Vẻ mặt quanh năm không chút biểu cảm của Tần Hành trở nên vô cùng âm trầm. Ngày hôm qua, không biết Tưởng Vân Châu lấy lửa ở đâu ra, đốt cháy hầm rượu của hắn, sau đó lại nhân cơ hội hỗn loạn mà chạy ra ngoài. Điều đáng giận nhất là ngay ở trong địa bàn của hắn mà suốt một đêm rồi hắn vẫn chưa bắt người lại được.
Một binh sĩ gầy gò đen đúa chạy vào: “Báo cáo trưởng quan! Phát hiện được mục tiêu ở một khe suối.”
Tần Hành đứng trên núi cao, cầm lấy ống nhòm, hồng tâm của súng bắn tỉa chiếu thẳng vào lưng của một người đàn ông trẻ tuổi đang uống nước bên suối.
Dường như Tưởng Vân Châu rất khát, anh uống liên tiếp mấy ngụm nước. Anh chạy trốn suốt một đêm, vừa phải tránh khỏi những người vệ binh đang đuổi theo, vừa phải nghiên cứu địa thế rừng rậm phức tạp, đồng thời phải cẩn thận với các loại động vật có thể ẩn nấp ở bất cứ đâu.
Trên người anh đầy những vết thương, cổ họng khô khốc đến mức sắp bốc khói. Sau khi thoải mái uống mấy ngụm nước, anh mới ngồi xuống một tảng đá lớn, thở hổn hển vài cái.
Anh nghĩ ngợi, chỉ cần vượt qua được ngọn núi kia là có thể rời khỏi khu vực Mạnh Dĩ, như thế sẽ có hi vọng sống sót. Tưởng Vân Châu ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi đại diện cho hi vọng ở phía xa, người trên núi cũng đang nhìn anh như vậy.
Người trên núi chiếu điểm bắn hồng ngoại lên mặt khıêυ khí©h anh, lắc lư trước mắt anh.
Tưởng Vân Châu không thể không giơ hai tay lên.
Xương Lâm: “Trưởng quan, tôi sẽ cho người còng tay anh ta đưa tới trước mặt anh.”
Khóe miệng Tần Hành khẽ nhếch lên, vươn tay ra hiệu không cần, sau đó tự mình lái xe việt dã xuống dưới núi.
Người đàn ông đứng tại chỗ giơ hai tay lên nhưng lại không giống tù binh một chút nào. Chiếc áo sơ mi trên người anh đã rách tả tơi không nhìn ra hình dáng, lộ ra l*иg ngực rắn chắc do nhiều năm tập thể hình.
Không thể không nói, Tưởng Vân Châu thực sự rất đẹp trai: lông mày thẳng, ngủ quan rõ nét, lúc cười lộ ra vẻ nho nhã phong lưu, thần thái tuấn lãng; còn khi không cười thì lại toát lên khí chất khéo lẽo lão luyện và hoạt bát.
Hóa ra sự dịu dàng hôm qua chỉ là để chạy trốn, điều này khiến cho ngọn lửa giận trong lòng Tần Hành bùng cháy lên mạnh mẽ.
Bề ngoài nhu hòa, nhưng bên trong lại ương bướng vô cùng, chẳng trách lại là người nối nghiệp do chính tay ông cụ Lục bồi dưỡng, cũng chẳng trách chưa tới 22 tuổi đã được bước vào hàng ngũ lãnh đạo của tập đoàn nhà họ Lục.
Tần Hành bước xuống xe, vẻ mặt âm trầm, đôi lông mi dài rủ xuống, không nhìn ra được thần thái trong ánh mắt. Hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen, làm nổi bật lợi thế chiều cao của mình: “Anh Tưởng muốn đi đâu thế?”
Tưởng Vân Châu cũng không hề sợ hãi. Ngay lúc Tần Hành đi tới, anh không biết lấy đâu ra một chiếc cà vạt, nháy mắt quấn chặt cổ Tần Hành. Anh siết tay rất chặt, mười đầu ngón tay gần như đã biến sắc, sau đó nhìn thoáng qua nhóm thuộc hạ của Tần Hành: “Bảo bọn họ lui ra!”
