Cậu vừa tỉnh dậy đã thấy bà ngồi bên cạnh. Bà nội cậu nắm lấy tay cậu, cười hiền từ.
"Tỉnh dậy là tốt, hôn mê đã mấy ngày rồi. Đứa ngốc, đừng có vội vàng mà quên ăn chứ, bà già này đâu có mệnh hệ gì. Lo đến như vậy, hại bản thân." Bà đưa nước qua để cậu uống, sau đó lại trầm tư nói chuyện.
"Ngày hôm đó, con Ngọc chọc bà tức điên lên. Đang trướng mắt thì ông bạn đến tận nơi đón bà sang Nga, nói đã có thông tin của ông nội. Mấy ngày trước lại nhận được điện thoại của con Ngọc mới biết mọi chuyện. Cháu được đấy, kiếm về cho bà một đứa cháu rể đẹp trai như vậy."
"Bà không giận cháu à?" Cậu hơi lo lắng, chuyện yêu một thằng con trai, đâu phải ai cũng chấp nhận được.
"Giận? Đang muốn tổ chức tiệc cưới luôn ấy chứ. Trả được cho bà cái mối thù này, cứu bố cháu ra khỏi mê muội, lại còn tiện tay cướp luôn được đứa nối dỗi duy nhất của cái nhà kia. Hơn nữa, cháu có biết bà già kia bị tức đến méo miệng chưa? Hiện tại nói không ra tiếng, không đi lại được nữa, cả ngày cứ khùng khùng điên điên. Cháu, là người hùng của cả nhà đấy." Bà cậu cười lớn, mà cậu cứ thấy nhức nhối, tiếng cười này không thoải mái lắm.
Cậu xoa đầu nó rồi đi ra ngoài. Anh ngồi ngay đó, đưa mắt qua nhìn cậu. Cậu cười, chạy đến ôm chặt lấy anh. Anh xoa đầu cậu trêu chọc, ai mà ngờ nhỏ kia là trùm cuối nhỉ. Cậu cũng đâu có tin đâu.
Cậu đến gặp bác sĩ phụ trách của con nhỏ kia, yêu cầu được đem đi xét nghiệm xem tủy có thể ghép cho con em không. Thường thì người thân sẽ có tỉ lệ thành công cao. Trong lúc đợi kết quả anh còn trêu đùa, hai người không giống nhau một chút nào, nhỏ kia còn xấu thảm không mong giống nhau đâu.
Nhưng mà con nhỏ kia hình như may mắn rồi, cậu và nó trùng khớp, nên tiến hành ghép tủy ngay lập tức. Cũng mong mấy con virut kia cũng sẽ bị chết yểu. Cuộc giải phẫu tiến hành ngay sau đó, và dĩ nhiên là thành công rồi, chỉ là con nhỏ kia hôn mê sâu thôi.
"Bác sĩ, sao nó cứ ngủ mãi thế, cũng không có phản ứng gì." Bố cậu thực sự rất lo lắng cho tình hình của con em. Đã hai ngày kể từ lúc phẫu thuật, cậu tĩnh dưỡng khỏe re rồi mà nó thì vẫn chưa tỉnh.
"Không sao, chúng tôi vẫn đang tiến hành kiểm tra. Chỉ là thể chất của con bé quá yếu thôi. Đừng lo lắng." Bác sĩ trấn an bố cậu. Các bác sĩ và y tá vẫn luôn thay phiên nhau kiểm tra con bé từ hôm đó đến giờ để đảm bảo an toàn. Bố cậu vẫn chưa hết lo lắng, vẫn cứ quanh quẩn ngoài cửa mãi.
Anh và cậu đi tìm địa chỉ uy tín cấy ghép lại da mặt cho con em. Dù sao cũng là lỗi của anh, lần đấy hung hăng quá hại con em đã xấu lại càng xấu hơn. Con em cậu hi sinh quá nhiều rồi, thật tội nghiệp cho nó.
Sau khi đã thảo luận và kí cam kết với các bác sĩ ở chỗ cấy ghép da mặt, cả hai về nhà anh một chuyến. Bà nội anh nhìn thấy cậu, cái miệng méo thều thào mấy câu mà không ai hiểu cả. Bên cạnh bà nội anh là bà nội cậu, hai bà ngồi ở sân hóng mát. Anh đã đón bà cậu về đây, dù sao cái nhà này cũng có nhiều chỗ ngủ, cũng nhiều người, bà cậu sẽ không thấy buồn.
"Hai đứa về rồi đấy à, tình hình của con nhỏ kia sao rồi?" Bà cậu cười hỏi.
"Vẫn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh. Có điều, bác sĩ nói không sao, chắc là do mấy hệ miễn dịch của nó. Xuất hiện loại vi rút kia, cho nên hệ miễn dịch mới thành ra như vậy." Cậu ngồi xuống cạnh bà nói.
"Ừ, sắp xếp thời gian, qua bên kia thăm ông nội một chút. Ở đấy đợi cháu năm năm nay rồi, không đến thăm ông ấy không chịu đi đâu." Bà nội cậu vỗ vỗ bờ vai cậu, rồi lại quay sang huyên thuyên gì đó với bà nội anh.
Cậu và anh nhìn hai người, tự nhiên cũng thấy tiếc cho một tình bạn đẹp. Đã từng là thanh mai trúc mã mà lại dẫm đạp lên nhau, dằn vặt nhau. Một người thì vẫn luôn chờ đợi, một người thì vô tâm.