Tư lệnh Tần nhìn Tưởng Vân Châu: “Đưa hộp thủy tinh cho tôi…” Ông ta xiết chặt nắm đấm: “Tôi thả cậu đi…”
Nói mà không có bằng chứng, bây giờ đang ở địa bàn của Tư lệnh Tần, anh giao cái hộp thủy tinh này ra, thì có đi được thật không?
Tưởng Vân Châu chỉ nói: “Tôi không có ý hủy hoại cái hộp này, vẫn mong Tư lệnh Tần đưa tôi ra ngoài quân đội, tôi đương nhiên sẽ dâng hai tay lên.”
Phó quan Hồ chết rất thảm, Tư lệnh Tần nhớ năm đó không thể giữ lại thi thể vẹn toàn cho hắn, sau khi ông ta chết sẽ không cho người khác đâm xương hất tro của phó quan Hồ.
Trước mắt mặc dù gϊếŧ Tưởng Vân Châu rồi, đối phương hứa hẹn một số tiền lớn. Nhưng một số tiền lớn này có thể đổi về phó quan Hồ không? Nếu để Tưởng Vân Châu rắc đi, ông ta sẽ không còn tưởng niệm để tiếc nuối nữa. Trăm năm về sau, lại làm sao mà đối mặt được với người yêu. Ngay cả tro cốt của hắn mà mình cũng không bảo vệ được!
Cuối cùng Tư lệnh Tần thỏa hiệp, ra lệnh cho mấy cấp dưới tín nhiệm và đắc lực đưa Tưởng Vân Châu rời đi. Rời khỏi cửa khẩu của Mạnh Dĩ, Tưởng Vân Châu nhìn thế giới bên ngoài, thật sự cảm thấy như đang nằm mơ. Cũng may, rốt cuộc cũng tỉnh khỏi cơn ác mộng này rồi.
Người của nhà họ Lục, còn có mấy bạn bè trên phương diện làm ăn đều đang đứng đợi ở cửa khẩu, bọn họ không vào được quân đội. Chắc là Tư lệnh Tần thông báo, nếu Tư lệnh Tần không gϊếŧ Tưởng Vân Châu, chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền đưa cho nhà họ Lục.
Tưởng Vân Châu giao hộp thủy tinh cho A Vũ, rồi không quay đầu lại mà lên xe tiếp ứng, lúc này trái tim mới bình tĩnh lại, thở phào một hơi.
Mấy người hỏi han ân cần Tưởng Vân Châu: “Anh Tưởng có sao không? Ông cụ lo muốn chết…”
Tưởng Vân Châu gọi cho ông cụ Lục đầu tiên để báo bình an và nhận sai. Từ lúc bảy tuổi anh đã ở bên cạnh ông cụ Lục, vì ngoan ngoãn lanh lợi, được ông cụ coi trọng và vun trồng. Bây giờ khiến ông cụ Lục lo lắng, quả thực là áy náy trong lòng.
Anh gọi điện thoại về vốn cho rằng ông cụ sẽ chửi ầm lên, nhưng chỉ nhận được going nói ôn tồn bên kia: “Về là tốt rồi… về là tốt rồi…”
Mặc dù Tưởng Vân Châu biết về rồi sẽ không thoát được một trận đòn, lần này rơi vào đây đúng thật là do bản thân lơ là, sơ suất.
Tần Hành đúng là một đối thủ khó đối phó.
Mà người đứng sau bảo Tần Hành đưa anh tới nơi này rốt cuộc đã hứa hẹn với bọn họ những gì?
Bây giờ Tưởng Vân Châu cảm thấy không chỉ là tiền, nếu như người trả giá cao muốn mạng của anh, vì sao hôm nay Tư lệnh Tần chuẩn bị gϊếŧ anh! Vốn Tư lệnh Tần có thể tìm nhà họ Lục đòi nhiều tiền hơn, mà Tư lệnh Tần lại không hề do dự chọn một người mua khác.
Trong số những người tới đón Tưởng Vân Châu có một ông chủ, từng làm ăn với Tưởng Vân Châu trước đây, coi như là người có danh vọng và tài phú ở đây.
Ông chủ Lưu nói: “Nơi này của chúng ta nhỏ, tối không đi thuyền được, phải đợi tới sáng mai. Có điều nếu như đã ra khỏi khu vực Mạnh Dĩ, dựa vào mấy người chúng tôi trông coi anh một đêm thì an toàn không thành vấn đề.”
Tưởng Vân Châu gật đầu, chỉ nghĩ chẳng qua chỉ là một đêm thôi.
Ông chủ Lưu sắp xếp khách sạn, nhưng Tưởng Vân Châu không đi. Ông chủ Lưu bèn mời Tưởng Vân Châu tới nhà mình, Tưởng Vân Châu vẫn uyển chuyển từ chối.
Hiện giờ một giây chưa về thì một giây không thể lơ là.
Ông chủ Lưu giới thiệu sản nghiệp của mình, trong đó có một chốn tình tên là Bóng đêm vô biên. Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, thế là Tưởng Vân Châu quyết định tìm một phòng bao che chắn một đêm.
