cậu không đá người ta Malfoy.
- Thế thì càng phải đá.
- Đúng là tiểu ấu trĩ._tôi vừa dứt lời, bà Hooch đi vào
- Được rồi, các trò bay tự do 15" đi rồi chúng ta bắt đầu bài học mới.
Nghe xong, tôi ngồi lên chổi, bay lên, điều chỉnh tốc độ rồi rất nhàn rỗi ngắm mây trời, thời tiết hôm nay thật đẹp. "Vụt" một quả cầu bay qua mặt tôi, là cầu thủy tinh sao? Ai ném thế?
Tôi bay theo nó, tốc độ nó càng nhanh, ơ làm gì có cái định lý mà càng gần nó càng nhanh, rồi chợt hướng bay của nó chuyển xuống dưới, đùa à?
Không hiểu thế quái nào nữa, nhưng mà tôi lao theo nó bay xuống, khoảng cách của tôi và nó rất gần, nhưng mà căn bản là tôi với tay theo không tới, bực bội quá. Tôi thề là mình chỉ muốn đứng dậy cho dễ thôi, ai ngờ lại thành vừa tung người vừa nhào lộn. Ngu chết được, giờ thì cứ xác định phải té dập mặt rồi.
- Đồ ngốc, cậu từ bao giờ như một Gryffindor vậy hửm?_Malfoy nói, một tay giữ chổi, một tay kéo tôi lên, giờ thì tôi xấu hổ rồi đấy, tôi nhẹ đến vậy sao?
- Không có, chỉ là muốn lấy một quả cầu thôi._tôi cố biện bạch, thì bị lườm cho một cái, như muốn thiêu cháy toàn người tôi ý - Được rồi được rồi, cho tôi xuống.
Vâng và Malfoy rất nghe lời bỏ tôi xuống, thật ngạc nhiên.
- Em là Evelyn nhỉ?_anh nào đó vỗ vai tôi hỏi, quen quen, hình như đội trưởng đội Quidditch. Mà làm sao anh ấy ở đây được nhỉ?
- Có chuyện gì sao?
- Anh thấy động tác vừa rồi của em lúc nãy rất tốt, em sẽ đồng ý tham gia đội Quidditch chứ?
- Em nghĩ là không, và thật ra Malfoy tốt hơn em nhiều, anh nên mời cậu ấy tham gia chứ không phải em.
- Dĩ nhiên chuyện tôi tham gia là chắc chắn, chẳng qua cũng phải có một kế hoạch dự phòng. Trong khi tầm thủ tài ba là tôi bị gì đó_Malfoy tiếp lời.
- Dự phòng hay không thì căn bản tôi không phù hợp vớ lối chơi của mọi người.
- Sao không thể?_anh chàng kia có vẻ nóng lòng.
- Anh không thấy nó quá "thô lỗ" với một đứa con gái mềm mại, yểu điệu như em sao?
- Hả?_Blaise thét lên ngạc nhiên, tôi nói không đúng sao?
- Ran? Cậu không sốt?_Pansy nói
- Không có mà.....
- Thôi dừng lại đi_Malfoy hét.
- Cảm ơn Malfoy._anh chàng từ hướng của Malfoy chuyển sang tôi.
- Nào Evelyn, đừng sợ, chẳng qua lối chơi có chút bạo mực thôi.
Tôi muốn cắn người rồi đấy......
_______________________