Tần Hành nhìn người đàn ông quỳ gối trước mặt Tưởng Vân Châu, rồi lại nhìn một đám trai bao đang ngồi trong góc phòng, nghiến răng nghiến lợi, giỏi lắm!
Tưởng Vân Châu thực sự là không chọc hắn tức chết thì không chịu để yên.
Hắn tiến lên phía trước một bước, một tay nâng cằm Tưởng Vân Châu lên, lạnh lùng nhìn anh: “Không ngoan ngoãn ở trong nhà mang thai con của tôi, lại chạy tới nơi xa hoa trụy lạc này làm gì?”
Đám trai bao trong phòng đã sớm bị động tĩnh này dọa cho chạy tán loạn, Vương Huy quỳ trên mặt đất cũng bị Tần Hành đá cho một cước: “Cút!”
Vương Huy vội vàng chạy ra ngoài.
Ông chủ Lưu hét lên: “Bảo vệ! Bảo vệ!”
Nhưng bên ngoài đều là những người đàn ông mặc quân phục. Hai vệ binh lập tức đuổi ông chủ Lưu ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng VIP lại.
Lúc này, trong phòng VIP chỉ còn lại Tưởng Vân Châu và Tần Hành, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Tần Hành ngồi xuống bên cạnh anh, cố tình nói: “Đồ vật tôi bảo anh cầm về đâu?’ Hắn căn bản không nghĩ tới chuyện Tưởng Vân Châu có thể lấy được hũ tro cốt của phó quan Hồ. Hắn nói cho anh biết chuyện hũ tro cốt thực ra chỉ là muốn cứu mạng của anh mà thôi.
Nhưng lúc này, Tần Hành nói tới chuyện này rõ ràng là đang cố ý gây chuyện: “Anh mượn tay của tôi để rời khỏi chỗ bố tôi, nếu đã rời đi thì cũng phải cảm ơn tôi một câu chứ? Dù sao thì cũng nên hỏi ý kiến của tôi một chút, tôi đã đồng ý cho anh rời đi chưa?”
Hắn từng bước tới gần, Tưởng Vân Châu theo bản năng lùi về sau một bước, tiến về phía ghế sofa.
Tần Hành nắm lấy cổ áo của anh, kéo anh dậy, dồn anh về phía góc tường, vung tay cởi cúc quần áo của anh.
Hai người giằng co một lúc, ba chiếc cúc áo sơ mi của Tưởng Vân Châu bị cởi ra, loáng thoáng lộ ra l*иg ngực trắng như tuyết.
Mặc dù Tưởng Vân Châu gầy, nhưng động tác cũng rất có lực. Anh nhân lúc bị cởi cúc áo, lập tức tung chân đá về phía thân dưới của Tần Hành.
Tần Hành không ngờ Tưởng Vân Châu dám ra tay với mình, lại còn đá vào chỗ đó. Hắn híp mắt lại, giống như cười mà cũng không phải cười, rõ ràng là nổi giận: “Anh dám đánh tôi?”
Tưởng Vân Châu từ trên ghế đứng dậy, muốn chạy trốn. Nhưng Tần Hành lại nhanh chóng chế trụ được anh, ép anh lên bàn trà hình tròn. Tưởng Vân Châu làm đổ tất cả hoa quả trên bàn, phát ra một tiếng động lớn.
Vệ binh nghe thấy động tĩnh thì đẩy cửa đi vào. Tần Hành lập tức quát lớn: “Không cho phép đi vào! Canh gác ở bên ngoài!”
“Rõ.” Mấy người vội vàng lùi ra ngoài.
Trên người Tưởng Vân Châu có vết thương, cộng thêm với chuyện anh vốn dĩ cũng chẳng phải đối thủ của Tần Hành. Sau mấy phút ngắn ngủi, anh đã bị Tần Hành kéo từ bàn tròn tới đè lên ghế sofa, rồi lại tháo thắt lưng ra, tay giữ chặt gáy anh, không cho anh động đậy. Tần Hành nhíu mày: “Anh muốn ăn đòn phải không?”
Tưởng Vân Châu vươn tay giữ tay Tần Hành lại: “Đừng có dùng thắt lưng...”
Bàn tay của Tần Hành trượt từ eo của anh trượt xuống, giật quần áo trên người anh ra, lập tức nhìn thấy trên người anh đều là những vết thương do Tần Lang gây ra. Tần Hành nghĩ thầm, ông đây còn không nỡ làm bị thương người này, thế mà thằng ranh con đó lại dám động đến anh.
Tên khốn Tần Lang đó chắc chắn không xong với hắn.
Tần Hành chọc lên vết thương của anh: “Ở bên ngoài bị người khác bắt nạt thế này, sao không đi tìm ông xã để ông xã đòi lại công bằng cho anh?”
Hắn đang cố ý tạo cho Tưởng Vân Châu một bậc thang để anh đi xuống, nếu như bây giờ Tưởng Vân Châu gọi hắn một tiếng “ông xã” thì đêm nay hắn sẽ cố gắng tha cho Tưởng Vân Châu.
Tần Hàn vừa cởϊ qυầи áo của anh, vừa bắt anh quỳ ở trên sofa. Thắt lưng kéo ra kêu “bốp” một tiếng, quất mạnh trên da ghế, rõ ràng là để đe dọa anh.
Tần Hành xưa nay luôn dùng chiến thuật tâm lý. Muốn khiến một người thần phục thì đầu tiên phải khiến cho người đó sợ hãi hắn, sau đó lại đối xử tốt với người đó một chút, nói một cách đơn giản chính là vừa mới đánh cho một gậy thì lại cho một cái kẹo.
Trường hợp nào mà hắn chưa từng gặp phải chứ? Chẳng lẽ lại không đối phó được với Tưởng Vân Châu?
