Sau ngày hôm đó, không biết Tần Hành đã đi đâu, tóm lại là không giày vò anh nữa.
Tần Hành cũng không hạ lệnh đưa anh trở về thủy lao mà ngược lại còn cho anh hoạt động trong một phạm vi nhất định, không bị ai làm phiền.
Cơm ngày ba bữa rất đúng giờ, Tần Hành đúng là không bỏ đói bỏ khát anh.
Tưởng Vân Châu tùy tiện giữ lấy một binh lính, hỏi: “Các anh nhốt Tưởng Phú Quý ở đâu rồi?”
Binh sĩ kia không dám trả lời.
Tưởng Vân Châu khẽ cười: “Bao nhiêu người các anh canh chừng một mình tôi, thế mà không dám để tôi đi gặp một ông già à?”
Binh sĩ trả lời: “Tôi không dám tự tiện quyết định.”
Tưởng Vân Châu thừa dịp binh sĩ nói chuyện thì nhanh như chớp cướp lấy khẩu súng bên hông anh ta, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu người này.
Bốn năm người xung quanh đồng loạt rút súng ra, chĩa vào người Tưởng Vân Châu.
Tưởng Vân Châu mỉm cười thả tay ra, khẩu súng rơi bộp xuống đất, vẻ mặt bất cần đời nói: “Đùa chút thôi mà.”
Anh cũng không phải là muốn đi gây sự, mà chỉ muốn làm ầm ỹ một chút, mục đích là để kinh động được đến người nào đó có thể nói chuyện.
“Người nào đó” này chính là Xương Lâm. Từ lần anh ta đưa cơm cho Tưởng Vân Châu, sau đó Tưởng Vân Châu chạy trốn, lúc bị bắt lại thì còn vu oan cho anh ta khiến anh ta ăn mấy chục roi của Tần Hành thì Xương Lâm rất ít khi xuất hiện trước mặt Tưởng Vân Châu.
Nhìn thấy anh ta, Tưởng Vân Châu chỉ nói: “Tôi muốn gặp Tưởng Phú Quý.”
Đây cũng không phải vấn đề lớn, trước khi trưởng quan đi đã phân phó mọi người tận lực thỏa mãn Tưởng Vân Châu.
Thế là Xương Lâm liền sắp xếp mấy chục người đi theo Tưởng Vân Châu tới gặp Tưởng Phú Quý, đảm bảo không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Tưởng Vân Châu ngoài cười nhưng trong không cười, trêu chọc: “Vị trưởng quan này đúng là cũng nâng đỡ tôi.”
Xương Lâm đáp lại: “Anh Tưởng đây thông minh hơn người, tôi không dám không quan tâm đến.”
Tưởng Vân Châu được đưa đến một gian phòng lợp tranh cực kỳ đơn sơ, ngoại trừ có tác dụng che mưa che nắng thì không còn tác dụng nào khác.
Bây giờ là giữa trưa, bên ngoài rất nóng, tất cả mọi người đều đang ngủ trưa.
Gian phòng nho nhỏ mà có tận mười mấy người đang chen chúc trong này. Tưởng Vân Châu liếc nhìn một cái, lập tức thấy được bố nuôi Tưởng Phú Quý của mình lúc này đang ngủ trưa ngáy như sấm. Anh lập tức vươn tay đánh thức ông ta dậy.
Nếu như hỏi tại sao anh lại bị bắt cóc đưa tới nơi này? Vậy thì công đầu phải thuộc về lão già Tưởng Phú Quý kia.
Ngay sau đám cưới của anh và Lục Lan Chỉ, Tưởng Phú Quý đã gọi điện thoại cho anh, nói là đột nhiên nhớ ra chút manh mối liên quan đến bố mẹ ruột của anh, muốn anh nhanh chóng tới thôn Lê Hoa.
Bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn cố gắng tìm kiếm tin tức về bố mẹ ruột của mình, nhưng mãi vẫn không có kết quả. Nghe Tưởng Phú Quý nói như vậy, anh đã xem nhẹ, sau đó một mình đi tới nơi đó.
Kết quả là bị người ta mai phục đánh thuốc mê, khi tỉnh lại thì đã tới khu vực Mạnh Dĩ quỷ quái này của nước Huyền Nguyệt, còn bị Tần Hành tra tấn đến mức chỉ còn nửa cái mạng.