Gái tiếp khách thấy ông chủ Lưu dẫn khách tới, vội vàng nhẹ nhàng nói: “Sếp Lưu, còn cả mấy sếp nữa, mời qua bên này.”
Tưởng Vân Châu quen với loại xa hoa trụy lạc này, một năm ba trăm sáu mươi ngày, gần như có ba trăm ngày anh đều bàn chuyện làm ăn, tiếp khách, mà nơi gặp khách hàng cũng khác nhau. Trong đó có một loại là sân gofl, quán trà, phòng họp… Một loại khác thì ở trong chốn phong hoa…
Đèn bảy màu xoay tròn, trong vũ trường nam nữ ôm eo khiêu vũ, mùi thuốc lá, mùi cồn, mùi thuốc hoa hòa vào nhau tạo thành một mùi kỳ quái.
Ông chủ Lưu tiếp Tưởng Vân Châu vào, vì bề ngoài của anh xuất chúng, lúc này thu hút sự chú ý của nhiều người.
Nơi này nhỏ, tình cờ có một gương mặt lạ hoắc tới, lại còn là nhân vật xuất chúng tuyệt sắc như vậy, đương nhiên làm người ta muốn nhìn nhiều thêm.
Bên trong rất ngột ngạt, ông chủ Lưu và Tưởng Vân Châu vào phòng, trong phòng lại có cái cửa sổ, Tưởng Vân Châu mở cửa sổ ra để thông khí.
Ông chủ Lưu lại sắp xếp trai bao gái bao đến hầu hạ anh: “Hôm nay mấy người hầu hạ sếp Tưởng tốt thì đương nhiên không thiệt thòi đâu.”
Tưởng Vân Châu ngồi trên ghế sô pha, ngày trước bàn chuyện làm ăn, những tay vịn này không thể thiếu. Tưởng Vân Châu chỉ gặp dịp thì chơi, mặc dù dáng vẻ anh trông phong lưu đa tình, phương diện khác thì lại bị ông cụ Lục quản rất nghiêm.
Trong đó lúc có một trai bao cho anh ăn nho, cố ý dùng cánh tay mềm cọ anh. Tưởng Vân Châu vừa nói chuyện với ông chủ Lưu, vừa rút mấy tờ tiền mặt trong túi ra đưa cho cậu trai bao kia. Anh không thích làm mất mặt ông chủ Lưu, đuổi bọn họ ra ngoài, chỉ nói: “Mấy người qua bên kia chơi bài đi! Tôi có lời cần nói với ông chủ Lưu.”
Ông chủ Lưu chỉ vào bóng lưng mấy người: “Sếp Tưởng không vừa mắt đám hàng này à?”
Tưởng Vân Châu nghĩ thầm, bây giờ tôi nào có ý định đó. Hiện giờ chưa rời đi lúc nào là trái tim treo trên đầu ngọn cây lúc ấy.
Tưởng Vân Châu và ông chủ Lưu nói câu được câu chăng, bên ngoài còn một người đàn ông trẻ tuổi đẩy cửa ra, bưng một ly rượu Bách lợi điềm cho Tưởng Vân Châu.
Người đàn ông trẻ tuổi xum xoe nói: “Đây là rượu Bách lợi điềm em đích thân pha cho ngài.”
Người đàn ông trẻ tuổi đánh giá Tưởng Vân Châu, chưa từng nghĩ trên đời có người đẹp xuất sắc cỡ này. Ngày từ lúc lướt qua ở cửa, trong lòng đã nhớ nhung muốn gặp anh một lần, cho nên đường đột xông vào.
Chỉ thấy chân Tưởng Vân Châu vắt chéo, cho dù dáng ngồi tùy tiện thế này cũng là cho người ta không rời mắt nổi cảnh đẹp ý vui. Đồ tây đen, áo sơ mi trắng, giầy da sáng loáng, đeo cặp kính gọng vàng, gương mặt đẹp trai, khóe môi tản ra ý cười, còn gây tê liệt hơn cả cồn.
Người đàn ông trẻ tuổi thấy anh hơi nhếch miệng, suýt thì không nói lên lời: “Em tên là Vương Huy.”
Cậu ta quỳ một gối xuống trước mặt Tưởng Vân Châu: “Đây là rượu bách lợi điềm em dâng tặng ngài, vị bơ thơm ngọt kết hợp với Whisky tuyệt vời, hi vọng ngài sẽ thích.”
Tưởng Vân Châuh vểnh chân bắt chéo, ngồi trên ghế sô pha, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào.
“Ngài đây tìm ai?” Ông chủ có ý muốn cản người đàn ông kia lại, nhưng người đàn ông mang theo mấy chục vệ binh mặc đồ rằn ri, vốn muốn cản nhưng chân mềm nhũn đứng tại chỗ.
Đôi mày rậm của Tần Hành nhíu chặt: “Tôi? Tìm bà xã của tôi!”
Hắn trực tiếp xông vào trong: “Lật trời rồi! Tưởng Vân Châu! Chạy cả tới cái nơi thế này, giỏi quá nhỉ!”
Tưởng Vân Châu có hơi tiêng nuốc đặt ly rượu bách lợi điềm của Vương Huy lên bàn: “Ngại quá, không uống được rượu rồi.”