Thắt lưng nặng nề quất lên ghế sofa. Tần Hành có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể Tưởng Vân Châu đang run lên, đáy mắt anh lộ ra vẻ đắc ý. Hắn gấp đôi thắt lưng lại, nâng cằm Tưởng Vân Châu lên, hỏi: “Anh cũng biết là anh đáng bị ăn đòn à?”
Tần Hành nhéo cằm anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, tức giận răn dạy: “Anh muốn chạy, ông đây sẽ chơi với anh. Anh đến chỗ bố tôi, tôi phải phí bao nhiêu công sức mới cứu anh ra được. Thế mà Tưởng Vân Châu anh lại chạy tới nơi này, có phải là vì tôi vẫn chưa làm gì khiến anh nhớ kỹ đúng không?!”
Tưởng Vân Châu không nói gì, Tần Hành từ trên cao nhìn xuống anh: “Tùy tiện tìm một gã trai bao ở nơi này mà cũng có thể chơi được, anh Tưởng, là tôi không làm cho anh thoải mái à?”
Tưởng Vân Châu bị ép quỳ ở trên ghế sofa, hơi nhúc nhích một chút, Tần Hành lại lập tức quất một cái lên ghế: “Quỳ cho tử tế!”
Trong mắt hắn tràn đầy lửa giận, sắc mặt tái xanh trông vô cùng khó coi.
Người đàn ông trước mắt đã bị cởi mấy cúc áo sơ mi, mơ hồ có thể nhìn thấy được phần xương quai xanh. Quần áo nhìn hơi chật vật, dáng vẻ nhục nhã không thể không quỳ trước mặt hắn thế này, thực sự khiến người ta phải mê muội.
Hắn đè anh lên ghế sofa, lộ ra cơ bắp săn chắc sau lưng. Tưởng Vân Châu quay đầu lại, ánh đèn lờ mờ làm nổi bật gương mặt mang theo vài phần say rượu. Tần Hành cảm giác thấy ánh mắt như thế này lại có một chút điềm đạm đáng yêu, còn mang theo cả ý tứ cầu xin tha thứ.
Tưởng Vân Châu ngày thường miệng lưỡi dẻo quẹo như thế, hôm nay lại im lặng không nói câu nào. Tần Hành bây giờ chỉ muốn đè anh ở dưới thân, hung hăng bắt nạt một trận.
Nhưng mà Tưởng Vân Châu cũng rất có khả năng; vừa mới một giây trước, một ánh mắt cũng có thể khiến trái tim hắn nảy sinh lòng thương tiếc, giây tiếp theo đã khiến hắn tức giận xì khói đầu. Mặc dù anh vẫn đang quỳ trên ghế sofa, nhưng lại vô cùng ung dung bình tĩnh, giọng nói bởi vì uống rượu và hút thuốc là nên hơi khàn: “Tưởng Vân Châu này đều là chơi người khác, nếu như trưởng quan đổi chỗ với tôi thì tôi cũng không ngại chơi cùng trưởng quan đâu.”
Nói xong câu đó, anh trở tay lật người lại, ép Tần Hành dưới thân. Tần Hành tức đến bật cười, thuận tay ôm anh đặt lên đùi mình, vung tay lên đánh lên lưng anh hai cái.
Hắn còn đang nghĩ tại sao hôm nay Tưởng Vân Châu không nói chuyện, còn ra vẻ đáng thương bảo hắn đừng dùng thắt lưng. Uổng công hắn còn tưởng Tưởng Vân Châu thực sự biết sai rồi.
Uổng công hắn thực sự nghĩ là Tưởng Vân Châu muốn cầu xin tha thứ.
Chiếc quần tây vừa vặn ôm lấy những đường cong duyên dáng. Tần Hành giữ chặt eo của anh, vung tay lên.
Trong phòng vang lên những tiếng tát dồn dập. Tần Hành lạnh lùng sỉ nhục Tưởng Vân Châu: “Anh nhất định phải để người ta đè lên đùi mà đánh như trẻ con thế này thì mới học được cách ngoan ngoãn đúng không?”
Tưởng Vân Châu vặn vẹo thắt lưng. Tần Hành tất nhiên biết anh đau, mặc dù chỉ là đánh bằng tay, những những cú đánh này đều rất mạnh mẽ.
Chờ đến khi Tần Hành đánh mông Tưởng Vân Châu đỏ lên như quả bóng thì mới nhéo nhéo eo anh, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Còn nói linh tinh nữa không?”
Hắn muốn anh phải chịu thua.
Tần Hành nâng eo anh lên, dùng tư thế như ôm trẻ con mà ôm lấy Tưởng Vân Châu, nắm lấy cằm anh, bắt anh phải nhìn mình: “Lúc vừa rồi, khi tôi tiến vào thì nhìn thấy có một gã trai bao đang quỳ trên mặt đất mà đút nho. Bây giờ tâm trạng của tôi không tốt, muốn ăn nho để hạ hỏa.”
Hắn nói xong thì buông eo Tưởng Vân Châu ra, đưa cho anh một đĩa hoa quả, bảo anh dùng miệng ngậm lấy một quả nho. Sau đó, Tần Hành ngồi trên ghế sofa, nhìn ánh mắt của anh rõ ràng lộ ra vẻ khuất phục và không cam lòng, nhưng không thể làm gì khác được, đành phải đút nho cho hắn.
Trong sách có nói, hồ ly thích ăn nho nhất, đây chính là lí do tại sao Đát Kỷ lại luôn muốn ăn nho của Trụ Vương.
Tần Hành xoa đầu anh, giống như cổ vũ: “Thế này chẳng phải là rất ngoan sao? Châu Châu...”