Trên thực tế, mặc dù Tưởng Phú Quý chẳng phải loại người tốt đẹp gì, nhưng cũng không đến mức sẽ hãm hại anh. Tưởng Vân Châu đoán chắc là ông ta đã rơi vào tay kẻ khác, thế nên mới đành bán đứng anh để bảo toàn tính mạng.
Trong ba năm anh ở thôn Lê Hoa, mặc dù Tưởng Phú Quý thường xuyên đánh chửi anh, nhưng anh là một người thoải mái, từ lâu đã không còn hận ông ta nữa rồi.
Sau này anh có năng lực, cũng không gây sự với Tưởng Phú Quý, mà chỉ trêu chọc ông ta: “Buôn bán gấu trúc phạt mười năm tù, buôn bán người phạt ba năm tù. Ba năm thôi mà, tôi cũng lười để ông đi tù.”
“Phú Quý!” Tưởng Vân Châu lôi Tưởng Phú Quý ra ngoài.
Tưởng Phú Quý nhìn thấy Tưởng Vân Châu thì gương mặt đầy nếp nhăn co rúm lại, sợ hãi nói: “Tinh Tinh, bố không cố ý bán đứng con đâu.”
Tưởng Phú Quý đi sau lưng Tưởng Vân Châu, thì thầm: “Tinh Tinh, lần đầu tiên con tới nhà chúng ta thì cứ ngây ngây ngô ngô, bố đổ phân đổ nướ© ŧıểυ cho con, chuẩn bị quần áo cho con, cho con ăn cơm...”
“Tinh Tinh, con có nhớ không, năm đó con sốt cao, bác sĩ bảo không cứu được. Bố cõng con chạy qua ba ngọn núi, vào thị trấn để khám bệnh cho con.”
“Được rồi, được rồi, lúc nào cũng nói đi nói lại mấy cái chuyện này!” Nếu như anh không cắt ngang lời Tưởng Phú Quý thì ông ta chắc chắn có thể nói đến mức nước mắt giàn dụa.
Tưởng Vân Châu lôi kéo Tưởng Phú Quý đi tới dưới gốc cây: “Tôi tới không phải tìm ông hỏi tội!”
Tưởng Vân Châu hỏi: “Sao ông lại tới nước Huyền Nguyệt?” Muốn biết người nào hại anh thì phải điều tra từ nguồn gốc.
“Tinh Tinh...” Tưởng Phú Quý khóc lóc: “Bố có lỗi với con... Bố thực sự không cố ý bẫy con đâu...”
Tưởng Vân Châu không có hứng thú diễn tiết mục cảm động này với ông ta, nhanh chóng ngắt lời: “Được rồi! Ông cũng không phải có lỗi với tôi ngày đầu tiên! Tôi không muốn nghe mấy lời dông dài đó đâu.”
Nhìn Tưởng Phú Quý nước mắt giàn dụa, trong lòng Tưởng Vân Châu thầm mắng một tiếng.
Hay thật, anh còn chưa khóc mà ông ta đã khóc trước rồi.
Tưởng Vân Châu nắm lấy cổ áo Tưởng Phú Quý: “Phú Quý, ông biết xấu hổ một chút được không? Tôi còn chưa khóc, ông khóc cái gì?”
Tưởng Phú Quý lau hết nước mắt nước mũi lên người anh: “Bố quen một người bạn trên mạng, đối phương nói là đang làm ở nước Huyền Nguyệt, bảo là nơi này có nhiều vàng lắm. Thế là bố đi theo người đó...”
Tưởng Vân Châu mắng: “Ông bao nhiêu tuổi rồi! Sao còn kết bạn trên mạng nữa hả?”
Tưởng Vân Châu giận dữ nhìn Tưởng Phú Quý, nhưng cũng nắm bắt được tin tức trọng điểm: “Còn nữa! Mỗi tháng tôi đều chuyển cho ông 5000 tệ sinh hoạt phí, sao ông lại thiếu tiền?”
Mặc dù Tưởng Phú Quý là người chẳng ra hồn, nhưng đúng như những gì ông ta đã nói, hồi nhỏ ông ta từng ôm anh chạy qua ba ngọn núi, chạy suốt một đêm, đến mức giày cũng rách, để đưa anh vào trấn tìm bác sĩ.
