Tưởng Vân Châu chịu đựng đau đớn cả người đi tới chỗ một bức tranh chữ cổ mà Tần Hành nói cho anh biết. Sau đó ấn mở một cái nút, quả nhiên cất giấu tủ sát. Anh điền mật mã vào, đồng thời chuyển động chìa khóa.
Tủ sắt mở ra, một miếng ngọc bội song ngư tinh xảo và một cái hộp thủy tinh. Hai đồ vật này không lớn lắm, anh vội vàng cất chúng vào trong người, rồi lại dọn dẹp hiện trường như cũ.
Năm phút sau tư lệnh Tần quay về.
Tư lệnh Tần ngồi trước mặt anh, bỗng nhếch miệng cười: “Cậu Tưởng, cái mạng của cậu đúng là đáng tiền quá! Đầu của cậu có thể đổi được quân phí trong năm năm.”
Hình như bọn họ không phải đang bàn luận sinh tử, mà giống như đang nói chuyện làm ăn bình thường thôi.
Tưởng Vân Châu không nhận lời, hỏi một câu: “Tư lệnh Tần, tôi có thể mạo muội hỏi một câu, ngài hứa hẹn gì với trưởng quan mới khiến hắn đồng ý giao tôi cho ông?”
Nếu đã giá trị nhiều quân phí như vậy, Tần Hành cũng cần số tiền kia. Vì sao Tần Hành giao anh cho tư lệnh Tần, anh thấy có hơi khó hiểu.
Tư lệnh Tần nghe thì buồn cười: “Tần Hành chỉ bảo tôi tháng sau đi thắp hương, đốt ít giấy tiền cho mẹ của nó.”
Như vậy mục đích mà Tần Hành bắt cóc Tần Lang trước đó cũng chỉ như vậy?
Chỉ vì muốn bố đến trước mộ mẹ mình tế bái?
Cho dù hắn là một trưởng quan máu lạnh vô tình, vậy mà trong lòng cũng có phần yếu đuối.
Tư lệnh Tần đưa cho Tưởng Vân Châu một con dao găm: “Cậu chuẩn bị tự kết thúc, hay là để người của tôi tới.”
Trong tay Tư lệnh Tần có súng, dao tuyệt đối không nhanh bằng đạn, cho nên Tư lệnh Tần mới có can đảm đưa dao cho anh.
Tưởng Vân Châu lùi tới bên cửa sổ, nếu như nhảy xuống từ cửa sổ, cũng sẽ bị người ta bắt được tại chỗ.
Nhưng vào lúc này, anh lảo đảo một cái, ngọc bội song ngư giấu trong người rơi xuống trên mặt đất, vỡ làm đôi tại chỗ.
Nhưng vị trí vỡ vụn lại vừa hay ở giữa hai con cá, hai con cá tách nhau ra.
Tư lệnh Tần vội vàng đi xem tủ sắt giấu sau tranh chữ cổ trong phòng sách, không thể tin Tưởng Vân Châu lại lấy món đồ mà ông ta coi như sinh mệnh ra.
Ông ta vội vàng ngồi xổm xuống nhặt hai mảnh ngọc bội hình con cá lên, trong miệng lẩm bẩm: “Tại sao lại vỡ ở giữa!”
Vỡ thành thế nào cũng được, nhưng tai sao lại tách ra?
Sắc mặt Tư lệnh Tần suy sụp, cầm miếng ngọc trong tay, nhìn Tưởng Vân Châu nói: “Đưa hũ tro cốt cho tôi!”
Thì ra cái hộp thủy tinh nho nhỏ đó là hũ tro cốt!
Tưởng Vân Châu giơ hộp thủy tinh ra ngoài cửa sổ.
Tư lệnh Tần điên lên: “Đưa tôi!”
“Là thằng súc sinh kia nói cho cậu có phải không!”
Năm đó lúc A Phong chết, ông không cho phép Tần Hành mai táng cho A Phong. Thằng súc sinh kia đã nói: “Bố, có một ngày con cũng muốn hất tro cốt của người mà bố để ý đi!”
Lúc ấy ông ta đã cho Tần Hành một cái bạt tai, ông ta không ngờ có một ngày Tần Hành lại mượn tay người khác làm được!
Tư lệnh Tần mãi mãi cũng không nghĩ tới là, ngày còn bé Tần Hành trốn trong màn cửa ở phòng sách đã tận mắt thấy Tư lệnh Tần và phó quan Hồ làm loại chuyện đó, tận mắt thấy Tư lệnh Tần mở cái tủ sắt kia ra bỏ tài liệu vào.
Ông ta cưới mẹ của hắn chỉ vì muốn nối dõi tông đường!
Cho nên Tần Hành vẫn luôn biết mật mã của tủ sắt là sinh nhật của phó quan Hồ. Sau này phó quan Hồ đã qua đời vì bảo vệ mẹ của hắn. Tư lệnh Tần bèn đẩy tất cả hận thù lên người mẹ của hắn. Tro cốt của phó quan Hồ cũng được bỏ vào trong tủ sắt.
Mà bao năm qua Tần Hành thông qua đủ loại thủ đoạn tiếp cận tủ sắt, hôm nay thông qua tay Tưởng Vân Châu, cuối cùng cũng có thể xả cơn giận này!
Dựa theo tính cách của Tần Hành, hắn vốn định đích thân ra tay xả hận, nhưng vì bảo vệ cho Tưởng Vân Châu, cho anh lấy được hũ tro cốt để anh có thể sống mà ra khỏi bộ Tư lệnh.
Tần Lang không muốn mạng của anh.
Nhưng Tư lệnh Tần thì có.
Cứu Tưởng Vân Châu từ chỗ Tần Lang thì dễ, nhưng cứu được anh từ chỗ Tư lệnh Tần thì không phải đơn giản.