Tần Lang đưa tay dùng tay áo lau máu trên mặt, nhặt một mảnh vỡ thủy tin của đĩa đựng trái cây dưới đất lên, rạch một nhát trên cánh tay của Tưởng Vân Châu.
“Ông đây chơi mày trước, lại cho máu của mày chảy khô, sau đó sẽ dính mày ở ngoài sấy!” Anh ta vừa nói, vừa dịch xuống đùi anh, trên người anh, tùy tiện rạch ba, bốn nhát.
Bốn người kia lần lượt giữ tay chân của Tưởng Vân Châu, Tần Lang cởi thắt lưng trước mặt mọi người, lại kéo quần áo của Tưởng Vân Châu.
Tưởng Vân Châu vặn chặt cổ tay nhưng bị người ta đè lại gắt gao, hoàn toàn không thể động đậy. Trên người anh đều là vết thương, vừa rồi còn bị Tần Lang dùng mảnh thủy tinh rạch mấy vệt, máu tươi mới lập tức thấm ướt quần áo, như từng đóa mẫu đơn nở ra.
Vì mất máu quá nhiều, anh chỉ cảm thấy trong đầu dần biến thành màu đen, ánh mắt cũng mơ hồ. Anh nhìn vật nhỏ màu đen dưới đáy ghế sô pha hình như có màu đỏ lấp lóe mấy lần, cuối cùng anh cũng biết đó là gì, là máy nghe trộm! Do Tần Hành nhân lúc anh không chú ý mà nhét vào trong quần áo của anh.
Đèn màu đỏ của máy nghe trộm nhấp nháy hai lần, hai vệ binh trực tiếp đẩy cửa đi vào. Thấy trong phòng bừa bộn, cũng không kinh hãi.
Tần Lang ngẩng đầu mắng: “Ai cho phép chúng mày vào mà không gõ cửa!”
Hai vệ binh kia chỉ nói: “Tư lệnh lệnh cho chúng tôi tới mời anh Tưởng.”
Một vệ binh tên là A Khôn trong đó bổ sung: “Tư lệnh đã ở trong phòng sách chờ anh Tưởng rồi.”
Rốt cuộc thì Tần Lang cũng không dám làm trái ý của bố mình, đành phải cho hai tên vệ binh dẫn Tưởng Vân Châu đi.
Hai người đỡ Tưởng Vân Châu đi về phía hành lang, tới phòng Y tế băng bó đơn giản một lượt, sau đó tới phòng sách. Một binh sĩ trong đó đi vào báo tư lệnh Tần.
Đứng ở góc tường, A Khôn hạ giọng nói: “Anh Tưởng chịu khổ rồi.”
Tưởng Vân Châu là người thông minh, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. A Khôn và một vệ binh khác đẩy cửa vào đúng lúc, không phải nhận được ý của Tần Hành thì là ai? Thế là nghiến răng mắng: “Cũng làm phiền anh ta ở bên kia giám sát rồi, không đợi được tôi sắp chết thì không ra tay!”
“Ngài đừng nóng giận.” A Không hạ giọng nói.
Tưởng Vân Châu mới nhớ tới trong đêm mấy ngày trước, Tần Hành hỏi anh: “Anh có thể nhớ một điểm tốt của tôi được không?”
“Điểm tốt của trưởng quan…”
Tưởng Vân Châu chần chờ một lát, điểm tốt là cân nhắc giữa lợi và hại nên không gϊếŧ mình? Hay là ít nhất hắn cho mình củ khoai cháy khét, không đến mức làm anh chết đói.
Thế là anh bất đắc dĩ cười: “Bây giờ tôi còn sống chính là điểm tốt của trưởng quan.”
Cho nên Tần Hành giữ lời hẹn này, bảo vệ tính mạng của anh.
Anh và hắn không thân chẳng quen, có thể bảo vệ tính mạng cho anh cũng coi như ban ân rồi, sao dám đòi thứ xa xỉ khác?
A Khôn hạ giọng: “Trưởng quan hỏi ngài suy nghĩ xong việc hợp tác với mình chưa?”
Tần Hành cố ý ban ơn là muốn ép anh hợp tác với hắn? Trước mắt anh có cơ hội vào phòng Tư Lệnh, chỉ cần lúc này Tần Hành cho người ta dụ tư lệnh Tần đi, bây giờ trông anh suy yếu thế này, tư lệnh Tần chắc chắn sẽ không sinh nghi với anh, như vậy anh sẽ có thể mở cái tủ sắt mà Tần Hành nói, lấy được thứ đồ mà Tần Hành muốn.
Tần Hành ép anh tới đường cùng để hợp tác với hắn.
Tưởng Vân Châu gật đầu. Thầm nghĩ giả vờ hợp tác thì sao? Tạm thời xem thứ mà Tần Hành muốn lấy là gì đã?
Tưởng Vân Châu thuận lợi vào trong phòng làm việc của tư lệnh, tư lệnh Tần hàn huyên với anh mấy câu, lại nhìn vết thương trên người anh, cũng không nhiều lời gì.
Quả nhiên lúc này một cuộc điện thoại tình cờ vang lên, tư lệnh Tần nhận điện thoại, nhân tiện nói: “Cậu Tưởng ngồi tạm đây, tôi ra ngoài một lúc rồi về.”