Anh nhìn vào ngón út của Tưởng Phú Quý đã bị người ta chặt đứt nhiều năm trước, mắng mỏ: “Có phải ông lại đánh bạc nữa đúng không?”
Tưởng Phú Quý gật đầu: “Bọn họ nói tới Huyền Nguyệt làm việc không cần bằng cấp, cũng không giới hạn tuổi tác hay giới tính, thu nhập hàng tháng có khi đạt tới cả trăm nghìn!”
Tưởng Vân Châu mắng: “Ông chưa tỉnh ngủ à? Nếu như thực sự có công việc thu nhập trăm nghìn thì ai sẽ đi thuê một lão già chết tiệt như ông?”
Tưởng Phú Quý cúi đầu khóc: “Sau khi bố đến đây thì bị họ tịch thu điện thoại. Bố cảm thấy không ổn, muốn rời đi. Thế là bọn họ đánh bố, không cho bố ăn cơm. Bố rất sợ...”
Ông ta nói tiếp: “Sau đó, có người tới tìm bố, nói là chỉ cần gọi điện thoại cho con, bảo con tới thôn Lê Hoa thì sẽ thả bố đi.”
“Bố nghĩ con thần thông quảng đại, lại có tiền đồ như vậy, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì. Thế nên bố đã gọi điện thoại cho con, nói là có tin tức của bố mẹ ruột của con, để con tới thôn Lê Hoa.”
Tưởng Vân Châu cắn răng: “Ông đúng là xem trọng tôi!”
Tưởng Phú Quý làm như không nghe ra ý tứ trong câu nói của anh, mặt dày nói: “Con vẫn luôn có tiền đồ và bản lĩnh như thế. Nếu như con có cách rời khỏi đây thì nhớ dẫn cả bố theo.”
Tưởng Vân Châu mắng: “Ông yên tâm! Đường xuống suối vàng của tôi làm sao mà thiếu ông được!”
Ai mà ngờ Tưởng Phú Quý lại nghiêm túc nói: “Vậy kiếp sau chúng ta vẫn làm bố con nhé?”
Lúc này rồi mà ông ta còn có tâm tư nghĩ đến chuyện này! Tưởng Vân Châu siết chặt nắm đấm, nếu như anh có thể đánh Tưởng Phú Quý một trận thì anh thực sự rất muốn đánh ông ta.
Tưởng Vân Châu quay đầu đi, Tưởng Phú Quý lập tức đuổi theo: “Tinh Tinh...”
“Tinh Tinh... Con đừng bỏ bố lại mà...”
Tưởng Vân Châu vén tay áo lên, để lộ ra cánh tay đầy những vết xanh tím: “Ông ở nơi này chỉ làm chút việc khổ cực, tôi chẳng vứt bỏ ông mà đi hưởng phúc đâu! Tốt nhất là ông ngoan ngoãn ở lại chỗ này! Tôi sẽ không vứt bỏ ông!”
Bữa tối hôm đó ăn thịt bò, Tưởng Vân Châu chậm rãi ăn.
Tần Hành không ở đây, anh tất nhiên là biết Tần Hành đi làm cái gì.
Thực ra ngày chạy trốn hôm đó, anh biết mình có tới 90% không chạy trốn được, nhưng vẫn lựa chọn chạy.
Không phải là con thiêu thân lao vào lửa, mà là anh muốn cho em trai của Tần Hành là Tần Lang một cơ hội để rời đi.
Đây gọi là dương đông kích tây.
Hai anh em nhà họ Tần vẫn luôn bất hòa với nhau. Một tháng trước Tần Hành nhân cơ hội bắt giữ em trai mình, điều này khiến cho mối quan hệ của bố con hắn trở nên căng thẳng.
Ngày hôm đó, tất cả lực lượng đều đi đuổi bắt anh, Tần Lang liền thuận lợi rời khỏi quân khu Mạnh Dĩ, trở về bên cạnh người bố tư lệnh của mình.
Bây giờ Tần Lang đã trở lại bên cạnh bố mình, vị tư lệnh Tần này chắc hẳn là đi tìm Tần Hành tính sổ!
Anh chậm rãi cắt một miếng thịt bò, ưu nhã bỏ vào trong miệng, giống như đang ngồi ăn ở nhà hàng tây hàng đầu thành phố F vậy.
Bộ phim tối nay chắc là hay lắm đây.