Động tác của anh vô cùng sắc bén, Tần Hành thực sự không nghĩ tới một người vùng vẫy sắp chết lại có thể làm được chuyện này, xem ra hắn đã coi thường tù binh của mình rồi.
Tần Hành giơ tay lên: “Tất cả lùi lại!”
Nhóm binh lính đều lùi về sau mấy bước.
Nhưng vừa mới dứt lời thì Tần Hành đã lật tay nắm lấy cổ tay Tưởng Vân Châu, sau đó ném anh qua vai. Tưởng Vân Châu không chịu yếu thế, lập tức chộp lấy một hòn đá cỡ khoảng lòng bàn tay, chuẩn bị đứng lên.
Sau đó, họng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu Tưởng Vân Châu. Tay Tần Hành dừng trên chốt an toàn của súng, hơi do dự một lát, cuối cùng cũng không giật ra. Hắn chỉ cầm súng gõ lên đầu Tưởng Vân Châu mấy lần, coi như trừng phạt.
Tần Hành ra hiệu một cái, binh lính lập tức đi tới, còng tay Tưởng Vân Châu lại.
Tần Hành xoa nhẹ vết bầm tím trên cổ mình. Trong vài giây ngắn ngủi đó, hắn đường đường là trưởng quan của khu vực Mạnh Dĩ, thế mà suýt chút nữa đã chết trong tay tù binh của mình.
Quả nhiên, hai chữ “khinh địch” lúc nào cũng là sai lầm trí mạng không được phạm phải.
Tổ tiên của nhà họ Tần chiếm núi xưng vua, trải qua mấy thế hệ nỗ lực, đã trở thành “thằng chột làm vua xứ mù” của khu vực Mạnh Dĩ. Bọn họ dựa vào thế lực vũ trang phát triển lớn mạnh, diện tích rộng lớn, được hưởng quyền tự trị. Trong số tất cả những quân khu của Huyền Nguyệt, Mạnh Dĩ chắc chắn là khu vực có thực lực nhất.
Tưởng Vân Châu bị đưa về, ném trên nền xi măng, buộc phải quỳ gối trước mặt Tần Hành.
“Bốp!” một tiếng, một cái tát giáng thẳng lên mặt Tưởng Vân Châu.
Năm dấu ngón tay như năm thanh sắt in hằn lên mặt anh.
Sức lực của Tần Hành rất lớn, Tưởng Vân Châu bị tát nghiêng sang một bên, lại thêm một cái tát nữa rơi trên nửa bên mặt còn lại của anh: “Chạy?”
Giống như đại bàng bay lượn trên trời cao, bỗng nhiên lao xuống vồ lấy con mồi. Lại một cái tát nữa rơi trên mặt anh: “Anh thử chạy lần nữa cho tôi xem?”
Khóe miệng Tưởng Vân Châu bị rách da, há miệng cảm thấy trong miệng toàn là máu. Anh nghiến răng nghiến lợi, giọng nói mang theo sự khıêυ khí©h: “Anh không tò mò sao tôi chạy chạy ra ngoài được à?”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Tần Hành, lộ ra nụ cười khó lường: “Tôi lấy lửa ở đâu ra mà đốt hầm rượu của anh?”
Máu từ khóe miệng chảy xuống, nhưng Tưởng Vân Châu không lau đi, chỉ bình tĩnh nói: “Ngược lại, anh phải cảm ơn tôi mới đúng. Trong phạm vi thế lực của anh lại có người không một lòng một dạ với anh. Giờ phút này, không phải anh nên điều tra nội ứng à?”
Anh nhớ mang máng người hôm qua mang cơm đến cho anh là Xương Lâm, cũng chính là người đã trói anh mang tới nơi này. Dăm ba câu châm ngòi, anh rất hào hứng chờ xem trò vui chó cắn chó.