Tần Hành đè anh lên ghế sô pha: “Anh Tưởng, trước tiên anh cứ hầu hạ cho tôi thoải mái trước đã, sau đó chúng ta sẽ bàn lại giá cả!”
Vòng eo của Tưởng Vân Châu vô cùng tinh tế, quần âu tôn lên vòng eo xinh đẹp, thân hình gầy gò thẳng tắp đầy những vết roi. Dưới ánh đèn vàng, cổ áo của anh bị Tần Hành kéo xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh. Loại cảm giác vừa bí ẩn lại vừa cấm dục như thế, khiến cho Tần Hành hơi mất khống chế.
Cho tới bây giờ, hắn đều chưa từng trải qua cảm giác mất khống chế như vậy, bụng dưới nóng như lửa đốt.
Hắn không nhịn được mà chỉ vào thắt lưng bên hông, nhìn thấy Tưởng Vân Châu không chịu động đậy thì giọng điệu của Tần Hành lạnh dần: “Muốn sống thì ngoan ngoãn làm theo lời tôi bảo.”
Tần Hành nắm chặt tay Tưởng Vân Châu, cởi thắt lưng của mình...
Một đêm triền miên, Tưởng Vân Châu chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không thôi.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, đây đã là ngày thứ tư anh bị đưa đến nơi lạ lẫm này. Tưởng Vân Châu soi gương, nhìn cơ thể mình bị người ta làm nhục đến mức đầy những vết đỏ, rồi lại quay đầu nhìn ga giường xộc xệch, mặc lại bộ quần áo đã rách nát tả tơi như xơ mướp.
Khí hậu ở nơi này ngột ngạt và nóng nực, tất cả các cửa sổ đều bị đóng kín, khiến anh cảm thấy oi bức kinh khủng.
Anh cảm thấy phiền não vô cùng, muốn thử đẩy cửa sổ ra một cái, nhưng cửa đã bị đóng kín. Anh lại đẩy cửa chính, nhưng hai người vệ binh ở bên ngoài lập tức ngăn anh lại: “Trưởng quan ra lệnh, anh không được đi ra ngoài.”
Tưởng Vân Châu tức giận xoay người ngồi trên giường, trong phòng chỉ có một lỗ thông khí duy nhất, chính là cửa sổ thủy tinh trên nóc nhà. Nhưng cửa sổ này nhỏ như vậy, anh cũng chẳng trèo ra ngoài được.
Cộng thêm cảm giác toàn thân đau nhức không chịu nổi và khí hậu khác lạ khiến anh hoa mắt chóng mặt. Những vết roi trên người giống như đã bị nhiễm trùng sưng tấy lên, cuối cùng, Tưởng Vân Châu hôn mê trên giường.
Buổi trưa Tần Hành tới đây, nghe được vệ binh đứng ở cửa nói vài câu: “Tuyệt thực? Không chịu ăn cơm?”
Nhìn thấy phần cơm không hề động đũa được vệ binh mang ra ngoài, Tần Hành không vui, nhíu mày. Tính cách của hắn trời sinh lạnh lùng, trước nay chưa hề nuông chiều ai cả: “Không ăn thì không cần phải mang cơm tới nữa.”
Tưởng Vân Châu hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì thì đã bị Tần Hành nắm cổ áo: “Xem ra anh Tưởng đây rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?”
Lông mày hắn nhíu chặt lại: “Chỉ là không biết rượu phạt này anh Tưởng có uống nổi không?”
Người trong ngực lại không ăn nói vừa thông minh vừa khéo léo giống như hôm qua, chỉ yếu yếu ớt ớt nằm trong lòng hắn, không nhúc nhích.
Tần Hành cẩn thận nhìn một chút, chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt như tờ giấy, môi không có chút huyết sắc nào. Tần Hành vươn tay sờ lên trán anh, nóng rực. Không chỉ trán mà cả người anh đều nóng, da thịt cũng đỏ lên một cách bất thường.
Tần Hành thầm mắng một câu, thật yếu ớt. Hôm qua hắn cũng chẳng hề giày vò người này cho lắm! Thế mà bây giờ đã biến thành dáng vẻ như thế này rồi, đúng là ngài tổng giám đốc nhã nhặn.
Hắn lập tức ôm người trong lòng, đưa tới chỗ quân y, lại cho anh uống hai ngụm nước mật ong ấm áp. Nước mật ong có tác dụng bổ sung thể lực nhanh chóng.
Thời tiết nơi này vừa ẩm ướt vừa khô nóng, có nhiều muỗi. Lúc trước Tưởng Vân Châu bị nhốt trong phòng giam hai ngày, rồi lại bị ngâm trong thủy lao một ngày, sớm đã chỉ còn lại nửa cái mạng. Cộng thêm cả chuyện tối qua bị hắn giày vò nữa, cơ thể có làm bằng sắt cũng không chịu được.
Quân y truyền dịch cho Tưởng Vân Châu, nhưng tay của anh lại không ngoan ngoãn chút nào. Sau mấy lần giãy dụa, ống dịch bị trào ngược trở lại, hút cả máu của anh vào trong ống. Tần Hành cảm thấy phiền phức vô cùng, lập tức lấy còng tay ra, còng tay anh lên đầu giường, rồi lại lấy băng y tế quấn quanh tay anh vài vòng.
Quân y nhìn mà run sợ trong lòng, người này đang nửa tỉnh nửa mê nên mới dám náo loạn với trưởng quan của bọn họ như vậy! Bao nhiêu năm qua, quân y chưa từng thấy ai dám làm càn trước mặt trưởng quan.
Cho dù là bố của trưởng quan- tư lệnh Tần cũng phải kiêng kỵ trưởng quan vài phần.